Giáng Đầu

Chương 2




- Quản gia, tại sao muốn cháu phải chuyển trường? - Trầm Liên cảm thấy rất kỳ quái, vốn đang học đại học yên lành, đột nhiên chuyển tới trường này làm gì? Ban đầu mình vốn học ở trường danh tiếng đứng nhất nhì, hơn nữa con cháu của phú hào các công ty nổi tiếng đều tụ tập ở đó. Mà bây giờ chuyển đến một ngôi trường, bình thường không thể bình thường hơn, cũng chưa được xếp vào hàng ngũ trường danh tiếng, ba luôn chú trọng đến việc giáo dục, tại sao lại chuyển mình đến nơi này?

- Đây là ý của ông chủ.

- Đương nhiên cháu biết, nếu không phải ý của ba, ông sẽ không nghe, cháu hỏi ông vì sao. - Trầm Liên hiển nhiên bất mãn với câu trả lời của quản gia, trên căn bản chỉ trả lời cho có lệ.

Lão quản gia họ Trương, tên có một chữ Trung, không chỉ trung thành tận tâm với ba mình, mà còn thường xuyên không nghe lời mình nói, cơ mà thật ra từ nhỏ đã rất thương mình, nếu bảo mình chuyển đến trường này, chắc cũng không hại mình. Trầm Liên nhún nhún vai, cũng không muốn dây dưa chuyện này với quản gia, dù sao thì gạo đã thành cơm, ván đã đóng thuyền. Hành lý của mình ông ấy cũng đã sai người mang đi, còn phải ở trong ký túc xá của trường.

- Tiểu thư, tôi cũng không rõ, tuy nhiên ông chủ cũng sẽ không hại cô đâu. - Trương lão quản gia giúp Trầm Liên mang hành lý cuối cùng đến phòng ký túc xá.

- Ủa? - Trầm Liên vừa vào cánh cửa ký túc xá thì kinh hô.

- Sao vậy tiểu thư? - Quản gia tò mò hỏi.

- Ký túc xá không ở một mình sao? Vì sao đã có một người ở rồi? - Trầm Liên luôn không thích ở cùng người khác, nàng cần có không gian riêng của mình, trường đại học trước đây rất chú trọng việc bảo vệ quyền riêng tư của con cái nhà giàu, nên đặc biệt cung cấp phòng cao cấp cho mỗi sinh viên. Mà nơi này, cả trường cũng chỉ có mấy gian phòng, Trầm Liên nhớ mình đã dặn quản gia xin giúp mình mà, nàng tuyệt đối không muốn ở cùng ai.

- Tiểu thư, vì tiểu chuyển đến trường này sau, cho nên đã hết gian phòng đơn, giờ ký túc xá cũng đầy, nên tiểu thư phải ở cùng với một sinh viên khác, là đàn chị của tiểu thư. - Quản gia không chút hoang mang giúp tiểu thư nhà mình dọn dẹp hành lý.

- À. - Trầm Liên lên tiếng, nếu đã không có lựa chọn, nàng cũng không muốn chống đối, tỉ mỉ quan sát ký túc xá này, rộng khoảng 10 mét vuông, có giường đôi, ở dưới đã có người dùng, chăn và ra trải giường màu tím nhạt, thoạt nhìn rất thoải mái. Xem ra mình chỉ có thể ngủ giường trên, vậy cũng tốt, thanh tịnh.

Gian phòng được bố trí rất ngăn nắp sạch sẽ và đơn giản, bên trái cửa ra vào là một tủ sách, cái bàn sát bên tủ sách, đi tiếp về phía bên trái là tủ quần áo hai người, mở cánh cửa đi ra ban công, trên ban công có trồng hai chậu hoa lan. Gian phòng hướng nam, hướng nắng rất tốt, xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, chỉ là... vì sao mình không thấy ấm áp, lại thấy âm u lạnh lẽo?

Đưa tay lên vuốt tầng da gà nổi trên cánh tay, bỏ qua suy nghĩ kỳ quái, xoay người lại hỏi quản gia: "Quản gia, ai là người không cần xin cũng có thể một mình hưởng một phòng ký túc xá?"

Theo lý thuyết, trường học thế này thì ký túc xá rất eo hẹp.

- Nghe nói là Hội trưởng Hội sinh viên, vì chuyện công tác nên trường mới sắp xếp cho một phòng ký túc xá đơn. - Quản gia nhét y phục cuối cùng vào trong ngăn kéo, mới ngồi dậy, chuyện của tiểu thư, tự mình làm mới thấy yên tâm.

- Ồ? Cháu có quấy rối chị ấy không? - Trầm Liên có chút cảm giác áy náy, dù sao mình cũng quấy rầy thanh tịnh của người ta.

- Cũng không đâu, tiểu thư và người kia không cùng khoa, không có ảnh hưởng gì. Hơn nữa trường đã trưng cầu ý kiến, người kia đồng ý. - Quản gia sau cùng giao chìa khóa ký túc xá vào tay Trầm Liên: "Tiểu thư, tôi phải về."

- À, quản gia đi đường cẩn thận. Còn lại cháu tự làm được rồi. - Trầm Liên tiễn quản gia, bản thân sắp xếp giường cho xong. Sau đó tìm cái ghế ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc vừa định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, cửa mở, người tiến vào khiến Trầm Liên tuyệt đối không nghĩ tới.

- Là chị? - Mắt Trầm Liên mở thật to, không cách nào che giấu kinh ngạc trên mặt.

Trầm Linh bất đắc dĩ lắc đầu, thật đúng là công chúa đơn thuần, không hề che giấu tâm tình của mình: "Đương nhiên là tôi, lẽ nào quản gia không nói cho em biết, bạn cùng phòng mới, kiêm sư tỷ của em là tôi sao?"

Thanh âm cực kỳ lười biếng, hình như rất mệt mỏi, Trầm Linh chải chải tóc trên trán, lúc đôi mắt nhắm mở, cái bớt đỏ hình lá phong sống dậy, dĩ nhiên quyến rũ vô hạn. Đi đến trước giường mình, miễn cưỡng nằm xuống.

- Không, không có... - Lòng Trầm Liên bồn chồn, tự nhiên ở cùng một chỗ với bà đồng này, nàng càng lúc càng nghi ngờ đây căn bản là một âm mưu, chẳng biết tại sao nàng phải chuyển đến trường này, còn ở cùng nơi với bà chị họ trên danh nghĩa này.

- Ừ? - Trầm Linh nghi ngờ ngẩng đầu lên từ chiếc gối đưa mắt nhìn Trầm Liên: "Vậy bây giờ biết cũng được, tôi biết em không ưa tôi, hai chúng ta đều bận rộn, không quấy rầy nhau, hôm nay tôi mệt chết mất rồi, không muốn tranh cãi với em, ngủ một lúc đã."

Nói xong cũng lập tức vùi đầu lăn ra ngủ.

Trầm Liên không hiểu vì sao, mỗi khi mình và bà chị họ gặp nhau là phải cãi nhau một trận, nghiêm trọng hơn sẽ đánh nhau. Tại sao người lịch sự như Trầm Liên nàng, mỗi khi gặp người trước mắt đều không cách nào giữ hình tượng? Nàng luôn có thể làm chủ được nội tâm của mình. Cơ mà nói thì nói vậy, nàng cũng không phải rất ghét cô, chỉ là không rất thích thôi.

Môi trường sống của Trầm Liên từ nhỏ đã ưu việt, lớn lên trong vòng tay của mọi người, ai ai cũng xem nàng là công chúa, nhưng nàng cũng không bị những nuông chiều này làm biến thành tiểu thư phách lối. Ngược lại, dịu dàng, lương thiện, thông minh, hiểu ý mọi người, đương nhiên những điều này không thể hiện ra khi gặp Trầm Linh.

Cho nên, nàng cũng chưa từng hận ai, ngay cả ghét cũng không có. Nhìn dáng vẻ Trầm Linh hình như rất mệt mỏi, không biết đi làm việc gì, xem ra cả đêm qua chưa về nhà. Đi đến bên giường, giúp Trầm Linh đắp kín chăn, mới rón rén rời khỏi ký túc xá. Buổi chiều còn phải đến Hội sinh viên và phòng hiệu trưởng để làm vài thủ tục.

Ở phòng hiệu trưởng, ngoại trừ nộp đơn xin nhập học, còn có vài tư liệu phải điền, cũng không có gì bất ổn, hiệu trưởng vì ba mà đối xử với mình rất khách sáo. Trên đường đi hỏi mấy người bạn học mới tìm được Hội sinh viên, vừa vào cửa, đã nhìn thấy một phòng làm việc lớn, tất cả đều là bàn tròn, cực kỳ giống bàn hội nghị. Đây là môi trường làm việc? Trầm Liên nhếch mép, thú vị thật. Khác với Hội sinh viên trước đây của mình, tất cả mọi người đều kéo bàn ra cách xa, làm thế rất bất hòa, dù sao cũng là trường danh giá, ai cũng cao ngạo, nơi đây có vẻ rất thân thiện và náo nhiệt. Tuy rằng đơn sơ, thế nhưng Trầm Liên rất thích, cơ mà lần này nàng không vào Hội sinh viên nữa, quản gia nói ý ba muốn mình phải khiêm tốn một chút ở đây. Dù sao từ nhỏ nghe theo sắp xếp và chi phối ở phía sau của ba cũng đã thành thói quen, một năm không gặp được mấy lần, tình cảm của họ làm sao có thể thân thiết.

- Xin chào, mình là sinh viên mới chuyển đến, bảng kê khai nộp ở đây sao? - Trầm Liên lễ phép gõ cửa một cái, các thành viên Hội sinh viên đang nói chuyện hăng hái thì lập tức yên lặng lại, kinh ngạc nhìn người trước mắt.

Tuy rằng còn chưa tới cuối mùa thu, ánh nắng tươi sáng, nhưng bầu trời đã có chút cảm giác man mát. Trầm Liên chỉ mặc áo lông màu trắng mỏng đơn giản, một cái quần jean dài màu đậm và mang đôi giày vải màu trắng. Tóc dài dịu hiền phủ lên vai, phản ứng đầu tiên của mọi người là, thiên sứ, hứng lấy ánh nắng, đứng ở cửa. Khiến tầm mắt họ không khỏi trở nên ảo diệu.

Rốt cuộc, cũng có một người trong đó phản ứng lại, lập tức nghênh đón: "Cậu là sinh viên mới chuyển đến?"

- Ừ, hiệu trưởng nói mình mang cái này đến. - Trầm Liên hướng mắt về phía cậu con trai cao ráo thanh tú đang cười cười.

Mặt nam sinh hồng hồng, xấu hổ nở nụ cười: "À... đưa cho mình được rồi."

- Bạch Luyện, sao bình thường da mặt dày, vừa thấy mĩ nữ đã xấu hổ rồi? - Một cô gái hết sức đáng yêu dùng văn kiện đánh đánh vào đầu nam sinh kia: "Cậu là Trầm Liên nhỉ, mình là Chu Khiết Nặc. Hồi sáng đàn chị, bạn cùng phòng với bạn, kiêm Hội trưởng Hội sinh viên đã nói với tụi mình, nộp cái này ở đây là được."

- À, vậy cám ơn nhiều. - Trầm Liên cười một cái với nữ sinh kia.

- Không có gì, hai người một người tên Trầm Linh, một người tên Trầm Liên, tên kiểu này, không phải có quan hệ gì chứ? - Châu Khiết Nặc là Hội trưởng Câu lạc bộ Tuyên truyền, trường muốn giảm bớt kinh phí, hợp nhất Câu lạc bộ Thông tin và Tuyên truyền, cho nên thần kinh rất nhạy cảm.

- Ừ, chị ấy là chị họ của mình. - Trầm Liên hiếu kỳ thắc mắc sao họ không biết.

- Ủa? Thảo nào... ra là họ hàng. - Mọi người bàn luận ầm ĩ, Hội trưởng Hội sinh viên bọn họ đã là một cô gái quyến rũ, kết quả lại còn một người em họ xinh đẹp như vậy. Mặc dù Hội trưởng có cái bớt trên mặt, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến mị lực và khí chất của cô. Hai người này mà đứng gần nhau, sẽ lại gây chú ý hơn.

- Mình còn có việc, đi trước, đã quấy rầy mọi người. - Trầm Liên nhìn ra được đám người kia rất sùng bái chị họ Trầm Linh của mình, nếu như biết mình và Trầm Linh không đội trời chung, chắc mình sẽ chết rất khó coi, cho nên lập tức muốn chuồn.

- Ừ, được, nếu là em gái Hội trưởng, vậy thỉnh thoảng tới chơi nhé. - Nam sinh Bạch Luyện kia cười khờ nói.

Vì hắn lên tiếng nói mà xung quanh lại ồn ào lên.

- Ừ, tạm biệt. - Trầm Liên vừa ra khỏi cửa Hội sinh viên thì thở phào nhẹ nhõm, thực sự là cừu vào hang cọp, nơi này là thiên hạ của chị họ, xong đời rồi.

Buổi chiều dạo một vòng trường, làm quen với vài con đường thường lui tới, mới phát hiện cũng không còn sớm nên nàng đến nhà ăn mua cơm hộp về ký túc xá, vốn không muốn như vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cái người đang ở ký túc xá kia chắc chắn chưa ăn gì, người này từ nhỏ không ăn cơm nấu dở, nên hay đau dạ dày.

Vừa vào phòng ký túc xá, Trầm Linh còn đang ngủ. Trầm Liên để cơm hộp lên bàn, sau đó đi tới trước giường Trầm Linh, ngồi xổm xuống len lén nhìn vẻ mặt lúc ngủ của Trầm Linh. Trầm Linh nghiêng người nằm trên giường. Vùng lông mày hơi nhíu chặt, tay trái bấu một góc chiếc gối, ngủ như đứa bé, lông mi thật dài nảy nảy, hình như mơ thấy cái gì đó không tốt, giống như phải cố gắng mở mắt. Cái bớt đỏ tươi lúc này hiện ra hoàn chỉnh. Trầm Liên chợt phát hiện, màu sắc dường như có sậm hơn lúc nhỏ một chút, nhưng như vậy càng giống chiếc lá phong cuối thu, đỏ như lửa, đẹp như vậy, khiến người ta thấy càng thêm thần bí.

Kỳ thật, người chị này, làm cho người ta đoán không ra.

Ví dụ như, tại sao phải đối nghịch một cách đáng ghét với mình? Vì sao lúc nhỏ lại mất tích lâu như vậy, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện? Vì sao lại dùng những vu thuật kỳ quái này? Rõ ràng ghét mình như vậy, lại tận tâm tận lực cứu mình?

Thế nhưng... tất cả hình như đều không quan trọng, chí ít giờ này khắc này không quan trọng. Trầm Liên cắn một cái lên lỗ tai Trầm Linh, khiến Trầm Linh vốn đang ngủ giật mình tỉnh giấc.

Hài lòng nhìn vẻ mặt tức giận của đối phương trừng mắt với mình: "Ăn cơm."

Ha ha, cảm giác trả thù thật đã, cảm giác trở lại như hồi còn bé cũng thật vui. Trước đây, mỗi lần Trầm Linh vì ngủ không ăn cơm, cũng bị Trầm Liên đánh thức như thế này.