Trong căn nhà nhỏ bên cạnh quán Mèo Rừng, Phạm Tuấn Kiệt nằm dài trên cây đa lớn, hai chân thò xuống đung đưa lủng lẳng. Tay anh vòng sau gáy, anh nhắm mắt thả hồn thư giãn. Từ từ mở mắt ra, nhìn ngôi sao sáng qua kẽ lá, Phạm Tuấn Kiệt thở hắt đầy mỏi mệt.
"Mục Lưu Băng có liên quan đến Lục Hổ không. Còn Vũ Phi Diệp, cô ta có biết gì về Mục Lưu Băng không?"
Phạm Tuấn Kiệt lắc đầu nghĩ khác đi, anh tự vấn bản thân.
"Sao mày cứ nghĩ đến cô ta làm gì nhỉ. Mình điều tra Mục Lưu Băng để tìm chứng cứ buôn hàng cấm của Lục Hổ thôi mà."
Khẽ rùng mình thở mạnh một hơi nặng nề, Phạm Tuấn Kiệt cau mày nhớ lại câu chuyện trong văn phòng của đại úy Trần Trí An. Mọi thứ hiển hiện rõ mồn một trong đầu anh khiến anh càng nặng lòng suy nghĩ.
Nhớ lúc ấy, trong căn phòng nhỏ trên tầng ba của trụ sở cảnh sát cấp cao. Phạm Tuấn Kiệt ngồi trên chiếc ghế sofa dài nâng ly trà gừng lên nhấp nháp. Trần Trí An oai vệ treo mũ lên giá, ông bước tới bàn làm việc cầm theo một xấp giấy đưa ra cho Tuấn Kiệt tự xem.
"Cầm lấy coi đi. Rõ ràng rồi nhé, Lý Liễu Phan không phải mẹ mày."
Phạm Tuấn Kiệt sụt sịt mũi, hai tay lật giở xấp giấy so đi xét lại hồi lâu sau mới trả lời.
"Chú Trần, vậy.. nếu Lý Phan không phải mẹ cháu thì ai mới là mẹ của cháu?"
Trần Trí An ngồi xuống ghế đơn cạnh chiếc ghế dài, ông vắt chéo chân bĩu môi nghiêm mặt.
"Chú chỉ giúp mày đến đây thôi. Bố mày chặn hết đầu mối quan trọng rồi. Muốn tra vụ này, quả thật khó hơn lên trời."
Phạm Tuấn Kiệt gật đầu thấu hiểu, anh nhét hết giấy vào túi đựng rồi bỏ xuống mặt bàn. Hơi ho khan một chút, anh khản giọng cất lời.
"Vậy chú cứ cố gắng điều tra giúp cháu vụ hỗn loạn năm ấy. Có tin gì thì chứ cứ gọi trức tiếp, cháu sẽ tới ngay. Mà chú cần cháu làm gì giúp chú thì chú cứ nói, cháu luôn sẵn sàng."
Trần Trí An khoanh tay trước ngực ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đặt tay lên vai Phạm Tuấn Kiệt. Giọng ông trần xuống rất uy.
"Vừa hay chú có chuyện cần mày giúp đây. Mấy nay chú nhức đầu về chuyện băng đảng giang hồ ở ngoại thành. Không ngờ trong thành lại xuất hiện đường dây ma túy mới. Theo điều tra thì có lẽ có liên quan để học sinh trường Đại Nam."
Phạm Tuấn Kiệt gật đầu chắc nịch, anh uống một hơi cạn ly trà gừng.
"Cháu sẽ sắp xếp việc sớm ngày trở về trường Đại Nam."
Chiếc ly rỗng đặt xuống mặt bàn, Phạm Tuấn Kiệt mới thôi việc nhớ lại cuộc hội thoại ấy. Trong mấy ngày qua anh đã tra được Lục Hổ và Hách Lôi có vẻ có dính giáng đến bóng cười và các loại chất kích thích gây hại. Nhưng tra đi tra lại thì chỉ thấy mù mịt chứ chưa tra ra được bằng chứng cụ thể, mọi thứ vẫn chỉ là lời đồn bên ngoài của các dân chơi bay lắc.
Phạm Tuấn Kiệt bức bách trong bụng ruột gan cứ cồn cào không yên, anh bèn nhảy tót xuống đi thẳng vào nhà chồm lên giường trùm chăn nằm ngủ một mạch đến sáng.
Ánh nắng vàng rọi lên những bông hoa giấy trắng xinh, Phạm Tuấn Kiệt xốc cặp thong dong bước vào căng tin trường. Chống khuỷu tay lên mặt bàn, anh bình thản rất tự nhiên.
"Một cafe đá."
Cô nhân viên trẻ đặt cốc cafe xuống bàn rồi nở một nụ cười tươi vui.
"Phạm thiếu gia có gọi thêm gì nữa không?"
Phạm Tuấn Kiệt lắc đầu trầm mặt. Lúc đưa tay ra cầm quai cốc thì một tiếng rầm vang lên ngay sau lưng anh. Quay đầu lại, Tuấn Kiệt phì cười trượt ngón tay khỏi cốc quai cốc.
"Ơ kìa, Vân thiếu."
Vân Khải Tích quỳ rạp dưới chân Phạm Tuấn Kiệt. Ngóc đầu nhìn lên, Khải Tích vừa tức vừa ngượng ngùng xấu hổ. Anh đứng phắt dậy gào thét trong tiếng cười rộ như pháo rang của bao người xung quanh.
"Đứa nào, là đứa nào đổ dầu ra sàn. Đứa nào!"
Phạm Tuấn Kiệt tủm tỉm cười thầm, anh đinh ninh uống cafe, mắt tia thẳng về phía chậu cây quýt ở góc quầy bán hàng.
Vũ Phi Diệp ôm bụng cười khà khà sau chậu quýt sai trĩu quả. Hành động vín tường cười hả hê của cô lọt ngay vào con mắt đỏ ngầu của Vân Khải Tích khiến anh ta tức muốn nhồi máu cơ tim.
"Á à, con nhỏ chân ngắn này, mày dám bẫy ông đây à?"
Một đám người từ đâu chạy tới, Vân Khải Tích vừa khó chịu nhìn hai ống quần ngấm dầu ăn vừa cố gắng dùng hết sức bình sinh để gào lên.
"Bọn mày đâu, đập con nhỏ đó cho tao!"
Một đám học sinh cao lêu khêu chạy tới, Phạm Tuấn Kiệt đứng dựa lưng vào thành bàn thanh toán mà nhìn ra. Môi nhấp nhẹ chút cafe, anh bình chân như vại với xu thế đứng xem phim hành động học đường.
Vũ Phi Diệp không chút né tránh, cô liếc mắt đếm nhẩm số người rồi bắt đầu tung cước. Một cú xoay người đá thẳng khiến một tên ngã lăn quay ra sàn, giọng cô nhẹ nhàng ấm áp.
"Một tên."
Vũ Phi Diệp quẹt tay sang trái, chân phải vung lên giáng một cú trực diện vào thẳng trán một tên khác. Hắn tiu nghỉu ngã về phía sau một cái phịch to ròn rồi chẳng đứng dậy nổi nữa.
"Hai tên."
Lật người lại, Vũ Phi Diệp quơ chân trái lấy đà, chân phải móc lên đá thẳng vào hạ bộ của một tên to khỏe. Hắn đau đốn ruột đốn gan, khụy gối xuống nhăn mặt cau mày khóc không dám khóc kêu không dám kêu.
"Ba tên."
Phim đang hay thì thầy giám thị tới, Vũ Phi Diệp luống cuống giật thót khi nghe tiếng hét lớn đầy uy mãnh.
"Ai cho các em đánh nhau ở đây hả?"
Phạm Tuấn Kiệt hớp một hơi hết sạch nước trong cốc. Anh ném cái cốc cho nữ nhân viên thanh toán ở quầy hàng rồi kéo lại quai cặp cho chắc chắn. Phạm Tuấn Kiệt tức tốc chạy tới nắm cổ tay Vũ Phi Diệp kéo cô chạy khỏi căng tin. Vừa ra tới vườn hoa sau trường, Phạm Tuấn Kiệt vừa thở vừa nhìn Vũ Phi Diệp.
"Tiểu Diệp này, sao cậu dám đổ dầu xuống sàn nhà thế hả?"
Nụ cười tỏa nắng làm Vũ Phi Diệp phát sáng rực rỡ, cô chống tay xuống gối hít thở đều.
"Thì mình canh lúc hắn ta đi ra khỏi thang máy. Mình giả bộ bị vấp vào chân ghế rồi hất can dầu ăn đổ ra sàn. Thế là hắn dẫm vô ngã bổ nhào luôn. Đó, chỉ có thế thôi. Cùng lắm thì chỉ là sự cố chứ có gì đâu."