Giang Hồ Khắp Nơi Là Áo Choàng

Chương 21: Nợ Ân Tình




"Phong chủ......", Phó Phái Bạch ngượng ngùng mở miệng.

Lục Yến Nhiễm ngước mắt nhìn đối phương, có lẽ là do vừa mới tắm xong, trên mặt nàng còn đọng một chút hơi nước, đồng tử trong veo như nước suối, thiếu đi sự lạnh nhạt xa cách ban ngày.

"Ngươi tại sao ở đây?"

"Ta tắm rửa......"

Lục Yến Nhiễm nhăn mi, "Lần trước ta gặp ngươi bên bờ suối, lúc ấy ngươi cũng nói tắm rửa."

"Ai......", Phó Phái Bạch nhất thời không biết nên giải thích thế nào, lại nghe được Lục Yến Nhiễm nói, "Như thế nào, lại thích nước ở đây?"

Nàng trong lòng biết đây là trêu chọc, cũng rất xấu hổ, chỉ có thể phóng lao theo lao, "Phải, nước suối ở đây ngâm mình rất thoải mái."

Lục Yến Nhiễm khẽ hừ một tiếng, "Kia thật đúng là trùng hợp a, lần trước ta tản bộ đêm khuya tình cờ đụng phải ngươi, lần này giờ Tý tắm gội cũng tình cờ đụng phải ngươi, hai lần liên tiếp, còn có chuyện trùng hợp như vậy?"

"Phong chủ, này...... Thật là vừa khéo, ta cũng không nghĩ tới lúc này còn có thể gặp được ngươi, ta tuyệt đối không có tâm tư xấu xa, càng không có ý niệm gì đối với ngươi, nếu như thật sự có, ta nguyện ý chấp nhận bất kỳ hình phạt nào!", Một phen lời nói, Phó Phái Bạch nói được đến chân thành, tha thiết, thậm chí càng chính trực, chỉ sợ Lục Yến Nhiễm hiểu lầm chính mình là một tên đăng đồ tử háo sắc.

Lời quở trách trong tưởng tượng không tới, nàng chỉ thấy Lục Yến Nhiễm quay người, một mình rời đi.

Nàng vội vàng đuổi kịp, đi sau Lục Yến Nhiễm vài bước.

Hai người đi trên con đường nhỏ trong rừng, ánh trăng mê ly lại hoang vắng, Phó Phái Bạch nhìn cánh tay đơn bạc của người trước mặt, một cơn gió nhẹ thổi qua, nàng thậm chí cảm thấy đối phương sẽ theo gió thổi mà ngã xuống, nàng không có chút do dự, cởi ra áo ngoài trên, nhanh chóng tiến lên phía trước, khoác áo lên vai Lục Yến Nhiễm.

Lục Yến Nhiễm dừng bước, quay đầu lại nhìn Phó Phái Bạch, một lọn tóc xõa xuống giữa trán nàng, trong ánh mắt mang theo một chút tìm kiếm ý vị, môi mỏng nhấp chặt.

Phó Phái Bạch lui về phía sau hai bước, đột nhiên ý thức được hành vi vừa rồi của mình có chút quá phận, vội vàng giải thích nói: "Ban đêm gió lạnh, phong chủ nên xuyên nhiều quần áo một chút trước khi ra ngoài."

Lục Yến Nhiễm không nói gì, nhìn mắt áo ngoài chất liệu thô ráp khoác trên người, xoay người, tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến khi nhìn thấy ánh đèn dầu le lói ở hậu viện, nàng mới mở miệng hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"



"Cuối năm nay liền mười bảy."

"Ngày sau có tính toán gì không?"

"Nghiêm túc luyện võ, sang năm tranh thủ lấy được tư cách đệ tử chính thức tham gia vào Thiên Cực Tông, trở nên cường đại hơn, vì thân nhân báo thù."

"Hung thủ giết hại gia đình ngươi chỉ là một đám giáo chúng của Lạc Ảnh Giáo, sớm đã đền tội, ngươi tìm ai báo thù?"

"Vậy tìm giáo chủ Ma giáo, nàng không phải đã trốn thoát sao, chờ ta xuống núi, cho dù là chân trời góc biển, ta cũng muốn đem nàng tìm ra, thiên đao vạn quả, báo huyết cừu", Phó Phái Bạch cay đắng nói.

Lục Yến Nhiễm trầm mặc một lát, hỏi tiếp: "Báo được đại thù, sau đó thì sao?"

Phó Phái Bạch ngây ra một lúc, Mông Nham cũng từng hỏi nàng một câu tương tự, lúc ấy nàng đã trả lời như thế nào, hình như là nói chính mình đạt được tâm nguyện, liền tùy ý tìm một nơi kết liễu cái thân tàn này, nhưng bây giờ suy nghĩ của nàng đã có chút thay đổi, sau khi báo thù, nàng muốn hảo hảo sống, thay cha mẹ cùng Gia Hứa sống thật tốt, ngắm nhìn non sông gấm vóc, trải nghiệm thế gian muôn hình vạn trạng, trở thành một kẻ du hiệp tiêu sái tự tại, trừ bạo giúp yếu, lang bạt giang hồ.

Vì thế nàng trả lời: "Hành tẩu giang hồ, tiêu dao một đời."

"Chưa từng nghĩ tới thành gia lập thất?"

"Không nghĩ tới, tuy rằng cha mẹ ta ân ái hòa thuận, nhưng ta cảm thấy trên đời này có quá nhiều chuyện, bằng mặt không bằng lòng, lừa gạt phản bội tình cảm, ta đã không còn tin tưởng có một người sẽ vì một người mà yêu thương, hy sinh hết thảy."

Lục Yến Nhiễm thật lâu sau đều không nói chuyện, khi mở miệng thì đã chuyển chủ đề, "Ngươi cảm thấy A Nhược như thế nào?"

Phó Phái Bạch không biết Lục Yến Nhiễm vì sao nhắc tới Vân Nhược Linh, nhưng nếu đối phương đã hỏi, nàng cũng nghiêm túc đáp, "Y thuật cao minh, tâm địa thiện lương, tính cách ôn nhu, cũng không lạnh lùng sắc bén, đối đãi với ai cũng đều tỉ mỉ, kiên nhẫn."

"Nàng tựa hồ đối với ngươi có ý tứ, từ khi nàng lên núi tới nay ta còn chưa bao giờ thấy nàng thân thiết với nam tử nào như vậy, ngươi là người đầu tiên, nếu hai người các ngươi tâm ý linh thông, liền sớm ngày nói ra, không cần câu nệ thế tục, nữ tử lớn tuổi hơn nam tử, trong thế gian cũng không phải không có."

Hiểu lầm này nhưng thật quá nghiêm trọng, Phó Phái Bạch dừng bước chân, ngữ khí bất đắc dĩ nói: "Phong chủ, ngươi hiểu lầm, ta cùng A Nhược chỉ là quan hệ bằng hữu, từ trước đến nay chưa từng đàm luận tình yêu nam nữ, bởi vì lần trước nàng giúp ta chữa thương, cho nên chúng ta mới gần gũi hơn một chút, ta vẫn luôn xem nàng như tỷ tỷ."

Lục Yến Nhiễm cũng dừng bước chân, nàng quay đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt Phó Phái Bạch, như thể đang đánh giá xem lời này là thật hay giả.

"Thật sự, hơn nữa ta dám cam đoan A Nhược cũng không có tình yêu nam nữ đối với ta, nàng đem ta coi như đệ đệ, ta xem nàng như tỷ tỷ, giữa chúng ta, ngoại trừ tình bằng hữu, nhiều lắm cũng chỉ có tình tỷ đệ."

Lục Yến Nhiễm nghe vậy liền thu hồi tầm mắt, xoay người tiếp tục bước đi.

Phó Phái Bạch mạc danh cảm thấy nhẹ nhõm, thở ra một hơi.

Hai người đi tới giao lộ, muốn tách ra, Lục Yến Nhiễm cởi xuống áo bông đưa trở về, Phó Phái Bạch không cầm, mà nói: "Phong chủ mặc vào đi, còn một đoạn đường mới trở về đâu."

Lục Yến Nhiễm không phải là người dễ e thẹn, nàng thu hồi tay, khi xoay người rời đi, một câu đa tạ nhẹ nhàng vang lên.

Phó Phái Bạch đứng tại chỗ, có chút giật mình, đây là lần đầu tiên Lục Yến Nhiễm hướng nàng nói cảm ơn, lấy đối phương thân phận, căn bản không cần nói ra hai chữ này, vì vậy nàng có chút vui vẻ, nàng vẫn luôn nghĩ làm sao có thể báo đáp phong chủ, hiện giờ có thể giúp đối phương, dù chỉ là một chuyện nhỏ, nàng cũng rất thỏa mãn.



Ngày tiếp theo, Phó Phái Bạch còn chưa nhận lại được quần áo của mình, bản thân nàng cũng không để bụng, chỉ là một kiện áo bông không đáng tiền mà thôi, huống chi hôm nay là ngày nàng được nhận tiền tiêu vặt, không phải là người chỉ có hai bàn tay trắng, tuy rằng ở trên núi sinh hoạt căn bản không cần chi tiêu, nhưng dù sao cũng phải tích cóp một ít tiền, vì kế hoạch trong tương lai.

Nàng ở trong sơn động luyện võ xong, đi bộ ra sau núi, hiện tại nàng đã có thể đội hòn đá trên đỉnh đầu, vững vàng đứng tấn một canh giờ, tuy rằng thân thể nhìn qua vẫn còn gầy yếu, nhưng chỉ có nàng chính mình biết rằng khí lực đã lớn hơn trước nhiều, tất cả những biến hóa này làm nàng cảm thấy vui sướng, đi trên đường đều không tự giác ngâm nga tiểu khúc.

"Uy, đứng lại! Ngươi không nhìn thấy bổn tiểu thư sao?!"

Nàng nghe thấy tiếng hô hoán sau lưng, khó hiểu quay đầu lại đi, nhìn thấy biểu tình bất mãn của Lục Thanh Uyển, vì thế lui lại mấy bước, cung kính nói: "Tiểu nhân gặp qua nhị tiểu thư."

Lục Thanh Uyển bĩu môi, ánh mắt mơ hồ, đá hòn đá dưới chân hỏi: "Ngươi đi đâu, ta vừa rồi hỏi người khác, bọn họ nói ngươi không ở trong phòng."

Phó Phái Bạch trong lòng có chút bồn chồn, chẳng lẽ nàng tới tìm mình tính sổ chuyện lần trước, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh đáp, "Tiểu nhân mới vừa đi tập thể dục buổi sáng."

Lục Thanh Uyển nga một tiếng, không nói chuyện.

Đối phương còn chưa cho phép Phó Phái Bạch rời đi, Phó Phái Bạch tự nhiên là không dám đi, bầu không khí có chút khó xử, nàng do dự mở miệng: "Vết thương của nhị tiểu thư đã tốt hơn chưa?"

"Khá hơn nhiều."

"Vậy tốt rồi", nói xong, hai người lại lâm vào trầm mặc, Phó Phái Bạch bị bầu không khí này làm cho có chút không thoải mái, "Nếu nhị tiểu thư không còn việc gì phân phó, tiểu nhân đi trước."

"Ngươi, ngươi đợi một chút!"

"Nhị tiểu thư có gì phân phó?"

Lục Thanh Uyển nhìn đông nhìn tây, ra vẻ tùy ý nói: "Tuy rằng ngươi đối với ta nói năng lỗ mãng, nhưng sự thật là ngươi đã cứu ta, Lục Thanh Uyển ta không thích nợ nhân tình của người khác, ngươi muốn cái gì thì nói đi, miễn điều này không phải quá phận, ta đều tận lực thỏa mãn ngươi."

Nguyên lai là vì chuyện này a, Phó Phái Bạch thầm nghĩ chỉ cần không phải tới tính sổ nàng là được, "Không cần, nhị tiểu thư, hôm qua tông chủ đã đáp ứng nguyện vọng của tiểu nhân."

"Cha ta là cha ta, ta là ta, ta mặc kệ hắn ban thưởng ngươi cái, ta sẽ trả cho ngươi những gì ta nợ ngươi, muốn cái gì vàng bạc châu áu, vũ khí, bí tịch, hay là xe hương bảo mã, ta đều có thể thỏa mãn ngươi", Lục Thanh Uyển nói xong, rất kiêu căng mà hất cằm lên, bộ dáng thiên kim tiểu thư không sợ trời không sợ đất.

Phó Phái Bạch nhìn thiếu nữ trước mắt, tuy rằng cùng tuổi với chính mình, nhưng luôn cảm thấy đối phương chỉ là một nữ đồng mười hai tuổi không hiểu thế sự, lời nói cử chỉ đều rất non nớt.

"Thật sự không cần, nhị tiểu thư, ta đã không còn sở cầu, hơn nữa ta vốn là hạ nhân trong tông, nhìn thấy nhị tiểu thư gặp nạn, há có thể không cứu, cho nên ngài không cần để ở trong lòng, đây vốn là chuyện ta nên làm."

"Ngươi không phân biệt tốt xấu!"

"Ta thật sự không cần, nhị tiểu thư."

Lục Thanh Uyển nóng giận, hét lớn một tiếng "Ngươi chờ đó cho ta!" Sau đó liền xoay người chạy đi.

Phó Phái Bạch sờ sờ mũi, giác ngộ Mông Nham lúc trước miêu tả đối phương bằng ba chữ tiểu bá vương, thật sự là thập phần chuẩn xác.



Lục Thanh Uyển nói để Phó Phái Bạch chờ, lại chưa nói nàng nên chờ cái gì, kết quả ngày hôm sau, nàng liền hiểu rõ một câu này, đầu tiên là lão quản gia của Thương Khung Phong ôm một rương vàng thỏi chạy tới, vẻ mặt thê lương nói, "Cầu ngươi nhận lấy đi, ngươi không nhận lão hủ không có biện pháp báo cáo công việc cho nhị tiểu thư a."

Phó Phái Bạch từ khi ra đời tới nay còn chưa thấy nhiều vàng như vậy, một chồng thỏi vàng chỉnh tề nằm trong rương, lấp lánh kim quang, nói không tâm động là giả, nhiều vàng như vậy, nàng có thể dùng chúng đổi một thanh danh kiếm vô song, nhưng nàng cũng có nguyên tắc riêng của bản thân, nhận là không thể nhận, không hai lời từ chối lão quản gia.

Ai ngờ ngày thứ hai, lão quản gia lại ôm một chiếc hộp dài chạy tới, "rầm" một tiếng đặt trước mắt Phó Phái Bạch, thở hồng hộc nói: "Phó công tử, ngươi, ngươi nhận đi, nhị tiểu thư nói qua, ngươi không thu một ngày nàng liền đưa một ngày, ngươi liền tội nghiệp thân thể lão hủ, nhận lấy đi."

Phó Phái Bạch mở hộp ra, một phen bảo kiếm thượng thừa được chế tạo thủ công vô cùng xuất sắc ánh vào mi mắt, thân kiếm sáng bóng phản chiếu trái tim có chút lung lay của nàng, nhưng nàng vẫn là đóng hộp lại, quả quyết cự tuyệt, "Ngươi vẫn nên trở về đi, lão bá, ngươi cùng nhị tiểu thư nói một chút, ta thật chịu không nổi đại lễ như vậy."

Lão quản gia ánh mắt tối sầm, run rẩy mà ôm theo cái hộp trở về.

Ngày thứ ba, người tới không phải lão quản gia mà là một hán tử trẻ tuổi, thân thể cường tráng, hắn nói quản gia ngã bệnh, hắn sẽ tiếp quản từ đây, mà lần này hắn mang đến chính là một rương châu báu ngọc khí, một đám người ở hậu viện đều cực kỳ hâm mộ đặc biệt là Mông Nham, hắn lôi kéo Phó Phái Bạch thì thầm: "Tiểu Bạch, hay là ngươi cứ thu đi, nếu ngươi không cần, chia sẻ với mọi người cũng được a."

Phó Phái Bạch một phen đẩy Mông Nham, để tráng hán nâng rương trở về.

Cứ như vậy, liên tiếp mấy ngày, Lục Thanh Uyển phái người đưa thật nhiều đồ vật đa dạng đến cho Phó Phái Bạch, nhưng đối phương không hề lung lay.

Phó Phái Bạch bị tra tấn đau khổ không nói nên lời, thật sự sợ hãi vị nhị tiểu thư này, lại nghĩ đến Mông Nham từng nói tiểu bá vương chỉ nghe lời a tỷ của nàng, liền tìm thời gian nghỉ giữ trưa, đi tới tiểu viện trong rừng trúc, thủ vệ vẫn là hai vị tráng hán ít lời kia, nói phong chủ lúc này đang nghỉ trưa, bất luận kẻ nào cũng không nên quấy rầy.

Ngay khi Phó Phái Bạch chuẩn bị rời đi, liền gặp được A Phù đúng lúc đi ra ngoài, đối phương hỏi mục đích của nàng, sau đó lại nói phong chủ vẫn còn chưa ngủ, cho phép nàng đi vào.

Trong phòng phảng phất thiển hương quen thuộc, cổ nóng nảy kia trong lòng nàng dịu đi, cách tầng sa mỏng, nàng nói ra đại khái tình huống phát sinh gần đây với bóng người mông lung trên giường.

Phó Phái Bạch bất đắc dĩ nói: "Phong chủ, ngươi mau khuyên bảo nhị tiểu thư một chút, để nàng đừng lại tặng đồ vật tới, ta thật sự không cần."

Lục Yến Nhiễm tư thế nằm nghiêng thân, một bàn tay hư hư thật thật chống đầu, thân ảnh xuyên qua sa mỏng phác họa ra đường cong duyên dáng, Phó Phái Bạch chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, không dám nhìn kỹ, cúi đầu.

Thực mau, một tiếng cười khẽ từ sau màn sa truyền đến, "Ngươi nhưng thật ra rất được người thích."

Phó Phái Bạch không hiểu đây là ý gì, a một tiếng, sau đó nghe thấy một câu khác vang lên phía sau tấm màn lụa trắng, "Ta đã biết, ta sẽ tự mình nói với nàng, ngươi lui ra đi."