Giản Thuệ Người Vợ Bị Lãng Quên

Chương 17: Không muốn về cung




//Thần Lưu Ký bái kiến Đông Thân vương.

“Miễn lễ!”

//Tạ Đông Thân vương.

Tiêu Thần đưa mắt nhìn Điền Lang, ngầm ra lệnh cho Điền Lang.

Điền Lang hiểu ý nên đã dẫn đường Lưu Thái y đến nơi dưỡng bệnh của Giản Thuệ.

Lưu Ký thăm mạch rất lâu nhưng vẫn chưa cảm nhận được người đang nằm trên giường bệnh ấy có dấu hiệu tỉnh lại.

Điền Lang khẽ lên tiếng hỏi “Lưu Thái y, thế nào rồi?”

Lưu Ký lắc đầu “ta vẫn chưa thấy cô ta có dấu hiệu tỉnh lại!”

…………

Nửa tháng sau...

'Bẩm Vương gia!'

“Nàng ta thế nào rồi?”

'Bẩm Vương gia, Lưu Thái y bảo...vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại!'.

Tiêu Thần không nói gì thêm, chỉ nhanh chân đi về hướng phòng Giản Thuệ.

- Tiêu Thần chứ gì...chỉ là tên khốn kiếp, đại thiếu gia nhà họ Tiêu thì có gì hay ho chứ!

Vừa đến nơi, Tiêu Thần đã phải chết lặng khi nghe người nằm trên giường chửi mắng mình trong cơn mê sảng.

“Là cô ấy...chính là cô ấy! Là Giản Thuệ thật rồi, đúng là cô ấy rồi“.

Tiêu Thần mừng không tả xiết, nhưng vẫn ấm ức trong lòng “hừ...Giản Thuệ, cô được lắm! Trong cơn mê vẫn nguyền rủa ta“.

Giản Thuệ cố gắng mở mắt, tuy đôi mí mắt đang nặng trĩu nhưng cô cố gắng để mở ra. chỉ cần mở được đôi mắt này là cô có thể nhìn thấy được thế gian muôn màu muôn vẻ ngoài kia. Cảm nhận được bên cạnh mình có người, và còn có cả âm thanh của tiếng gió đang xạc xào, cô đưa mắt nhìn quanh...thấy có một nam nhân ăn mặc chỉnh tề đứng bên cạnh khung cửa sổ. Gió bên ngoài lùa qua khung cửa ập vào phòng khiến cho Giản Thuệ có cảm giác lành lạnh, cô khẽ rùn mình, miệng lẩm bẩm “mùa này là mùa đông hay sao mà lạnh thế không biết!”

“Không phải, là đang mùa thu!”

Giản Thuệ nhíu chặt mày “tên này...mình chỉ lí rí trong miệng mà hắn cũng nghe được sao?”

“Thấy trong người thế nào rồi?”

- Sời...đó gọi là quan tâm sao!

“Ai thèm quan tâm đến cô, bổn Vương chỉ thuận miệng thôi“.



Dứt lời, Tiêu Thần hiên ngang rời đi...và để lại sau lưng một câu “để bổn Vương cho người đưa cô về cung!”

Giản Thuệ há hốc mồm “gì chứ? Đưa ta về cung sao?”

- Này...

Tiêu Thần thấy cô lo sợ thì cười cười...giả vờ như không nghe thấy.

- Này...

Giản Thuệ chửi mắng tới tấp “tên Vương gia thối tha, khốn kiếp!''

……………

'Vương gia'

“Nói!”

'Bẩm Vương gia...Hoàng thượng đã khải hoàn trở về, Thái hậu cho mở yến tiệc ăn mừng khải hoàn'.

“Hửm?”

'Bẩm Vương gia, Thái hậu cho mời tất cả bá quan văn võ...ngày mai về cung dự yến tiệc'.

“Bổn Vương không có hứng thú!''

Điền Lang há hốc mồm “như vậy sẽ mang tội khi quân phạm thượng!”

Tiêu Thần không muốn nói gì, chỉ sải bước rời đi...

…………

- Mộng ước tương phùng nay đã vỡ, giọt sầu mặn đắng suốt năm canh.

Tiêu Thần khựng bước, nhìn người phụ nữ đang nằm với dáng vẻ quyến rũ trên ghế dựa, ngâm thơ dưới tàng cây cổ thụ.

Cảm nhận được có người lạ xuất hiện, Giản Thuệ đưa mắt nhìn...thấy có người đang đứng nhìn mình, cô thoáng kinh ngạc “lại là tên Vương gia thối tha“.

Tiêu Thần nheo mắt “cô ta lại lẩm bẩm chửi mình!”

- Nhìn gì mà nhìn?

“Khụ...khụ...ai bảo bổn Vương nhìn cô chứ!”

Giản Thuệ bĩu môi nhưng không nói gì thêm. Cô đứng dậy và định trở về phòng.

Tiêu Thần vội kéo cô lại, cú kéo quá mạnh nên khiến cho co mất đã và Tiêu Thần thuận thế kéo cô ngã vào lòng mình.



“Sao vậy? Nàng định quyến rũ bổn Vương à?”

- Ai thèm quyến rũ tên thối tha ngươi.

Tiêu Thần nhìn ra được người phụ nữ nằm gọn trong lòng mình đang ngại ngùng, đôi má cũng đã ửng đỏ...tim đập dồn dập.

- Buông tay ra!

“Nàng thu dọn hành lý đi, ta đưa nàng hồi cung“.

Giản Thuệ kinh ngạc “ta...ta làm gì có hành lý mà thu dọn!”

“Vậy...thế này là đi được rồi đúng không?”

Giản Thuệ bật khóc nức nở “thiếp van xin Vương gia, đừng đưa thiếp về cũng, hoàng cung gì chứ...nơi đó là địa ngục chốn trần gian!”

Nhìn khuôn mặt vừa uất ức vừa lo sợ của người phụ nữ trước mặt mình, Tiêu Thần thoáng đau lòng nhưng rồi rất nhanh liền giấu kín cảm xúc “haiz...vừa xuyên đến nơi này không bao lâu mà đã gặp bao nhiêu là việc đáng sợ như vậy, có lẽ đã khiến cô ấy sợ hãi rồi!”

Tiêu Thần không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng buông người trong lòng mình ra và xoay người rời đi...

Giản Thuệ lau khô nước mắt, nhìn theo hun hút bóng lưng của cái tên được thiên hạ Đông Quốc tôn sùng là vị Vương gia anh tuấn vô song. Một lúc sau, cô sựt nhớ ra “ơ, thế...thế mình có phải sẽ bị đưa về cung không?”

Giản Thuệ nhanh chân chạy theo...

Phịch...

Tiêu Thần nhanh tay ôm lấy Giản Thuệ vào lòng, vẫn cứ màn này cảnh cũ...không chỉ một lần, mà rất nhiều lần cô ấy đã va chạm mình bằng cách ngốc nghếch này.

“Hửm? Nàng lại muốn quyến rũ bổn Vương sao?”

- Ta không có!

“Vậy vừa nãy là gì đây?”

Vừa nói Tiêu Thần vừa đưa tay ra nâng cằm cô lên, rồi nhìn đến thất thần “Giản Thuệ của trước đây xinh đẹp tuyệt trần, tuy không hề tô son đánh phấn nhưng vẫn không hề khiến cho cô xấu đi chút nào, là một đóa hoa dại nhiều gai. Còn người phụ nữ trước mặt mình cũng xinh đẹp, nhưng là nét đẹp này mang nét kiêu sa và khá dịu dàng. Nếu không phải do Giản Thuệ xuyên vào cơ thể này thì đúng là một khuê tú thực thụ...mình vẫn là thích một cô nàng Giản Thuệ đanh đá và gai góc hơn“.

- Này...Vương gia thối, ngươi nhìn gì thế?

Phớt lờ Giản Thuệ, Tiêu Thần lớn tiếng gọi thuộc hạ “tỳ nữ đâu!”

//Bẩm Vương gia cho gọi nô tỳ.

“Đưa nàng ấy đi tắm rửa sạch sẽ và chọn y phục đẹp đẽ nhất cho nàng ấy!”

Giản Thuệ lo sợ “không...thiếp không muốn về cung đâu, thiếp xin Vương gia“.

Tiêu Thần liếc nhìn Giản Thuệ rồi tiêu sái rời đi...