13.
Thứ mà Liễu Xu Nghiên gửi tới cho tôi là bản mềm một cuốn cẩm nang tên “Bí kíp cưa trai”.
Tôi day day thái dương.
[Một: cố gắng động viên anh ấy thật nhiều, cùng anh ấy trải qua những điều ngọt ngào đường mật.
Hai: đừng ngại ngùng, bạn nên mạnh dạn nhìn vào mắt anh ấy, hãy để ái tình luôn đong đầy trong ánh mắt...]
Sao con bé này có thể viết mấy thứ sến sẩm như thế nhỉ?!
[Ba: phải trở thành người có thể vừa gạt đi giọt lệ vừa thay anh ấy lau đi mồ hôi...]
Hay là....tôi lau mồ hôi cho anh ấy nhỉ?
Tôi lén lút liếc Tạ Tu Trúc, nhưng vừa nhìn đã bị anh ấy bắt gặp.
Tôi vừa nghĩ tới cái hành động ngượng ngùng kia, thì anh ấy đã bê đồ lên vai lần nữa rồi.
Dưới ánh đèn đường, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán Tạ Tu Trúc.
Đâm lao thì phải theo lao thôi, tôi rút túi khăn giấy từ túi áo ngủ ra, chấm nhẹ lên trán anh.
Tựa như bùa chú phong ấn quỷ thần vậy.
Tạ Tu Trúc đứng sựng lại, tôi cũng sửng sốt.
Chiếc khăn giấy dính lên trán anh rồi khẽ đong đưa theo làn gió.
Ngay lập tức, tôi phản ứng trở lại, kéo tờ giấy ra, chấm lên thái dương anh.
“Cảm ơn.” Hình như anh ấy rất vui, ý cười lan tới tận đuôi mắt.
“Là chuyện nên làm mà.” Tôi vứt tờ giấy đi, nghĩ ngợi hồi lâu mới hỏi anh: “ Anh cũng sống ở khu này hả?”
“Ừm, tôi mới chuyển tới đây không lâu.”
“Là vậy à, trùng hợp ghê nha.”
Trên đường đi, chúng tôi trò chuyện cũng khá vui vẻ, tới cửa nhà thì thấy Tạ Tu Trúc có vẻ thấm mệt nên đã mời anh vào nhà ngồi nghỉ.
Anh ấy cũng không từ chối, sau khi ngồi xuống ghế sofa, anh còn hỏi trêu tôi: “Ông của em đâu?”
“....” Chuyện này anh biết tôi biết, xin đừng hỏi lại nữa mà a a a a.
Không đợi tôi trả lời, Ta Tu Trúc liền cười nhẹ: “ Mặc dù tôi mới nhậm chức chưa lâu, nhưng cũng đã gặp qua ông lão mấy lần rồi, ông ấy không có người cháu gái nào lớn như em đâu.”
Hóa ra ngay từ đầu anh ấy đã biết điều này rồi!
Thế mà tôi còn làm xằng làm bậy, đúng là buồn cười mà.
Tôi gãi gãi đầu: “Thật ngại quá...thật ra em chỉ không muốn ông lão phải đi chỗ khác thôi.”
“Cho nên tôi đã bao giờ phạt ông ấy thật đâu, cái gọi là tịch thu sạp hàng, cũng chỉ là tạm thời mà thôi, em đừng lo.”
Khoảnh khắc này, tôi dường như cảm nhận được âm thanh từ trời vọng xuống, trên người Tạ Tu Trúc tỏa ra một vầng hào quang chói lọi.
Gì mà quản lý ác bá?
Anh ấy rõ ràng là người bảo kê cho “bánh nướng” mà!
Cảm ơn anh nhiều! Bảo kê “bánh nướng”!
14.
Con phố nhỏ giữa mùa hè náo nhiệt hẳn lên, phố xá lúc nào cũng đông đúc, xe cộ qua lại tấp nập, các hàng quán cũng dần có “hương vị mùa xuân” trở lại. ( ý là dần hoạt động lại như cũ á.)
Bánh nướng, bánh nướng thơm ngon, ta tới đây.
Tôi ngâm nga trong miệng câu nói đó, rồi chạy vội đến lối ra của công ty.
Liễu Xu Nghiên vẫn ngồi đợi tôi ở trên xe điện.
Tôi nhanh chóng nhảy lên xe rồi nắm chặt tay giơ lên cao: “Xuất phát!”
Liễu Xu Nghiên cười, xe điện nhanh chóng khởi động.
Lúc tới nơi, chúng tôi đã bắt ngay được bóng của ông Dương.
“Cô bé, các cháu lại tới rồi đấy à?” Ông Dương nhìn chúng tôi xúc động, mở miệng xác nhận: “Ba cái bánh nướng, hai bát canh đậu phộng hả?”
“Dạ vâng ông ơi!” Tôi kéo Liễu Xu Nghiên ngồi xuống ghế, “Đúng rồi ông ơi, lần trước ông đi vội, để quên một bộ bàn ghế ở lại, lần sau cháu sẽ đem tới trả cho ông!”
“Được, ông cũng chẳng nhớ nữa!”
Chúng tôi vô cùng mãn nguyện ngồi ăn bánh, Nghiên Nghiên đột nghiên hỏi: “Gần đây mày với anh quản lý đẹp giai kia thế nào rồi?”
“Tao nói cho mày biết, anh ấy không phải là quản lý ác bá đâu, mà là bảo kê “bánh nướng” đấy! Tao lại càng thấy anh ấy đẹp trai hơn! Nhưng mà bọn tao cũng chưa hiểu rõ về nhau lắm, để xem xét kỹ càng thêm đã.”
Cô ấy “ồ” lên một tiếng đầy ẩn ý.
“Hôm qua mày có đọc tài liệu tao gửi cho mày không?”
“Đại tiểu thư à, mày dở vừa thôi! Còn nữa, có phải mày không biết an ninh chỗ tao rất tốt đâu, anh shipper kia chú bảo vệ chưa từng gặp qua, đồ giao tới khẳng định không thể vào được, thế mà mày còn mua cái máy chạy bộ to như vậy, mày tính mưu hại tao à?!”
Lúc tính toán với Liễu Xu Nghiên, tính khí của tôi đột nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Liễu Xu Nghiên lại chẳng để tâm cho lắm, lại còn nói: “Thì sao nào? Là ai đã đem về nhà hộ mày nào, không phải là bạn trai tương lai của mày hay sao?”
Tôi cong môi: “Đúng, không sai.”
“Được rồi, Bánh nướng à, kể chi tiết tao nghe xem nào.”
Tôi kiêu ngạo ngẩng đầu, vừa mới phun ra một chữ thì trước mặt xuất hiện một cái bóng.
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ngay đôi mắt của Tạ Tu Trúc