Đại hội chúc mừng đúng hạn được tổ chức như đã định ở Thương Khung Phong, Thiên Cực Tông, ngày thịnh hội, Tấn Vân Sơn vốn luôn thanh tịnh chật kín người, phi thường ồn ào náo nhiệt.
Sáng sớm, Lục Văn Thành mang theo bốn vị phong chủ cùng gia quyến xuống chân núi, nghênh đón các môn phái lũ lượt kéo đến từ bốn phương, mặc kệ đối phương thực lực như thế nào, bối phận như thế nào, trên mặt Lục Văn Thành trước sau đều mang theo nụ cười hòa ái, đối xử bọn họ bình đẳng.
Lục Văn Thành thuở thiếu niên vô cùng đắc chí, khi còn trẻ dùng thân phận đệ tử ngoại môn khiêu chiến thắng tông chủ của Thiên Cực Tông, lúc đầu có một vài người không phục, sau khi ngồi lên vị trí tông chủ, đối mặt với sự nghi ngờ của các môn phái, hắn phát thiệp anh hùng, ước chiến trên đỉnh Thanh Liêu Phong, liền đánh ba mươi hai môn phái lớn nhất trong võ lâm lúc bấy giờ, lấy toàn thắng tư ngạo thống lĩnh quần hùng, kể từ đây thực lực của hắn được người trong ngoài tông công nhận, Lúc Văn Thành làm người khiêm tốn, không kiêu ngạo không nóng nảy, khoan dung rộng lượng, giang hồ tôn gọi "Nho hiệp".
"Khổ Thiền đại sư, đã lâu không gặp, lần này có thể một kích quét sạch Lạc Ảnh Giáo, nhưng nhờ có chùa Bàn Nhược hết sức tương trợ."
"A di đà phật, bần tăng chỉ là làm việc nên làm."
Lục Văn Thành phát ra tiếng cười sảng khoái, "Đại sư, thỉnh đi bên này, hôm nay ta cố ý chuẩn bị thức ăn chay tịnh cho chúng tăng của Bàn Nhược Tự, mọi người không cần nín nhịn."
"Liền phiền phức Lục tông chủ."
"Khách khí, khách khí."
Sau khi nghênh đón chùa Bàn Nhược, phía xa liền xuất hiện đoàn xe không dứt, vó ngựa cuồn cuộn, rất nhanh, môn phái tiếp theo dẫn chúng đệ tử đi tới.
Trung niên nam nhân dẫn đầu thân hình cao lớn cường tráng, mặc một chiếc trường bào đen như mực, bên hông đeo thắt lưng có hoa văn ám sắc cùng màu, chân dẫm ủng cao, khí độ bất phàm.
Bên cạnh hắn là hai vị nam tử tương đối trẻ tuổi, vóc người tương đương, không sai biệt mấy, quần áo mặc trên người giống hệt nhau.
Lục Văn Thành nhìn thấy bọn họ, đi vài bước tiếp đón, "Hạ huynh, Hạ huynh, từ lần trước từ biệt, ta vô cùng nhớ nhung."
Trương mặt không giận tự uy của nam tử áo đen liền thả lỏng, thanh âm như chuông đồng, "Đúng vậy, Lục huynh, nếu không có đại hội ăn mừng hôm nay, không biết huynh đệ chúng ta bao giờ mới gặp lại nhau."
Nam nhân nói xong thì phân phó người hầu phía sau, "Còn không mau dâng lên thiệp chúc mừng."
Gã người hầu khom người tiến lên, hai tay dâng lên một tấm thiệp, mặt trên viết bốn chữ mạ vàng "Xích Vũ sơn trang".
Nam tử áo đen đúng là đương nhiệm trang chủ của Xích Vũ sơn trang, Hạ Dương Diệu, dùng Liệt Dương đao xưng bá giang hồ, năm năm trước cùng Lục Văn Thành kết bái huynh đệ, giang hồ cung phụng với danh "Võ Thánh".
"Nghị Nhi, Tông Nhi, còn không mau đến bái kiến Lục bá bá", Hạ Dương Diệu nhìn hai nhi tử bên cạnh mình, nói.
Lập tức, hai huynh đệ đồng bộ tiến lên cúi người, ôm quyền, đồng thanh nói: "Vãn bối Hạ Nghị gặp qua Lục tông chủ."
"Vãn bối Hạ Tông gặp qua Lục tông chủ."
Lục Văn Thành vuốt chòm râu, vô cùng từ ái nhìn hai thiếu niên cao lớn, vui mừng nói: "Nhiều năm không gặp, Nghị Nhi cùng Tông Nhi đều lớn như vậy rồi, lần trước gặp mặt, giống như là bốn năm trước đi? Khi đó hai vị thiếu gia đều trắng trẻo gầy gò, hiện tại thân thể cường tráng rất nhiều, tướng mạo đoan chính, khí khái bất phàm, học theo phụ thân ngươi, tới nơi này liền không cần khách khí, ta cùng với phụ thân các ngươi phụ là huynh đệ kết nghĩa, các ngươi kêu ta Lục thúc thúc là được rồi."
"Lục thúc thúc hảo."
"Tốt tốt, Yến Nhiễm, Thanh Uyển, mau tới bái kiến Hạ bá bá, còn có hai vị biểu huynh", Lục Văn Thành vẫy tay gọi hai nữ nhi cách đó vài bước.
Lục Thanh Uyển có chút không tình nguyện, từ sáng sớm nàng đã bị gọi dậy, đứng dưới chân núi tươi cười tiếp đón mấy gương mặt xa lạ, chân đau nhức, khó tránh khỏi nổi lên tính tình tiểu nữ nhi trong lòng.
Lục Yến Nhiễm vỗ vỗ mu bàn tay nàng trấn an, sau đó dẫn người đi qua, khom người hành lễ, nhẹ giọng nói: "Yến Nhiễm gặp qua Hạ bá bá, hai vị biểu huynh."
"Thanh Uyển gặp qua bá bá, biểu huynh."
Lục Yến Nhiễm hành lễ xong hơi ngước mắt, bắt gặp ánh mắt nóng cháy của Hạ Tông không chút nào e dè nhìn chính mình, nàng không biểu tình dời đi tầm mắt.
"Thật là không thể tưởng được, ngắn ngủn chỉ mấy năm, hai vị công tử của Hạ huynh cùng hai tiểu cô nương nhà ta đều trưởng thành như vậy rồi, trai tài gái sắc đứng chung một chỗ, xinh đẹp hài hòa, lần trước thấy bọn trẻ cùng nhau vẫn là hội cập kê của Yến Nhiễm đi, thật là, năm tháng như thoi đưa, bọn nhỏ lớn lên, Hạ huynh, hai người chúng ta nhưng già rồi", Lục Văn Thành cảm khái nói.
Hạ Dương Diệu vuốt râu cười to, "Ta bên mai đúng là mọc vài sợi tóc bạc, nhưng thật ra là ngươi, vẫn như người tuổi trẻ."
Hai người lại khách khí một hồi, vừa nói vừa đi về phía thềm đá, hài tử từng người đi ở phía sau.
Thềm đá dẫn lên núi chỉ có thể chứa hai người đi song song, vì vậy hai vị đại nhân Lục, Hạ ở phía trước, Lục Thanh Uyển cùng Lục Yến Nhiễm đi ở giữa, Hạ Nghị, Hạ Tông theo sau, phía dưới bọn họ là một nhóm người hầu.
Hạ Tông giương mắt nhìn bóng dáng nữ tử yểu điệu của bạch y nữ tử trước mắt, mở miệng gọi tiểu nữ hài bên cạnh nàng: "Thanh Uyển muội muội."
Lục Thanh Uyển nghe được người phía sau kêu chính mình, dừng chân xoay đầu nhìn lại, đối với việc nam tử tự tiện thân mật gọi tên, nàng vô cùng bất mãn, buồn bực đáp: "Làm sao?"
"Đổi chỗ cho ta được không?"
Lục Thanh Uyển cau mày, "Vì cái gì?"
Hạ Tông nhất thời không nói nên lời, cũng may Hạ Nghị nhìn ra tâm từ của đệ đệ, khóe miệng nở nụ cười, giúp đỡ nói: "Thanh Uyển cô nương, nghe nói ít ngày trước cô nương từng đến Tây Nam cổ vực, tại hạ vẫn luôn tò mò vô cùng, không biết cô nương có thể giảng cho tại hạ nghe một ít chuyện ly kỳ trên đường đi không?"
Lục Thanh Uyển nghe thế, ngay lập tức liền có tâm tư kể chuyện, chủ động nói với Hạ Tông: "Vậy ngươi lên đi."
Hạ Tông thờ phào nhẹ nhõm, nghiêng người bước xuống một thềm đá để Lục Thanh Uyển có thể đi xuống, sau đó hắn vòng qua hai người đuổi theo Lục Yến Nhiễm cách đó vài bước, đứng bên cạnh nàng, cùng nàng đi về phía trước.
Lục Yến Nhiễm từ đầu đến cuối cũng chưa nghiêng đầu một cái, cũng không hiếu kỳ bên cạnh tại sao lại đổi một người khác.
Hạ Tông loáng thoáng ngửi thấy hương khí mê người bên cạnh, vô cùng say mê, mắt thấy cầu thang sắp hết, vội vàng mở miệng: "Lục cô nương."
Lục Yến Nhiễm khẽ quay đầu nhìn hắn, "Hạ công tử, có việc sao?"
Ngữ khí đạm mạc cũng không làm giảm nhiệt tình của nam tử, hắn tiếp tục nói: "Bốn năm trước, chúng ta từng gặp trong yến cập kê của ngươi, ngươi còn nhớ rõ ta sao?"
Nữ tử đánh giá nam tử, tựa hồ đang nhớ lại, Hạ Tông vội vàng bổ sung: "Ta kêu Hạ Tông, tháng trước chúng ta cũng đã gặp qua, ở vòng thứ nhất của nhập tông tỷ thí, ngươi lúc đó đến, nhưng có lẽ không nhìn thấy ta."
"Nga? Vậy Lục công tử thông qua tỷ thí sao?"
Lục Yến Nhiễm chủ động đặt câu hỏi khiến Hạ Tông phấn khích, hắn vô cùng tự hào trả lời: "Kia là đương nhiên, bất khả chiến bại."
Lục Yến Nhiễm nhẹ nhàng hỏi lại: "Vậy vì sao hôm nay Hạ công tử theo gia phụ đến mà không phải ở trong Thiên Cực Tông? Tuy rằng ta không phụ trách chuyện tỷ thí nhập tông, nhưng ta mơ hồ nhớ rằng người đủ tư cách vượt qua tỷ thí cần ngay lập tức nhập tông, không có lệnh của tông chủ, không được tự phép xuống núi."
Hạ Tông có chút xấu hổ, "Chuyện này...... Lúc ấy sơn trang gặp chuyện, gia phụ vội vàng truyền tin gọi ta trở về, ta cũng nói qua với Lục thúc thúc, hắn đáp ứng ta mới xuống núi."
Đôi môi mỏng của nữ tử tràn ra một tiếng cười không rõ ý tứ, nàng cũng không nói thêm gì nữa, tăng tốc bước chân, ném xuống Hạ Tông ở phía sau.
Hạ Tông đứng tại chỗ, không hiểu vừa rồi nữ tử cười khẽ giống như châm chọc lại giống như trào phùng rốt cuộc có ý gì, có chút ảo não.
Hạ Nghị thấy bộ dạng của hắn, không nói gì an ủi vỗ vỗ hắn bờ vai.
......
Sau núi Thương Khung Phong giờ phút này đã vội thành một đoàn, nhóm hạ nhân không kể nam nữ già trẻ cùng nhau chen chúc trong hậu viện không tính là lớn, người thì nhặt rau, người thì thổi lửa, còn có người chuẩn bị dụng cụ nấu rượu, mà Phó Phái Bạch nép mình trong góc, yên lặng rửa cải trắng, bởi vì lần này người tham gia quá đông, một mình nhóm tạp dịch của Thương Khung Phong lo không hết quá nhiều việc, liền mượn hạ nhân của năm phong khác lại đây phụ việc.
Phó Phái Bạch đang vò cải trắng, rất nhanh liền bị đại nương bên cạnh đánh mu bàn tay, "Chậc chậc chậc, tiểu tử này, ngươi cho rằng cải trắng là giẻ lau nhà a, hay là bó cải trắng này có thù oán gì với ngươi, rửa nhẹ trong nước là được."
Phó Phái Bạch nga một tiếng, nghe theo đại nương mà làm, ngâm cải trắng vào trong nước vẩy vẩy, để ráo nước rồi cho vào giỏ tre bên cạnh, hai ngày gần đây nàng thức khuya dậy sớm bận rộn chạy việc, còn muốn nửa đêm dậy luyện công, tinh thần có chút không phấn chấn.
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, đừng làm nữa, mau tới đây!"
Trong đám người truyền đến thanh âm quen thuộc, Phó Phái Bạch quay đầu nhìn lại, thấy Mông Nham đang nhảy nhót giữa đám người, nàng buông cải trắng, chui vào giữa đám đông.
Hai người đi đến một chỗ thoáng đãng hơn, Mông Nham lúc này mới nói: "Ngươi bỏ hết công việc đang làm đi, mau theo ta."
"Làm sao vậy?"
"Chỗ chính điện thiếu một tên người hầu, ngươi đi đi."
Phó Phái Bạch có chút nghi hoặc, "Tại sao lại là ta?"
Mông Nham vỗ vỗ gương mặt nàng một phen, "Còn không phải bởi vì ngươi trẻ tuổi, lớn lên tuấn tú sao, chẳng lẽ để ta đi, mặt mũi Thiên Cực Tông chúng ta để ở đâu bây giờ, đừng dong dài, nhanh lên, đi đổi quần áo đi", nói xong, Mông Nham liền đẩy nàng vào một căn phòng gần đó.
Cửa vừa mở ra, nàng thấy được mấy dãy giá treo trang phục hạ nhân sạch sẽ bên trong, lúc này còn có mấy thiếu niên đang mặc áo ngoài, quả nhiên dung mạo lớn lên thanh tú đoan chính.
Mông Nham vội vã chạy tới bên giá treo, chọn một kiện y phục phù hợp vóc người Phó Phái Bạch ném qua, "Ngươi liền mặc áo ngoài vào là được, áo trong cũng đừng thay, đã muộn rồi, yến tiệc rất nhanh liền bắt đầu."
Phó Phái Bạch thành thật tiếp nhận áo ngoài, khoác lên, bên ngoài vang lên tiếng thúc giục bén nhọn của tổng quản đại điện, "Mau lên, đầy tớ bưng rượu, tỳ nữ bưng bát đĩa, mau vào Hằng Quang Điện, cẩn thận dưới chân, nắm chắc thời gian."
Một lát sau Phó Phái Bạch bưng một bình rượu ủ ngọc trên dĩa, đi theo một nhóm đầy tớ nha hoàn tiến vào Thương Khung Phong đại điện.
Bên ngoài Hằng Quang Điện, lúc này hai chiếc trống lớn đã được nâng đến, hai vị tráng hán cầm dùi trống trong tay, vận sức chuẩn bị gióng trống, theo tiếng "Khai yến!" của tổng quản, trống lớn nổi lên, phát ra tiếng trống nặng nề xa xưa.
Đội ngũ của Phó Phái Bạch vừa vặn phải đi qua giữa hai chiếc trống, nàng cảm thấy màng nhĩ sắp thủng một lỗ, lặng lẽ giương mắt nhìn cung điện nguy nga tráng lệ trước mặt, chạm hoa khắc ngọc, thập phần xa hoa.
Nhóm hạ nhân mang thịt rượu tiến vào, nhóm tỳ nữ dựa theo thứ tự dâng thức ăn lên cho mọi người, sau khi đặt thức ăn xuống thì chỉnh tề rời đi, mà từng tên đầy tớ rót rượu xong còn muốn đứng chờ cạnh bàn, tùy thời hầu hạ.
Sau khi tiến vào chính điện, Phó Phái Bạch liền tự giác cúi đầu, đi thẳng đến thực án mà nàng phụ trách, khom người, rót rượu, hết thảy làm rất tỉ mỉ, không chút cẩu thả, thẳng đến khi hương khí nhàn nhạt quen thuộc truyền tới chóp mũi, nàng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt cùng con ngươi lưu li của Lục Yến Nhiễm chạm vào nhau.
Tay run lên, rượu trong bình thiếu chút nữa đổ ra ngoài, nàng vội vàng định thần, sau đó nghiêm túc rót rượu, rồi yên tĩnh lùi sang một bên, lẳng lặng đứng.
Trương bàn ăn này có hai người ngồi, một người là Lục Yến Nhiễm, người còn lại đúng là Lục Thanh Uyển, tiểu cô nương tháng tam năm nay mới đến tuổi cập kê nhìn chằm chằm ly rượu đồng ba chân trước mặt Lục Yến Nhiễm, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, giơ tay liền phải lấy.
Lục Yến Nhiễm sắc mặt không đổi, nhẹ nhàng ngăn lại, "Không thể."
Lục Thanh Uyển ôm cánh tay đối phương làm nũng, "A tỷ...... Ta liền chỉ nếm một chút."
Lục Yến Nhiễm không nói lời nào, có lẽ là vì đánh gãy tâm tư Lục Thanh Uyển, nàng nâng chén, một hơi uống cạn rượu gạo trong ly.
"Nói không thể là không thể."
Lục Thanh Uyển mím miệng, chỉ có thể nghiêng thân ngồi về chỗ.
Tuy rằng ánh mắt Phó Phái Bạch vẫn luôn dừng ở cây cột lớn ở đối diện, nhưng dư quang lại chú ý người bên cạnh, thoáng thấy Lục Yến Nhiễm một ngụm uống cạn rượu trong ly, sắc mặt không đổi, thậm chí còn không thèm nâng mi, xem ra tửu lượng không tồi.
Mỗi dĩa thức ăn lần lượt được trình lên xong, Lục Văn Thàng trên ghế chủ tọa ho nhẹ hai tiếng, trong điện trở nên an tĩnh.
"Hôm nay các vị anh hùng hảo hán, võ lâm hào kiệt tề tụ về Thương Khung Phong, chính là vinh hạnh của Thiên Cực Tông ta, cũng là vinh hạnh của Lục mỗ, lần này có thể quét sạch Lạc Ảnh, diệt trừ Ma giáo, không thể không nhờ sự giúp đỡ của các vị đang ngồi đây, nào, chúng ta cùng nâng chén, ăn mực khoảnh khắc này, tới!"
"Tới! Cạn ly!", Trong điện vang lên tiếng nâng cộc chạm chén, ăn uống linh đình, ngay sau đó lại nghe Lục Văn Thành nói: "Các vị, hôm nay chúng ta tụ tập tại đây, chuyện thứ nhất là ăn mừng chúng ta tiêu diệt Ma giáo, thứ hai, Lúc mỗ có một chuyện cần thương nghị cùng các vị."
"Lục tông chủ có việc cứ nói thẳng, ta chờ nghe sai bảo của Lục tông chủ."
Lục Văn Thành buông xuống chén rượu, thần sắc nghiêm túc, "Tuy rằng Ma giáo gây loạn giang hồ đã được giải quyết, nhưng Thi Thanh Hàn lại trốn thoát, hiện nay còn chưa có tung tích, chúng ta không thể không đề phòng tro tàn một lần nữa cháy lên, ngóc đầu trở lại, cho nên Lục mỗ có một đề nghị, từ Thiên Cực Tông của ta bắt đầu, các môn phái thiết lập Đốc Võ Đường, thứ nhất là phòng ngừa dư nghiệt Ma giáo quay lại báo thù, thứ hai là giám sát mọi người, phòng ngừa hỗn loạn nội bộ, không biết ý chư vị thế nào?"
Lời này vừa nói ra, biểu tình trên mặt chưởng môn của các môn phái lập tức cứng đờ, để thế lực khác cắm rễ ở địa bàn của bọn họ, đây không phải chuyện nhỏ, mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không nguyện ý lên tiếng đồng ý.
Hạ Dương Diệu vỗ một chưởng vào bàn ăn trước mặt, đứng dậy đi đến giữa đại điện, hắn nhìn tất cả mọi người xung quanh một vòng, sau đó cất cao giọng nói: "Xích Vũ sơn trang của ta nguyện lập Đốc Võ Đường! Ta biết các vị đang ngồi đây lo lắng điều gì, Hạ mỗ tại đây có thể đảm bảo Lục tông chủ làm chuyện này là vì dân chúng, vì bình yên của giang hồ, tuyệt không phải vì tư lợi bản thân, nếu về sau Thiên Cực Tông vi phạm đạo nghĩa, tông môn gây họa loạn giang hồ, Xích Vũ sơn trang của ta sẽ là cái thứ nhất đứng ra chỉnh đốn bọn họ!"
Đã nói đến mức này, những môn phái khác không đáp ứng cũng không được, chỉ phải sôi nổi lên tiếng.
"Hồng Hà Phái nguyện lập Đốc Võ Đường!"
"Thiên Nham Môn nguyện lập Đốc Võ Đường!"
"Nguyên Minh Giáo cũng đồng ý!"
"......"
Lục Văn Thành nâng chén rượu gạo, giơ cao, "Lục mỗ ta xin lấy đầu trên cổ thề, ta sẽ không cô phụ tín nhiệm của mọi người, Đốc Võ Đường sẽ được dùng để đốc thúc võ lâm trăm nhà, là vũ khí sắc bén của công lý tuyệt đối!"
Mọi người trong điện đồng thời nâng chén, lớn tiếng khen ngợi trầm trồ.
Lục Văn Thành sảng khoái uống một ly, sau khi ngồi xuống, hô: "Người đâu, gọi kiếm vũ."
"Vâng, tông chủ."