Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 13: Thỏ không ăn cỏ




Trong một tửu lầu nhã nhặn nào đó ờ đầu phố Bình Giang phủ.

“Cô đừng khóc nữa.” Hiểu Nguyệt cầm khăn tay đưa cho Dư Lan Chi đang ngồi khóc thút thít cạnh bàn, “Tiểu Đao cũng nói là tin tưởng cô mà.”

“Là các người đổ oan cho ta.” Dư Lan Chi vừa nức nở vừa nói “Vốn không phải ta làm.”

“Trong sạch hay không cô tự rõ là được, cô cần gì phải khóc.” Hiểu Nguyệt lắc đầu.

“Nàng khóc không phải vì bị đổ oan.” Tiểu Đao ghé vào bên cạnh bàn, lắc lư ly trà trước mặt, “Nàng khóc là vì biểu ca không tín nhiệm nàng.”

Hiểu Nguyệt thông suốt nên gật đầu, cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi ở một bên.

Dư Lan Chi khóc một lúc cũng bình tĩnh trở lại, lau nước mắt không nói lời nào.

Tiểu Đao thấy nàng đã bình tĩnh hơn, mở miệng hỏi, “Cô thật sự định về nhà sao?”

Dư Lan Chi mấp máy miệng, không nói lời nào.

“Vô dụng”. Tiểu Đao bĩu môi.

Dư Lan Chi cầm ly trà lên, mất mát nói, “Nếu như ta đi, biểu ca không chừng sẽ uống rượu chúc mừng, ta cũng không muốn phiền hắn, hắn có thể được tự do.”

“Vương công tử còn rất chiều chuộng cô.” Hiểu Nguyệt ngược lại có suy nghĩ bất đồng, “Cô không nên suy nghĩ bậy bạ.”

“Ta là vì không suy nghĩ lung tung mới thành như thế này.” Dư Lan Chi tức giận, “Các cô cho rằng biểu ca thật sự yêu thích ta sao? Không có đâu! Dì rất thương ta, người bảo biểu ca phải chăm sóc ta thật tốt, biểu ca chỉ vì hiếu thuận nên chuyện gì cũng tha thứ cho ta.”

Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, quyết định không nói gì, nghe Dư Lan Chi nói ra khổ tâm của nàng.

“Từ khi còn nhỏ ta đã quyết định nếu không phải là biểu ca thì không thành thân, nhưng từ nhỏ đến lớn, biểu ca được rất nhiều người yêu thích, hắn cũng yêu thích rất nhiều người.” Dư Lan Chi nắm chặt chiếc khăn trong tay. “Quả thật hắn đối với ta từ đầu đến cuối tốt lắm, ta còn tưởng hắn chỉ ham chơi thôi, nên vẫn luôn chờ hắn, mãi đến khi…Hắn nhất định đòi lấy cô.”

Vẻ mặt của Tiểu Đao cũng buồn rầu theo.

Dư Lan Chi liếc mắt nhìn nàng, “Cũng không biết hắn thích cô ở chỗ nào, hai người chỉ mới gặp gỡ chưa được bao lâu, còn ta thì lại vì hắn đợi nhiều năm như vậy.”

Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt gật đâu — Đúng ha, quả thật khiến người khác không phục.

“Ta tuy rằng không thích cô, thế nhưng cô đã nói muốn hủy bỏ hôn ước.” Dư Lan Chi hỏi lại, “Ta cần gì phải bỏ công hạ độc cô?”

Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt tiếp tục gật đầu.

“Ta biết tính tình của mình khiến nhiều người không thích, nhất định là bọn nha hoàn kia muốn trêu chọc ta.”

“Trêu chọc cô mà phải giết người à?” Tiểu Đao vỗ ngực, trong lòng nói — Đây là mạng nhỏ của ta mà!

Một lúc lâu sau, Vương Quý mang theo người đến đây tìm mọi người, nói Vương Bích Ba sai hắn tìm Dư Lan Chi, còn nói một đống lời xin tha thứ, nào là “Trang chủ biết sai rồi, rất lo lắng cho biểu tiểu thư…” các loại.

Lửa giận của Dư Lan Chi cũng hạ hỏa nhiều, cũng đi theo trở về.

Tiểu Đao cầm trên tay một gói giấy thấm dầu thật to, cùng Hiểu Nguyệt trở về Bích Ba sơn trang, mới bước vào sân trong, đã thấy Hách Kim Phong đang ngồi trên bậc thềm trước cổng, hai tay chống cằm thở dài.

Tiểu Đao thấy hắn đăm chiêu ủ dột, đi đến bên cạnh hỏi, “Làm sao vậy? Tại sao khuya rồi không ngủ?”

Hách Kim Phong nhíu mày, khó chịu trả lời: “Nguyên bản là đang ngủ, nhưng đói bụng nên thức dậy, trong nha bếp nói kiểm tra tất cả món ăn đều có độc nên phải bỏ đi, đói quá ngủ không được.”

Tiểu Đao vui vẻ, ngồi xuống bên cạnh hắn, đem một gói giấy thấm dầu vào trong lòng hắn, “Biết ngay huynh sẽ không ăn no.”

Hách Kim Phong buồn bực nhìn Tiểu Đao, mở gói đầy dầu ra xem, chỉ thấy bên trong có mười mấy bánh bao thịt trắng nõn thơm ngon.

Hách Kim Phong há to miệng.

Tiểu Đao cười thúc giục hắn, “Ăn đi, ăn no thì mới ngủ được.”

“Ừ” Hách Kim Phong vừa ăn bánh bao thịt, vừa cười với Tiểu Đao, “Tiểu Đao cô nương, cô thật sự là một người tốt.”

“Mời huynh ăn bánh bao liền trở thành người tốt à, vậy nếu mời huynh ăn một bữa tiệc lớn thì sao?” Tiểu Đao chống cằm nhìn hắn ăn bánh bao, trong đầu nghĩ, không biết cha của mình, khi ăn có giống như thế này không?

“Không giống như vậy.” Hách Kim Phong một miệng đầy thức ăn, lắc đầu, “Lần đầu tiên gặp cô thì cảm thấy giống như đã từng gặp cô ở đâu đó.”

Tiểu Đao mỉm cười, “Có lẽ vì có duyên.”

“Ừ, muội muội ta có lẽ cũng lớn giống như cô.” Hách Kim Phong vừa ăn vừa nói thầm, “Khi nào có thể gặp mặt được một lần thì tốt quá.”

Tiểu Đao vui cười hớn hở hỏi, “Trước khi huynh tìm được muội muội, ta làm muội muội huynh có được hay không?”

Hách Kim Phong ngẩn người, lau lau miệng, “Có thật không?”

“Gọi huynh là đại ca được không?” Tiểu Đao hỏi hắn.

Hách Kim Phong gật mạnh một cái, “Sau khi ta tìm được muội muội, muội cũng có thể gọi ta là đại ca, sau này nếu có ai dám khi dễ muội, muội cứ nói ta, đại ca sẽ khiến hắn không dám ra ngoài.”

Tiểu Đao cao hứng cười đến nổi con mắt híp lại, “Nói thì phải giữ lời nha.”

“Nhất định.” Hách Kim Phong vỗ vỗ ngực, rồi bị nghẹn, ho khan liên tục, Tiểu Đao vui vẻ chạy vào nhà lấy nước cho hắn uống.

Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa ở trong sân thấy được cảnh như vậy, có chút buồn cười, tuy rằng đều cùng một cha một mẹ sinh ra, nhưng tính nết của hai huynh muội quá khác xa nhau, em gái thì tính tình ranh ma quỷ quái, còn anh trai thì đơn thuần ngay thẳng.



Vào đêm khuya, Tiểu Đao thay trang phục dạ hành định đi dò xét trong đêm, Tiết Bắc Phàm cũng tới.

Tiểu Đao không cam tâm tình nguyện mà nhìn hắn, vừa nghĩ đến việc phải một mình cùng tên dâm tặc này đi đi lại lại thì cả người đều không được tự nhiên.

Tiết Bắc Phàm nhìn Nhan Tiểu Đao từ trên xuống dưới một màu đen, “Chậc chậc, dáng người của cô cũng không tệ.”

Tiểu Đao quay qua mượn thanh chủy thủ trên người của Hiểu Nguyệt, một chút nữa nếu hắn muốn làm bậy thì sẽ giết hắn.

“Buổi tối xung quanh khu cấm địa có thả chó.” Vừa đi đến sân, Tiết Bắc Phàm liền nói cho Tiểu Đao tin tức này.

“Sao ngươi không nói sớm! Ta sẽ đem bên người mấy cục thịt trộn thuốc mê.”

Hai người theo chân tường đi đến Cửu Châu Long Đàm, vô cùng cẩn thận, trên đường ngay cả một nửa thủ vệ cũng không thấy.

Xung quanh Long Đàm quả thật không có rào chắn cũng không có người bảo vệ, chỉ có một hàng bia, còn có mấy con chó đen lớn hoặc đứng hoặc ngồi, một đôi tròng mắt xanh biếc cảnh giác nhìn xung quanh.

“Thật kì lạ.” Tiểu Đao buồn bực, “Những con chó đó sao lại thông minh đến như vậy, chỉ đợi ở một chỗ mà không đi xung quanh.”

Tiết Bắc Phàm chỉ mấy cái cây to lớn ở bên cạnh, “Lên cây đó được không? Đầu tiên cần phải hiểu rõ địa hình.”

Tiểu Đao trợn đôi mắt trắng dã nhìn hắn, “Ngu ngốc!”

Tiết Bắc Phàm buồn bực, “Là sao?”

“Mấy cái cây kia rõ ràng là chỗ sơ hở của khu cấm địa, kẻ trộm nào muốn lén lút đi vào trong phỏng chừng đều đi vào từ chỗ đó, làm gì có người ngu xuẩn đến nổi để lại những cái cây đó, chắc chắn phải có cơ quan.”

Tiết Bắc Phàm cảm thấy hợp lí, đưa tay nhặt vài cục đá trên mặt đất, ném về phía mấy cái cây to lớn kia.

“Vèo vèo” hai tiếng, viên đá chui vào tàng cây, chợt nghe một tiếng “Rầm”, rất nhiều tấm lưới được phóng ra từ trong tàng cây, còn có rất nhiều cung tên bắn lên bầu trời rồi bay thẳng xuống xung quanh. Tiếp theo đó vang lên tiếng chuông cổ, những con chó đen bắt đầu sủa lên.

Không lâu sau, thấy đám người quản sự cầm vũ khí chạy đến. Quát bảo mấy con cho ngừng lại trước, quan sát xung quanh nhưng không tìm thấy ai cả, cau mày nói, “Có lẽ lại là mấy con chim ngu ngốc từ đâu bay đến đụng vào cơ quan.”

Đem cơ quan trở về như cũ, tên quản sự quay người rời đi, tất cả trở lại như cũ

Tiết Bắc Phàm âm thầm cắn lưỡi — Thật sự canh phòng quá nghiêm ngặt.

“Nếu đã như vậy thì không thể vào được.” Tiểu Đao nói xong đứng lên đi trở về.

“Này, chỉ mới như thế này mà cô đã muốn từ bỏ sao?” Tiết Bắc Phàm vội vã kéo nàng lại, “Ngày mai ta liền tỉ thí đánh bại Vương Bích Ba đem người trở về thì thế nào?”

Tiểu Đao tặng cho hắn một ánh mắt khinh thường nói, “Với cơ quan này, muốn bất động thanh sắc đi vào đó, khả năng không lớn, ta cũng không nói ngươi là sẽ không vào! Chẳng qua hôm nay không thể vào, ta phải trở về tìm cách”. Nói xong hất tay của Tiết Bắc Phàm đang nắm tay mình, “Đừng có kéo kéo níu níu, đâm tặc!”

Tiết Bắc Phàm vừa nghe nàng sẽ tìm cách, vừa chà hai bàn tay vừa đi theo, “Cô mau mau nghĩ đi, nếu nghĩ mệt rồi ta sẽ đấm lưng cho cô.”

“Lắm mồm!”

Đi không được hai bước, Tiểu Đao liền lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống

Tiết Bắc Phàm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, hai người cuối xuống nhìn, liền hoảng sợ, một đôi mắt đỏ tươi.

Tiểu Đao trốn phía sau Tiết Bắc Phàm co người lại, ló đầu nhìn, nhìn xong liền hiểu ra, thứ lúc nãy vướng chân mình chí là một con thỏ lớn.

“Vương Bích Bá nuôi thỏ bằng cái gì? Sao lại có thể lớn đến như vậy mà còn không sợ người?” Tiết Bắc Phàm lắc đầu, loài thỏ thường thấy người liền bỏ chạy, nhưng con thỏ to lớn này lại không như vậy, vẫn nhìn chằm chằm vào con người. Đôi mắt thỏ đỏ như máu kia trông thật quỷ dị, âm u tịch mịch, tỏa ra một loại không khí khiến người ta bất an.

Tiết Bắt Phàm bị con thỏ kia nhìn chằm chằm khiến da đầu muốn tê dại, kéo Tiểu Đao nhanh chóng rời đi. Tiểu Đao nhưng lại đưa ngón tay chỉ về phía con thỏ, “A, dâm tặc.”

Tiết Bắc Phàm nhướng mày, “Ngươi thật giỏi nha! Nhìn một cái liền biết con thỏ này dâm tặc? Nó cưỡng bức con thỏ cái nhà ai vậy?”

Tiểu Đao đạp hắn một cước, “Ta gọi ngươi đấy, người nhìn miệng nó kìa.”

Tiết Bắc Phàm ngẩn người, nhìn theo hướng ngón tay của Tiểu Đao, chỉ thấy trên miệng của con thỏ có một mảng lớn màu đỏ, tựa hồ là vết máu.”

Tiết Bắc Phàm bước về phía trước một bước, muốn nhìn kĩ hơn. Con thỏ kia bỗng nhiên xoay mình, nhảy lên nhảy xuống bỏ chạy.

Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm đồng thời ngồi xổm xuống, chỉ thấy trên vết chân của con thỏ kia cũng có vết máu, hai người liếc nhìn nhau.

Tiết Bắc Phàm hỏi, “Ngươi đoán xem, có phải con thỏ kia ói ra máu không?”

Tiểu Đao cũng lười mỉa mai hắn, rút chủy thủ ra, đi theo hướng của con thỏ phía trước xem thử. Con thỏ kia nhảy vào trong một bụi cây. Tiểu Đao tách bụi cây đi vào trong xem, liếc mắt…nhìn thấy một đôi giày thêu màu trắng

Tiểu Đao cả kinh, thiếu chút nữa thốt ra tiếng, bỗng chốc Tiết Bắc Phàm ở phía sau đưa tay che miệng nàng lại.

“Ưm!” Tiểu Đao càng thêm hoảng sợ, nhưng Tiết Bắc Phàm vẫn che lại không thả ra, kéo nàng qua một bên trốn vào phía sao một tòa giả sơn lớn, thấy Tiểu Đao ra sức dãy dụa, hắn không thể không nói gì, nói bên tai nàng, “Hừ, có người tới.”

Tiểu Đao trợn trắng mắt nhìn hắn, đưa tay nhéo lên mu bàn tay của hắn — Thả tay ra! Dâm tặc!

Tiết Bắc Phàm thấy bộ dáng của nàng rất thú vị, đưa ngón tay chọt trên lưng nàng một cái. Tiểu Đao nhảy dựng lên, Tiết Bắc Phàm liền thả tay ra, buồn cười, phản ứng thái quá đùa vui thật. Nhưng không ngờ tới Tiểu Đao kéo cánh tay hắn ra, hung hăn cắn xuống.

“A…” Tiết Bắc Phàm đau đến độ nhe răng trợn mắt dậm chân tại chỗ, Tiểu Đao nghe thấy có tiếng bước chân cách đó không xa, vội vàng đưa tay che miệng hắn.

Đôi mắt của hai người nhìn nhau, Tiểu Đao một tay che miệng hắn, một tay kéo lỗ tai hắn, cảnh cáo hắn không được lộn xộn!

Tiết Bắc Phàm không thể làm gì khác hơn đành chịu đựng, trong lòng thầm nói — Nha đầu kia nhất định là một con nhím tinh biến thành người!

Hai người tập trung nín thở trốn sau hòn sơn giả, quả nhiên nghe thấy có người đi vào trong viện.

Nguyên tưởng rằng đó là một thủ vệ, nhưng nghe không giống lắm, hình như chỉ có một người, hơn nữa tiếng bước chân của người đó giống như — Người bị què?

Tiết Bắc Phàm nghiêng người, liếc mắt nhìn ra phía bên ngoài hòn giả sơn, chỉ thấy người đến cũng không phải là người què, mà là một người đang khiêng một cái bao to.

Tiết Bắc Phàm nhận ra người nọ, liền ngẩn người, đảo mắt quay người đưa miệng về phía Tiểu Đao.

Tiểu Đao mở to mắt cả kinh, cho rằng tên dâm tặc này muốn hôn mình, đưa tay tát một cái.

Tiết Bắc Phàm lộ ra vẻ mặt quá quen với chuyện này, nhanh chóng bắt tay nàng, nhẹ giọng nói bên tai nàng:” Vương Quý.”

Tiểu Đao chớp mắt mấy cái — Là tên tổng quản kia sao?

Đang khó chịu, chợt nghe thanh âm của Vương Quý truyền tới, “Đều ra đây hết đi.”

Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm cả kinh — Không phải chứ? Sao có thể bị phát hiện được? Hôm nay lại mặc trang phục dạ hành, nếu đi ra ngoài với bộ dạng này chẳng phải sẽ bị vạch trần sao?

Hai người nay đang phân vân mở miệng như thế nào cho thích hợp, lại nghe Vương Quý tiếp tục nói, “Ăn cơm nào.”

Hai người càng thấy khó hiểu — Ăn cơm là sao? Còn âm thanh của Vương Quý sao lại kì quái đến như vậy?

Đang nghi hoặc, chợt nghe một trận “Phần phật, phần phật” ồn ào, một cảnh đáng sợ và kì dị hơn xuất hiện. Từ bụi cây ở bốn phương tám hướng, hơn mười con thỏ to lớn nhảy bạch bạch tập trung về đây.

Tiếp đó, trong bóng đêm tĩnh mịch truyền đến tiếng cười âm u kì quái của Vương Quý, “Đừng tranh đoạt đừng tranh đoạt, hôm nay có một mẻ mới xuất hiện.”

Tiểu Đao đưa lưng về phía hòn giả sơn nên cái gì cũng không thấy, nhưng Tiết Bắc Phàm có thể thông qua khe hở của hòn giả sơn thấy được rõ ràng. Trên mặt hắn lộ ra vẻ mắt khó hình dung, Tiểu Đao nhịn không được tò mò quay sang nhìn ra bên ngoài.

Nương theo ánh trăng, thấy Vương Quý đang ngồi xổm trên lùm cỏ, lấy những thứ trong bao to ra ném trước mặt các con thỏ, nụ cười trên mặt có chút đáng sợ, cùng nụ cười ân cần lúc ban ngày của Vương Quý hoàn toàn là hai người khác nhau

Mà những con thỏ kia quả thật không giống như thỏ!

Tiểu Đao cũng từng nuôi thỏ, thỏ khi ăn thường ngồi xổm xuống, hai chân trước để lên rau quả, miệng nhai “răng rắc”, quai hàm không ngừng chuyển động trong rất vui vẻ. Nhưng hôm nay nhìn đám thỏ kia, mắt đỏ rực, điên cuồng cướp đồ ăn, trong miệng phát ra tiếng kêu “xẹt xẹt”, âm thanh này không phải là âm thanh của tiếng nhai lá, mà giống như âm thanh đang róc thịt từ xương.

Sau khi thấy rõ thứ mà Vương Quý đang ném cho lũ thỏ, Tiểu Đao cả kinh mở miệng, Tiết Bắc Phàm vội vàng bịt lại…Nhưng vẫn có một chút âm thanh phát ra bên ngoài.

Hai người nơm nớp lo sợ nhìn ra bên ngoài.

Vương Quý tựa hồ cũng nghe được, chậm rãi đứng lên, rút ra bên hông một thanh chủy thủ nhỏ, nhìn xung quanh, cuối cùng, hắn dừng ánh mắt tại hòn giả sơn ở cách đó không xa.