Giang Đông Song Bích

Chương 8




Editor: Vện

Mấy ngày sau, mọi người sợ bóng sợ gió, Kiều Mạo nhận được tin, thuộc hạ Lý Thôi, Quách Dĩ của Đổng Trác gặp phải quần hùng ở Hổ Lao Quan, mở đường máu chạy. Viên Thiệu tuyên bố ít ngày nữa sẽ giết vào Lạc Dương, lấy đầu Đổng Trác tế cờ, Lạc Dương sôi sùng sục, Lữ Bố phong tỏa toàn thành, nghiêm cấm ra vào.

Hôm đó Chu Du đang trong cửa tiệm mua gạo và mì cho Kiều Mạo, một thị tỳ vội vàng chạy đến nhét tờ giấy vào tay Chu Du. Chu Du nhân lúc không người mở ra xem, lập tức kinh hãi.

Đổng Trác dời đô, Kiều thái thú không nằm trong danh sách tháp tùng, trốn mau.

Nét chữ rất đẹp, ắt từ tay Điêu Thuyền, không biết nàng nghe tiếng gió từ đâu, có lẽ từ Lữ Bố. Chu Du suy nghĩ… Đổng Trác muốn dời đô, quan triều đình đều đi theo, tại sao để lại Kiều Mạo? Có phải không định giữ lại người sống hay không?

Chu Du quên béng chuyện đang làm, tức tốc chạy về Kiều phủ, lúc đẩy cửa ra còn thở dốc, chỉ thấy Kiều Mạo đang nói chuyện với một người trung niên.

“Phải lập tức rời khỏi Lạc Dương.” Chu Du nói, “Vương tư đồ đưa tin, e là Đổng Trác muốn gây bất lợi cho Kiều thái thú.”

“Cứ để lão đến!” Kiều Mạo tính tình nóng nảy, vỗ bàn cái rầm, chén va vào nhau canh cách.

Tay Chu Du ấn kiếm, tiến lên một bước, thân hình cao lớn chặn ánh mặt trời, như ngọn núi không thể chuyển dời.

“Xin nghe ta một lời!” Chu Du trầm giọng nói, “Kiều thái thú cần chi phải cố thủ ở nơi này? Chỉ khi giữ được mạng mới có thể lập kế diệt Đổng!”

Kiều Mạo nhìn Chu Du, tự dưng cười sằng sặc, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Người trẻ tuổi.” Kiều Mạo thích thú ngập tràn, nói, “Lão đây sống nhiều năm vậy rồi, chết còn không sợ, mắc gì sợ một tên quốc tặc?”

“Chính vì chết cũng không sợ…” Chu Du nói, “Sao phải sợ sống chứ?”

“Nhị thúc.” Người trung niên nói, “Chu thế chất nói không sai, chú ở lại đây có ích gì đâu?”

Kiều Mạo lại nói, “Chuyện của lão phu đã xong, phát lệnh cần vương cho chư hầu tám phương. Đổng tặc đã mất đại thế, thiên hạ để lại cho lứa trẻ các ngươi thôi.”

Kiều Mạo như đăm chiêu nhấp ngụm rượu, dưới ngọn đèn, gương mặt thoáng chốc già đi rất nhiều. Chu Du hít sâu một hơi, thở dài.

“Tào Mạnh Đức đi rồi.” Kiều Mạo nói, “Ngươi ra ngoài trước đi, chờ lão phu thu xếp xong sẽ đưa ngươi cùng Kiều Huyền ra khỏi thành.”

Chu Du muốn nói nữa, Kiều Mạo đã phất tay bảo hắn ra ngoài, nói, “Kiều Huyền, đưa thế chất về ngủ đi.”

Kiều Huyền đành đứng lên làm tư thế mời, đưa Chu Du ra.

“Kiều đại nhân.” Chu Du đứng trong sân gọi.

“Chu thế chất.” Kiều Huyền hỏi, “Ngươi từ Giang Nam đến, có từng nghe tin gì về huyện Ngô không?”

Chu Du đáp, “Vùng Giang Nam chưa nếm mùi chiến loạn, nhưng mà…”

“Chờ đêm nay đi.” Kiều Huyền nói, “Nếu chúng ta không tìm được cách thì đưa Nhị thúc ta rời thành.”

Chu Du gật đầu, về thu dọn đồ đạc, biết không thể ở lại Lạc Dương nữa, Đổng Trác sắp thanh lọc toàn thành rồi. Đêm đó, hắn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, chờ cắt trắng về, nhưng nó lại chậm chạp không xuất hiện. Nửa đêm, Kiều Huyền gọi hắn dậy, ra hiệu im lặng, nhắc, “Đi thôi.”

Chu Du lưng đeo hành trang, lúc qua đại sảnh thì thấy Kiều Mạo đang lau chùi trường kiếm, trên bàn đặt một lệnh bài.

“Đây là lệnh thông hành lão phu sai người đúc.” Kiều Mạo nói, “Tào Mạnh Đức đã lấy một cái, rời thành đêm qua rồi, hai ngươi mau chóng thúc ngựa dọc theo đại lộ phía Đông ra ngoài, không được quay lại.”

“Nhị thúc!” Kiều Huyền gọi.

Chu Du tiến lên, không nói không rằng áp chế Kiều Mạo, mang lão ra ngoài. Ngay lúc đó, binh sĩ đứng bên ngoài gào la liên hồi.

“Mở cửa mở cửa!”

Chu Du cả kinh, Kiều Mạo đẩy hai người ra cổng sau, nói, “Đừng ra ngoài!”

Đương lúc nói chuyện, cửa đã bị binh lính đá văng, quân đội ùa vào như ong vỡ tổ, quát, “Không ai được đi! Kiều Mạo Kiều Huyền đâu!”

Chu Du hiểu ngay cần phải bảo vệ Kiều Huyền, lập tức kéo người đến hậu viện, cả hai mắt đỏ hoe, nghe tiếng binh sĩ kêu la thảm thiết, hiển nhiên là Kiều Mạo đã ra tay. Khóe mắt Kiều Huyền muốn nứt ra, muốn quay lại giết người, Chu Du lại giục, “Đi mau!”

Hai người phi thân lên ngựa, đâu đâu cũng là tiếng la hét, lửa lớn lan dọc đường phố, bốn phương tám hướng đều là lửa, Lạc Dương chìm trong biển lửa. Đường sá, nhà cửa, tên bay đầy trời, liên quân của Viên Thiệu đã bắt đầu tấn công. Trong cảnh hỗn loạn, chiến mã của Kiều Huyền trúng tên, ngã lăn ra đất.

Chu Du giật mình, vội nhảy xuống đưa Kiều Huyền lên ngựa của mình, hai người cưỡi chung một ngựa vọt ra cổng thành, nhà cửa hai bên sụp đổ, không còn chỗ nào để trốn.

Chu Du thúc ngựa nhảy lên chỗ cao, mấy lần nhảy sụp nóc nhà, chiến mã vẫn không sợ.

Chu Du thở hồng hộc, Kiều Huyền nói, “Thôi, thế chất, cho ta xuống ngựa, đừng để liên lụy ngươi.”

Chu Du trầm mặc một chốc, nhảy xuống ngựa, tiêu sái trở tay vung một kiếm đâm vào đùi ngựa!

Chiến mã bị đau hí dài, lao nhanh như gió, Kiều Huyền rống, “Chu Công Cẩn!”

“Lên đường bình an!” Chu Du quát.

Chiến mã chở Kiều Huyền phóng lên nóc nhà, bật người phi qua biển lửa, vọt ra cửa Đông.

Trong mắt Chu Du phản chiếu lửa đỏ phừng phực, khói lửa mịt mù, cố đô nghìn năm vùi mình trong biển lửa, tiếng khóc thê lương như bài ca tiễn biệt một vương triều.

Chưa đến lúc từ bỏ… Chu Du phóng mắt nhìn quanh, phải sống sót, tìm một giếng nước hoặc hầm ngầm, không chừng có thể thoát khỏi trận lửa. Hắn chạy trên đường, mấy lần suýt bị lầu cao cháy rụi đè trúng. Đâu đâu cũng là lửa dữ khói đen như địa ngục, hắn dùng vải bịt mũi, ho khùng khục, lảo đảo tiến lên.

Phía trước là lửa, sau lưng cũng là lửa, dõi mắt trông chỉ thấy lửa đỏ ngút trời.

Có tiếng chim hót, cắt trắng từ trên trời lao xuống.

“Khụ khụ… Phi Vũ…” Chu Du nằm trong phế tích cháy đen, tóc bị đốt cháy khét, cắt trắng bay xuống bấu lấy cánh tay hắn.

“Đi đi… nhanh…” Chu Du vung tay đuổi nó, hai mắt đỏ bừng, bị khói hun cho rơi lệ, lục phủ ngũ tạng như bị ho ra hết. Hắn kiệt sức đứng dậy, mơ hồ nghe phía xa có ai gọi tên mình.

“CHU CÔNG CẨN—”

Chu Du mờ mịt nhìn quanh. Ngay sau đó, chiến mã điên cuồng hí một tràng, nhà cửa ầm ầm đổ nát, bụi tro đốm lửa cuồn cuộn, một con ngựa cao to vút qua không trung, nện vó xuống ngã tư đường, một người lập tức lao xuống ôm chầm lấy hắn.

“Khụ khụ…” Tôn Sách tháo mũ giáp, mắt đỏ ửng, mặt đầy tro bụi, nước mắt nhòe nhoẹt, không biết do bị khói hun hay vui mừng vì tương phùng sau xa cách.

“Bá Phù?” Chu Du hét lớn, “BÁ PHÙ!”

Hai người gắt gao ôm nhau, Tôn Sách không nói hai lời, ôm hắn lên ngựa, vọt vào biển lửa.

Hôm đó, Chu Du chỉ nhớ lửa dữ, tro bụi, khói đen cùng đôi mắt khô nóng như thiêu. Nước mắt không thể ức chế tuôn trào, bọn họ đứng trên tường thành, nhìn phía Lạc Dương, toàn thành Lạc Dương bị hủy diệt, như một nghi thức tế lễ long trọng.

Dưới Hàm Cốc Quan, gió mang theo tiếng gọi của ma quỷ, tà dương đỏ rực màu máu, cỏ khô tỏa mùi khét lẹt, phương xa truyền đến tiếng khóc đứt quãng.

Hai thiếu niên mặt toàn tro đen chật vật ngồi trong gian nhà tranh sụp hơn nửa, khói bếp bay lên.

Chu Du ngồi trên tảng đá, ăn thịt khô nấu đậu như hùm như sói.

“Cẩn thận bỏng miệng.” Tôn Sách cười nói.

Chu Du không để ý, với lấy bình nước Tôn Sách để bên, uống từng ngụm lớn, nước suối mát lạnh chảy dọc khóe môi.

“Sơn hào hải vị cũng không sánh bằng thịt khô nấu đậu của Bá Phù huynh.” Chu Du nhét đầy một miệng thịt nấu đậu, tóc tai rối bời, áo gấm quý giá dơ bẩn tả tơi, lắc đầu nói, “Mạng của Chu Công Cẩn từ nay về sau là của huynh.”

Tôn Sách sảng khoái cười to, gương mặt tuấn tú đen thui như vừa chui ra từ ống khói.

Chu Du cầm bình, lại uống một hớp, loạng choạng đến bên suối rửa mặt, Tôn Sách đằng xa nói, “Đệ phải viết ra, ký tên, giao giấy bán thân cho ta, để sau này ta còn có cái đến nhà đệ đòi người.”

Chu Du không trả lời, ngồi bên suối rửa mặt, Tôn Sách cười hà hà, dùng tay bốc đậu ăn.

“Không biết rửa tay trước khi ăn à!” Chu Du giận điên.

“Quản còn gắt hơn mẹ ta.”

“Không biết sạch sẽ.”

Chu Du nghiêm túc giáo huấn, lấy vải sạch lau tay cho Tôn Sách, Tôn Sách vui vẻ nói, “Mẹ ta thường nói tìm cho ta người vợ trông chừng ta mỗi ngày. Ta thấy không cần cưới vợ đâu, đệ lải nhải còn nhiều hơn mẹ ta nữa.”

Chu Du liếc y một cái, không trả lời, vào phòng nằm xuống, lăn lộn một ngày một đêm, hắn thật sự quá mệt mỏi.

Tôn Sách ở ngoài ăn đậu, nhìn mặt trời khuất núi, tư thế bảo vệ như chó săn trung thành, lẩm bẩm, “Ngay cả mạng cũng bán, tính làm gì để cảm ơn ta đây?”

Chu Du, “?”

Tôn Sách không nói gì nữa, khóe miệng treo nụ cười thản nhiên, nhìn ánh nắng dần lụi tắt.

Ban đêm, Chu Du ngủ không yên, mơ thấy mình quay về lúc Lạc Dương chìm trong biển lửa, kẹt giữa những tiếng khóc lóc thảm thương. Vài lần bật dậy, thấy Tôn Sách ngay bên cạnh, trên đời không còn chỗ nào an toàn hơn, lại ngủ say.

Hơn nửa đêm, Tôn Sách gục lên gục xuống, thế là không gác nữa, bò vào nhà tranh ngủ kế bên Chu Du. Hai người tựa đầu vào nhau, gió thu lành lạnh, cơ thể Tôn Sách như lò sưởi, trời sinh ấm áp, Chu Du không nhịn được kề sát vào y.

Không biết ngủ bao lâu, màn đêm tối đen như mực, không biết vì sao, hai người đồng loạt tỉnh giấc giữa không gian tĩnh mịch.

Chu Du cảm giác được Tôn Sách nín thở, sau lại nhẹ nhàng thở ra.

“Lạnh không?” Chu Du hỏi.

“Hơi hơi.” Tôn Sách đáp, “Chờ trời sáng lên đường, đệ ngủ thêm lát đi.”

Chu Du ngoài miệng ừ hử lại chẳng còn buồn ngủ, ngồi dậy. Tôn Sách nhóm lửa, hai người ngồi quanh đống lửa sưởi ấm. Chu Du giương mắt nhìn Tôn Sách, thấy y đang cười, cuốn tóc lên.

Trong mắt Tôn Sách phản chiếu hình ảnh Chu Du cởi trần, để lộ lồng ngực săn chắc trắng ngần, lại nhìn đống lửa trầm ngâm.

“Kế tiếp đi đâu?” Chu Du hỏi.

“Đệ theo ta?” Tôn Sách bất ngờ, cười hỏi.

“Sao?” Chu Du không hiểu, “Đương nhiên là theo huynh, ngay cả mạng cũng cho huynh rồi. Ý kiến gì?”

Tôn Sách đăm chiêu, “Ta tưởng đệ chỉ nói vậy thôi.”

Chu Du không nói gì, trầm tư một lát, hỏi, “Tình hình chiến đấu ra sao?”

Tôn Sách suy nghĩ, đáp, “Bây giờ chắc cha ta đã đánh vào Lạc Dương rồi.”

Mắt Chu Du hiện vẻ lo âu, Tôn Sách biết hắn lo y tự ý rời vị trí, xông vào Lạc Dương cứu người, liền ra dấu bảo hắn ngồi dựa tường, gọi cắt trắng.

“Chừng nào viện binh đến?” Chu Du hỏi.

“Sau hừng đông, tập hợp ở Hàm Cốc Quan.” Tôn Sách bình thản nói, “Chúng ta đến đó cái đã, mọi chuyện tính sau.”

“Về Trường Sa đi.” Chu Du nói.

Tôn Sách nhướn mày nhìn Chu Du, Chu Du nói, “Nhặt về được cái mạng, ta chẳng muốn tìm hàng hóa nữa, ta phát hiện mình đúng là quá ngây thơ.”

Tôn Sách cười cười, không nói gì, thêm củi vào đống lửa, đổi đề tài, nghiêm túc nói, “Ta vẫn chưa nghĩ ra chức vụ gì cho đệ, thậm chí ta còn không biết mình nên đi đâu… Nè Công Cẩn, đệ thấy ngày sau ta có thể làm chức gì?”

Chu Du nhìn Tôn Sách, ướm lời, “Thái úy? Đại tướng quân?”

“Thiên hạ bây giờ.” Tôn Sách nói, “Chư lộ anh hùng cùng trỗi dậy, Đổng Trác bắt thiên tử trốn về Tây, chưa ổn định được mấy tháng đã lâm vào cảnh gió lửa loạn lạc, mọi người hô hào giúp đỡ Hán thất, thực ra ai nấy đều có lòng riêng, như Viên Thuật, Công Tôn Toản, Trương Mạc, Mã Đằng, Viên Thiệu, Đào Khiêm… và cả Tôn gia ta, mười tám lộ chư hầu lập liên minh diệt Đổng, đệ cảm thấy ai xứng là minh chủ?”

“Dĩ nhiên là Tôn gia huynh rồi.” Chu Du thản nhiên nói.

“Ta không giỡn với đệ đâu.” Tôn Sách lấy nhánh cây cời lửa, đứng dậy.

“Ta biết.” Chu Du nói, “Nhưng lời này của huynh cũng quá là đại nghịch bất đạo.”

Tôn Sách đáp, “Không nhắc đến bệ hạ cùng Hán thất là được rồi, đệ cứ nói đi, đệ cũng biết ý nguyện của phụ thân khi còn sống mà.”

Chu Du không nói gì, trầm mặc một lúc lâu, Tôn Sách nói, “Đổng Trác vơ vét của dân, vận số đã tàn, thiên hạ sắp đại loạn, tới lúc đó, quần hùng tham chiến hôm nay tự xây dựng thế lực riêng, bộc lộ tài năng.”

“Không được.” Chu Du nói.

“Viên gia có thể.” Tôn Sách quay đầu nhìn Chu Du, nói, “Viên gia tứ thế Tam công, lúc này lời nói có sức nặng nhất.”

“Không, không được.” Chu Du nói, “Hai anh em Viên Thuật, Viên Thiệu mặc dù danh vọng cực cao, nhưng Viên Thuật bảo thủ, thích hưởng lạc, Viên Thiệu do dự thiếu quyết đoán, các anh em Viên gia lại hục hặc với nhau, hai người này làm minh chủ thì được, nhưng muốn thu dọn tàn cục thì không thể khiến quần hùng quy phục.”

Tôn Sách im lặng, chăm chú nhìn Chu Du, Chu Du đăm chiêu, ngước mắt nhìn Tôn Sách, nói, “Ta đoán, người sau này sẽ xoay chuyển tình thế, chỉnh đốn thiên hạ không nằm trong mười tám lộ chư hầu.”

“Cha ta thì sao?” Tôn Sách hỏi.

Chu Du đối mắt với Tôn Sách, nhẹ lắc đầu, Tôn Sách thở dài.

“Ta nói gì huynh cũng tin thế?” Chu Du bỗng thấy buồn cười.

“Vì đệ thông minh.” Tôn Sách vô tư nói, “Tuy không muốn chấp nhận lắm, nhưng mà đệ nói rất đúng.”

“Ta mà thông minh thì đâu có ngồi đây.” Chu Du thản nhiên nói.

Tôn Sách nhìn Chu Du, mắt Chu Du mang ý đùa cợt, bỗng dưng nói, “Nhưng mà ta cam tâm tình nguyện ở đây. Cha huynh không được, nhưng huynh có thể.”

Tôn Sách cười không nói, Chu Du nghiêm túc, “Huynh chỉ thiếu bệ phóng, ta biết trong lòng huynh muốn gì.”

Ngay một khắc đó, Tôn Sách như biến thành một người khác, dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày biến mất, thay vào là nét mặt nghiêm túc đường hoàng.

“Suỵt.” Tôn Sách dặn, “Việc này chúng ta để sau hẵng nói, Công Cẩn. Lúc trước không cho đệ theo bên cạnh cũng vì ta chưa thể ra quyết định.”

“Giờ thì sao?” Chu Du thản nhiên hỏi.

Chu Du không chờ Tôn Sách trả lời, lấy nhánh cây vẽ bản đồ ra đất, bảo Tôn Sách nhìn, nói, “Chư hầu đóng quân ở Hổ Lao Quan, khai chiến với Đổng Trác, nhưng Lạc Dương phong tỏa mấy tháng mà trước sau không có ai chịu đứng lên chặn đường lui của Đổng Trác. Lúc này nếu đồng tâm hiệp lực, minh chủ Viên Thiệu dẫn liên quân bao vây thành sẽ thắng. Vậy tại sao không làm? Bởi vì mọi người lo được lo mất, ai vào Lạc Dương trước sẽ nắm đại quyền.”

“Cơ hội diệt Đổng Trác đã trong tầm tay.” Chu Du bất đắc dĩ nói, “Liên minh diệt Đổng tập kết từ mùa xuân, mãi đến cuối thu vẫn không một ai chịu mai phục phía Tây, phục kích đường lui của Đổng Trác, có thể thấy tất cả đều ôm ấp ý định giành cơ hội vào thành…”

Chu Du nói đến đây, ý thức mình đã gom luôn cha của Tôn Sách, liền im lặng, nhìn Tôn Sách không nói gì, mắt mang ý cười.

“Ai cũng xu lợi cho bản thân.” Tôn Sách nói, “Cha ta cũng không muốn xuất binh, đâu còn cách nào, mà ta hỏi đệ, lộ chư hầu với bộc lộ tài năng liên quan gì với nhau?”

“Đương nhiên có liên quan.” Chu Du nói, “Đừng giả ngu với ta, ở lại Hổ Lao Quan, giương mắt rình rập Lạc Dương, đơn giản là vì lợi ích, vào thành có lợi gì? Cũng chỉ là vàng bạc châu báu, thêm tiếng thơm trục xuất Đổng tặc thôi. Phục kích đường lui của Đổng Trác có lợi gì?”

Tôn Sách nhíu mày, khó hiểu nhìn Chu Du, nói, “Ta thật sự không biết.”

“Giết Đổng Trác mới là lợi ích lớn nhất.” Chu Du nói, “Đáng tiếc không có lộ chư hầu nào nhận ra.”

“Cũng chỉ là lập công để được ban thưởng thôi.” Tôn Sách thuận miệng đáp.

Chu Du, “Chỉ được ban thưởng thôi sao? Huynh quên Đổng Trác mang theo ai bỏ trốn à?”

Lời này vừa thốt ra, không cần Chu Du giải thích Tôn Sách cũng hiểu.

“Thiên tử…” Tôn Sách lẩm bẩm, “Lúc trước đúng là không nghĩ tới.”

“Huynh thật sự không nghĩ tới?” Chu Du cười hỏi, “Thật đó hả?”

Tôn Sách thành khẩn nói, “Không nghĩ tới thật mà, đệ nói rất đúng, trong tay Đổng Trác có thiên tử, tuy thiên tử nhỏ tuổi nhưng dù gì vẫn là quân vương, địa vị không thể lay động, giữa tình thế rối ren, lộ chư hầu nào cứu giá thành công thì thiên tử lọt về tay người đó.”

Chu Du biết Tôn Sách nhất định có nghĩ đến, tại sao y không đi cứu giá? Chỉ vì muốn cứu hắn bị vây trong Lạc Dương sao? Nhưng nhìn bộ dạng đần thối của Tôn Sách, Chu Du không nỡ vạch trần, bất kể thế nào, hắn cũng đã nhận phần ân tình này. Nhưng Tôn Sách vì cứu hắn mà bỏ lỡ cơ hội quan trọng nhất, lúc này phải nghĩ cách xoay chuyển.

Chu Du thoải mái nói, “Không có ai đi cứu thiên tử, chỉ muốn tranh công cướp tiền, thế nên vừa nãy ta mới phán trong các thế lực nổi lên giữa thời loạn, người có thể bộc lộ tài năng không nằm trong mười tám lộ chư hầu. Trừ khi ai đó nghĩ đến chuyện cứu giá đầu tiên, cũng chỉ có người này có thể đảm đương trọng trách, biết đâu sau này còn thống nhất thiên hạ. Đáng tiếc, tên đó bị bạn xấu kéo chân, làm chậm trễ không ít chuyện.”

Tôn Sách phì cười, thần thái sáng láng, “Đệ nói ai đấy? Đệ cũng biết mình làm chậm trễ không ít chuyện của ta cơ à.” Nói rồi lấy cành cây chọt vào mặt Chu Du.

Chu Du giằng co cành cây trong tay y, ném qua một bên, nói, “Không giỡn, chiến cuộc thay đổi trong chớp mắt, dù sao lúc Đổng Trác còn ở Lạc Dương, không ai ngờ lão dám phóng hỏa thiêu rụi Lạc Dương, còn mang theo thiên tử. Thế nhưng…”

Chu Du đứng dậy, ra ngoài phòng, dưới màn trời đen kịt, hắn nheo mắt nhìn Tôn Sách, như đang nghĩ ngợi điều gì.

Tôn Sách cũng đang suy tính gì đó.

“Nếu bây giờ trong tay có một đội quân, huynh có thể phục kích Đổng Trác, cứu thiên tử hay không?” Chu Du hỏi cực nhỏ.

Tôn Sách nói, “Trước lúc xuất binh ta đã cân nhắc, cần có người phối hợp giương đông kích tây, dùng kế điệu hổ ly sơn, điều kiện tiên quyết là… sư phụ không có trong doanh, mà làm gì có khả năng ấy chứ. Khó lắm, thật ra cha ta không đồng ý cho ta đuổi theo.”

Sư phụ? Chu Du nhạy bén phát hiện một xưng hô, nhưng Tôn Sách không nói gì, Chu Du cũng không hỏi.

“Cầu viện cha huynh một nghìn binh mã.” Chu Du nói, “Hội họp ở Hàm Cốc Quan rồi đi.”

Tôn Sách nhìn Chu Du, Chu Du nhướn mày, khó hiểu hỏi, “Còn vấn đề gì nữa?”

“Không.” Tôn Sách nhoẻn cười, phi thân lên ngựa, thả Phi Vũ, trời lờ mờ sáng, hai người biến mất cuối sơn đạo.