Giang Hồ Dị Giới

Chương 93




Đứng trước hai con Ma Nhân vẻ ngoài gớm ghiếc như thế, nhưng Quảng Mục Thiên cũng không hề nao núng hay sợ hãi.

Bất quá, đây mới chỉ có hai con, mà nãy hắn thấy có tới ba chiếc lồng? Một cảm giác nguy hiểm chợt loé lên trong đầu Quảng Mục Thiên. Vừa nghĩ như thế, hắn toan quay đầu nhìn xem. Nhưng còn chưa kịp hành động thì phía sau nghe tiếng rít vào tựa như có người đang hô hấp. Tiếng hít ầm ầm như sấm động, hiển nhiên kẻ phía sau này sắp sửa thi triển một chiêu Âm Ba Công cực kỳ lợi hại.

Quảng Mục Thiên vội phong bế hai tai, đồng thời song chưởng xoè ra như mái bè đang quấy nước, đánh ngược về sau. Chính là chiêu “Thần Long Bái Vĩ”.

Chỉ nghe “Ông… Ông… Ông…” mấy tiếng lớn. Sóng âm quét qua như cuồng phong vũ bão. Trong bán kính trăm trượng tựa như có tiếng chuông ngâm cực kỳ chói tai.

Quảng Mục Thiên trong bụng cả kinh, thầm hô:

“Phật Môn Thần Công, Độ Ách Kim Chung!”

Mặc dù đã phong bế hai tai, nhưng Âm Công của gã đằng sau lợi hại cực kỳ. Màng nhĩ Quảng Mục Thiên ông ông chấn động liên tục. Xung quanh đó, hai gã Song Tinh Thiên Nhĩ cùng với đám Yêu Tộc đứng gác trêи chòi đều thất khiếu chảy máu, ngã xuống chết hết. Duy chỉ còn hai gã ma Nhân còn sống nhưng trêи mặt bọn hắn nhăn nhúm cả lên, đủ hiểu chiêu thức vừa rồi mạnh đến nhường nào.

Nói tới Phật Môn Âm Ba Công, tổng có ba đại tuyệt kỹ.

Đầu tiên phải kể đến môn “Sư Tử Hống”, khí vận ở đan điền rồi chảy đến tử phủ sau đó dọc theo thanh quản tràn lên miệng, tiếng hống phát ra tựa như một con Mãnh Sư, khiến đối thủ mất đi thính giác.

Tiếp theo là “Độ Ách Kim Chung”, vận hành như Sư Tử Hống, nhưng âm thanh lại nghe như tiếng chuông đồng, ngân dài không dứt. Không chỉ làm kẻ địch thất khiếu chảy máu, đầu óc choáng váng. Luyện đến đỉnh cao còn có thể áp chế cả các cao thủ khí công thâm hậu.

Cuối cùng là môn “Lục Tự Chân Ngôn”, hay còn gọi là Sáu Âm Thần Chú! Môn này chỉ nghe trong truyền thuyết, chứ chưa ai có thể luyện được.

Kẻ này luyện được thần công Độ Ách Kim Chung, hiển nhiên thân phận trong Thiếu Lâm không hề tầm thường.

Âm công vừa dứt, chỉ thấy phía dưới mặt đất đều dạt ra như những con sóng. Quảng Mục Thiên hai chân đạp nhẹ sử khinh công, vội vàng né sang một bên, ý đồ tránh thoát khỏi thế gọng kìm. Vừa định thần nhìn lại, hắn thấy kẻ phát ra Âm Ba Công phía sau lưng mình.

Chỉ thấy đó cũng là một con Ma Nhân, hai đầu, nhưng lại có tới mười tám cánh tay. Bất quá, nó khác biệt với hai con còn lại. Con Ma Nhân này có một đầu phía trêи, đầu còn lại thì bị khâu ở ngực, đúng vị trí trái tim, thêm nữa nó mọc mười sáu cánh tay phía sau lưng. Nhìn lại trông chẳng khác gì một đôi cánh. Nhưng làm Quảng Mục Thiên kinh sợ hơn cả là chiếc đầu bị khâu giữa ngực. Đó là một cái đầu trọc, phía trêи có sáu chấm đen. Biểu thị tăng nhân Thiếu Lâm Tự!

Hiển nhiên chiêu Âm Ba Công vừa rồi là do đầu trọc giữa ngực này gây ra.

Quảng Mục Thiên cả giận, quát lên:

“Ghê tởm thay bọn Ma Giáo tụi bay! Dám khiến cao thủ võ lâm biến thành quái vật thế này. Ta không giết sạch tụi bay thì khó hả được cơn giận này!”

Nói rồi hắn vũ động song chưởng thành một hình tròn trước mặt, sau đó hai tay chụp vào nhau đẩy về trước, quát:

“Xem chiêu, Mãnh Long Quá Giang!”

Tiếng quát vừa dứt, một luồng khí từ tay Quảng Mục Thiên bắn nhanh ra. Luồng khí này đỏ sẫm như máu, cương kình tụ mà không tán, ẩn ẩn lại tản ra một tia khí tức huỷ diệt.

Gã ma nhân kia không hề né tránh, mười tám cánh tay của nó vũ động, mỗi bàn tay lại kết thành một loại thủ ấn khác nhau. Đồng thời, cái đầu tăng nhân bị khâu giữa ngực kia mím môi, niệm một câu “Úm”.

Chân ngôn vừa dứt, xung quanh Phần Hồn Ma Nhân hiện lên hư ảnh pháp tướng. Đầu pháp tướng này mặt mũi mơ hồ, nhưng trùng hợp thay nó cũng có mười tám cánh tay.

Quảng Mục Thiên cả kinh, hô lên:

“Phật Môn Pháp Tướng, Thiên Thủ Quán Âm! Kẻ này võ công ghê gớm thật?!”

Trong lúc hắn kinh hoảng, hư ảnh Pháp Tướng kia duỗi chín cánh tay chặn lại một chiêu “Mãnh Long Quá Giang”. Chín cánh tay còn lại, mỗi bàn tay lại kết một loại thủ ấn khác nhau. Mỗi thủ ấn đều ngưng tụ nội lực hùng hậu, khiến chín bàn tay kia sáng lóa lên như chín vì sao đêm.

Chợt nghe một tiếng “Hú” rất to ở bên ngoài vọng vào.

Quảng Mục Thiên cả kinh, nghĩ là đồng bọn của đám Tà Phái đến trợ trận. Hắn từ khi hành tẩu giang hồ tới nay tình huống nào chưa từng gặp qua? Lập tức thủ thế vững chãi như một hòn núi, khí độ trầm hùng tưởng chừng như không coi cường địch vây quanh vào đâu.

Nhưng không giống như suy nghĩ của hắn, tiếng hú kia vừa dứt thì một bóng người mặc đồ màu xám từ ngoài bay vào. Kẻ này ở trêи không giang hai tay xà xuống, thân pháp gã tuy không cao minh nhưng lợi thế ở trêи cao, khi lao xuống thì lại nhanh vụt tựa chim cắt vồ mồi, lao thẳng về phía Phần Hồn Ma Nhân.

Quảng Mục Thiên kinh nghi, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì gã kia đã quát lớn một tiếng:

“Xem chiêu!”

Chỉ thấy, y rút từ bao bố sau lưng ra một thanh Tề Mi côn ném đi. Thanh Tề Mi Côn này toàn thân màu nâu sẫm như gỗ, hai đầu bọc thép trông chẳng khác những thanh côn khác là bao. Tiếng quát vừa dứt thì thanh côn đã bay thẳng vào mặt gã Phần Hồn Ma Nhân rồi.

Thanh Tề Mi Côn phóng đi không nhanh, trêи thân côn cũng không hàm chứa nội lực. Nhưng tên Phần Hồn Ma Nhân kia thấy thanh côn trêи khuôn mặt cứng đờ hiện lên vẻ sợ hãi, thân hình to lớn vội né ra.

Gã đồ xám kia cười lạnh, lại quát:

“Yêu nghiệt, chạy đâu cho thoát!”

Lời nói vừa dứt. thanh Tề Mi Côn đang ở trêи không trung lóe ánh sáng vàng lấp lánh. Một thân ảnh hòa thượng chợt hiện ra như ảo như mộng. Đồng thời, hai tay gã hòa thượng ảo ảnh kia cầm lấy Tề Mi Côn, miệng niệm Phật hiệu. Khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Phần Hồn Ma Nhân.

Quảng Mục Thiên thấy cảnh này, trong lòng giật mình, lẩm bẩm:

“Võ Đạo Ý Chí thật mãnh liệt! Vị cao tăng này thâu nạp Ý Chí Võ Đạo của bản thân vào thanh Tề Mi Côn, rồi hiển hiện ra dưới dạng ảo ảnh pháp tướng. Công phu này thực giỏi, ta không bằng được y.”

Lúc này gã áo xám nhìn chòng chọc vào con ma nhân mười tám tay. Ánh mắt vừa lộ vẻ đau xót mang theo giận giữ. Đoạn hừ một tiếng, giận quát:

“Hay cho bọn Tà Phái tụi bây, dám ăn gan hùm mật báo chăng mà khiến thân thể của Không Tĩnh thần tăng thành như thế. Hôm nay ta không giết tụi bây thì không hả được mối giận này!”

Quảng Mục Thiên nghe thế, đoán ngay con ma nhân mười tám tay này là lấy thân thể của một vị Không Tính đại sư mà luyện thành. Trong bụng tự nhủ:

“Thiếu Lâm Tự tam đại thần tăng Trí Văn Tĩnh. Chẳng lẽ kẻ mà gã áo xám nhắc đến là Không Tĩnh?”

Hắn còn đang suy nghĩ xem Không Tĩnh là ai thì bên kia hư ảnh vị cao tăng kia đã múa côn lên, xông vào động thủ với mười tám tay Phần Hồn Ma Nhân. Nhưng đồng thời cùng lúc đó, hai gã ma nhân còn lại không hẹn mà cùng xông vào tấn công gã áo xám.

Quảng Mục Thiên nào để cho bọn chúng thành công, thân hình lóe lên đã xuất hiện sau lưng gã áo xám nọ. Tay phải múa chưởng, tay trái tung quyền, nội lực hùng hồn tràn ra như núi lở chấn bay hai con ma nhân.

Lúc này gã áo xám mới kịp phản ứng, thấy ánh đuốc chiếu rọi phía sau có bóng đen thấp thoáng liền nghĩ ngay là có kẻ ám toán mình, dứt khoát quay phắt đầu lại. Tay trái hắn hóa thành Hổ Trảo, luồn về sau chộp vào trung đan điền của Quảng Mục Thiên. Còn chân phải thì đá móc về sau theo thế của chiêu “Hồi Mã Thương”.

Nhưng hắn nào biết rằng, Quảng Mục Thiên thấy hai gã ma nhân tấn công hắn nên mới nhảy đến trợ giúp. Đợi Quảng Mục Thiên đánh bay hai con ma nhân rồi thì gã mới ra chiêu phòng bị. Thế thủ triển khai rất nhanh đấy, nhưng phản ứng vẫn còn quá chậm.

Thấy kẻ này dùng chiêu Hổ Trảo chụp vào nơi yếu hại của đan điển thật độc địa, nhưng Quảng Mục Thiên cũng không giận dữ. Hắn thi triển một chiêu cầm nã thủ, chộp vào cổ tay người nọ, đồng thời chân phải đá vào cổ chân phải của y. Người kia nào biết được kẻ sau mình võ công lợi hại như thế, gã chỉ kịp rú lên một tiếng đau đớn, thân hình đã bị Quảng Mục Thiên chế trụ.

Gã vừa sợ vừa giận, còn tưởng là mình lọt vào tay của cao thủ Tà Phái, giọng the thé rít lên:

“Các hạ võ công lợi hại như thế mà lại đi làm cẩu cho đám Tà Phái luyện ra thứ Phần Hồn Ma Nhân! Thật là ác độc quá lắm. Không sợ sau này bị người đời phỉ nhổ ấy ư?”

Quảng Mục Thiên hừ lạnh, quát:

“Ai nói với ngươi ta luyện ra cái thứ quái dị ấy. Thử nhìn mà xem!”

Nói rồi hắn buông tay thả gã ra, rồi chỉ thay vào hai gã ma nhân vừa bị mình đánh bay, nói:

“Nếu vừa rồi ta không kịp ra tay cứu ngươi thì bây giờ ngươi đã biến thành một cái xác mất rồi. Hơn nữa ta và ba tên này đang quần ẩu thì ngươi xông vào. Không nhìn trước nhìn sau mà đã ra tay động võ. Thật là khinh suất quá lắm!”

Gã kia vừa nhìn thấy hai tên Phần Hồn Ma Nhân ngã sóng xoài phía xa, trong bụng không khỏi kinh sợ. Đoạn hiểu ra, Hắn vội chắp tay cảm tạ Quảng Mục Thiên, nói:

“Cảm tạ các hạ ra tay cứu mạng, ơn này khó nói hết bằng lời. Không biết các hạ là ai? Tại hạ là Táng Binh nhân, Trầm Uyên!”

Quảng Mục Thiên giật mình, hỏi:

“Phải chăng ngươi là truyền nhân của Táng Binh Cốc?”

Trâm Uyên gật đầu, đáp:

“Đúng thế, tại hạ là truyền nhân đời thứ mười tám của Táng Binh Cốc.”

Nói tới Táng Binh Cốc, đó là một phái kỳ bí nhất trong Võ Lâm. Tương truyền rằng, phái này mỗi đời chỉ thu lấy một đệ tử truyền nhân, giang hồ gọi là Táng Binh Nhân.

Táng Binh Nhân đúng như cái tên, chuyên đi thu nhặt binh khí của các cao thủ Võ Đạo chiến tử, mang về cất giữ. Chỉ đợi người hữu duyên tới lấy. Táng Binh nhân từ đời này qua đời khác võ công không tính là cao, nhưng luôn được võ lâm đồng đạo chào đón. Đối với người học võ mà nói, binh khí tựa như một người thân đối với mình vậy. Chẳng ai khi chết mà không hy vọng binh khí của bản thân được lưu truyền hậu thế, cho người đời sau nhớ đến.

Binh khí của cao thủ Võ Đạo theo bọn họ cả một đời, uẩn dưỡng trong đấy ý chí Võ Đạo cực mạnh. Đủ mạnh đến mức, một thanh vũ khí bình thường cũng có thể hoá thành Kỳ Bảo. Cứ như Bát Đại Kỳ Bảo đấy là biết, khí linh không tự dưng sinh ra, cũng không tự dưng mất đi, nó chỉ tiến hoá từ trạng thái này sang trạng thái khác. Mỗi kiện Kỳ Bảo đều theo chủ nhân đầu tiên của nó uẩn dưỡng mà thành, rồi dần dần theo chủ nhân đời tiếp theo nuôi dưỡng mà sinh ra linh trí.

Thanh Tề Mi Côn vừa rồi Trầm Uyên ném ra kia, uẩn dưỡng ý chí Võ Đạo của Không Tĩnh đại sư. Mặc dù người này chết đi rồi, nhưng ý chí mạnh mẽ đến mức có thể thi triển Pháp Tướng ngăn địch. Hiển nhiên vị cao tăng này khi còn sống là cao thủ về côn pháp!

Bất quá, lấy ý chis của Không Tĩnh đi đánh nhau với thân xác của Không Tĩnh. Nói thế nào cũng có cảm giác thật quái dị.