Sau khi mọi công đoạn cần thiết cho hôn lễ đã được đích thân Vương Nam Phong giám sát, chuẩn bị một cách hoàn hảo.
Vương Nam Phong, đã quyết định không để lại bất kỳ điều gì cho sự ngẫu nhiên trước thềm hôn lễ. Hắn biết rằng chiếc váy cưới không chỉ là biểu tượng của ngày trọng đại mà còn là tặng vật vô giá dành cho người phụ nữ hắn yêu, Sở Nhi.
Để làm nên điều này,Vương Nam Phong đã chọn lựa một trong những nhà thiết kế tài năng và hàng đầu trong nước, người mà hắn tin tưởng sẽ hiện thực hóa mọi ý tưởng và mong muốn của mình và Sở Nhi vào trong chiếc váy cưới mà cả hai sẽ mãi mãi ghi nhớ.
Trong suốt quá trình lựa chọn vật liệu, kiểu dáng, và màu sắc cho chiếc váy, cả Vương Nam Phong và Sở Nhi đều tham gia tích cực.Sở Nhi chọn vải Vicuna, một trong những loại vải đẹp và đắt đỏ nhất thế giới, đã được chọn làm chất liệu chính cho tác phẩm xuất sắc này.
Với tông màu chủ đạo là pha lê trắng, chiếc váy được đính kết bởi hơn 20000 carat kim cương, không chỉ tạo ra vẻ đẹp lấp lánh mà còn thể hiện sự quyết tâm và lòng chịu chi của Vương Nam Phong dành cho ngày vui này.
Không gian làm việc trở nên náo nhiệt với hàng trăm người thợ may lành nghề, mỗi người một việc, tập trung may và hoàn thiện từng chi tiết nhỏ của chiếc váy làm bằng tay mà không hề sử dụng đến máy móc.
Sự cẩn trọng và tỉ mỉ trong từng đường kim mũi chỉ là minh chứng cho sự hoàn mỹ mà Vương Nam Phong hướng tới. Hắn tập trung theo dõi quá trình may váy qua hàng loạt camera được lắp đặt khắp nơi, đảm bảo rằng không có sai sót nào có thể xảy ra.
Qua nhiều ngày đêm trên dưới 15 ngày với tốc độ làm việc miệt mài và tận tâm buộc phải tăng tốc nhưng kĩ càng mọi chu trình, không một ai dám sai sót hay lơ là cho dù một chi tiết nhỏ nếu dám làm ngược lại với ý hắn e là khó mà giữ được mạng cho dù có là nhà thiết kế tài ba hay những người may cao cấp đứng hàng đầu thế giới. Chỉ cần cái búng tay của hắn có thể khiến một lúc nhiều người bốc hơi khỏi thế giới mà không cần biết lý do.
Chiếc váy cưới cuối cùng đã hoàn thành. Nó không chỉ là bằng chứng của sự tinh tế, thẩm mỹ và công sức mà cả hai bên gia đình đã cùng nhau đầu tư, mà còn là hiện thân của tình yêu, sự chờ đợi, và ước muốn về một tương lai rạng ngời. Sự chuẩn bị kỹ lưỡng của Vương Nam Phong không chỉ đảm bảo cho buổi lễ diễn ra một cách trang trọng và hoàn mỹ mà còn khiến Sở Nhi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc và được yêu thương nhất.
Chiếc váy cưới, với vẻ đẹp rạng ngời và độ chịu chi không giới hạn, đã trở thành biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu và sự bắt đầu mới, không chỉ cho Sở Nhi mà còn cho mọi người chứng kiến cái đẹp của nó.
…
Mới đó, thời gian cứ như được gắn tên lửa mà trôi qua dào dạt. Phút chốc, chỉ còn đúng một tuần lễ nữa hôn lễ sẽ được tổ chức. Thời gian cần đến gần mọi thứ như càng gấp rút mà xào xạc chuẩn bị.
Chỉ riêng hai người, hai nhân vật chính, một người vẫn miệt mài với việc giải quyết công việc ở tập đoàn lẫn việc ngầm. Mọi thứ đều giao phó cho các thuộc hạ thân cận và trợ lý Đức Uy một thân lo liệu.
Chỉ riêng công đoạn quan trọng hay cần thiết nhất thì đích thân hắn mới tham gia vào. Còn nhân vật còn lại không nằm ngoài dự đoán là cô dâu tương lai.
Đúng ra nếu là nhân vật chính cho hôn lễ sắp tới thì người khác bận rộn một thì cô phải bận rộn mười vì tấp nập chuẩn bị. Nhưng không, Sở Nhi lại quá bình thản vì người ấy chẳng cho phép cô bận bịu với những thứ cô không nên động một móng tay vào. À không đúng hơn là những việc đó không được động tới cô dù chỉ là một móng tay.
Lúc đầu, cô cũng muốn tự thân mình lên ý tưởng, chọn lựa, sắp xếp chu toàn do chính cô chuẩn bị nên lúc bị hắn cấm về điều này cả hai có xảy ra vài tranh chấp mâu thuẩn nhỏ mà dẫn đến việc cãi nhau.
Nhưng giận dỗi nhau chưa tròn ba tiếng đồng hồ thì người xuống nước trước vẫn là Vương Nam Phong vì bình thường bám vợ đã quen nên khi thiếu cô hơi cô có lẽ khiến hắn chịu không nổi mà mò sang tận phòng xin lỗi và dỗ dành.
Tuy là xuống nước trước nhưng hắn vẫn không chịu thay đổi ý định. Hắn không muốn vì những chuyện nhỏ nhoi lại làm tổn hại đến cơ thể ngàn vàng lá ngọc của cô bị thương trước ngày cưới nhất quyết không chấp thuận.
Một hồi vừa dỗ vừa ý kiến cũng có thể xoa dịu và lay động định kiến trong lòng của Sở Nhi. Cô cũng đành bất lực nghe theo cái lý do không thể nào overthinking hơn của hắn.
Nhưng không phải không lo hay đá động gì đến các chu trình trong hôn lễ, cô vẫn đến chỉ đạo, nêu ý tưởng với nhà thiết kế để sửa lại các chi tiết khiến cô không hài lòng.
Tối đó, cả hai ông bà Nghị vì nhớ cô con gái cưng nên cứ đi đi lại lại chần chừ gọi điện cô về nhà.
Dù gì cũng chuẩn bị đám cưới con gái của mình mà trước đó số lần gặp mặt cô còn ít hơn đầu ngón tay. Vả lại sau khi kết hôn với Vương Nam Phong, thì cũng đồng nghĩa với việc cô chính thức về Vương gia, cũng được coi là một phần của Vương gia nên hai ông bà lần nữa lo sợ lúc đó tần số gặp Sở Nhi có lẽ tỉ lệ nghịch với số lần ăn trong tuần ấy chứ.
Sở Nhi nhận được cuộc gọi liền đồng ý, nhí nhảnh chuẩn bị rồi về, trước khi đi cô không quên báo hắn một tiếng chứ không chừng sau khi đi làm về không thấy bóng dáng cô có khi hắn phát hỏa lên.
Biệt Thự Nghị Gia…
Vừa thấy bóng dáng hai người quen thuộc, Sở Nhi nhanh chóng chạy lại ôm chặt hai người họ.
- " Ba mẹ"
Nghị An Khánh tặc lưỡi vờ tỏ ra giận hờn đôi chút, cách giọng lúc này có hơi nói xía tới việc cô có thể đã quên hai người làm cha làm mẹ này rồi.
- " Haizz còn nhớ tới hai thân già này là tốt rồi."
- " Ông này, con đừng để ý tới lời nói của lão. Trong lòng nhớ con gần chết mà làm bộ làm tịch."
Hoàng Thất Ngọc liền vỗ nhẹ vai của Nghị An Khánh rồi quay sang cười nói rồi ánh mắt châm biếm nhìn Nghị An Khánh.
- " À Sở Nhi, nếu xét về mặt truyền thống, trước khi hôn lễ diễn ra con phải ở tại gia ở đây không được ở nhà bên đó khi hôn lễ chưa cử hành."- Nghị An Khánh nhấp ly trà rồi nói tiếp.
Ý ông nói ở đây con gái trước khi đám cưới phải ở nhà chứ không được quanh quẩn nhiều bên nhà trai đặc biệt hạn chế gặp mặt chú rể thì hơn.
Hoàng Thất Ngọc cũng chen lời vào, bà thấy lời của lão chồng mình cũng rất đúng với lại nhân cơ hội này kéo con gái về lại đây ở ít ngày. Nghĩ đến việc Sở Nhi về đây ở trong một tuần khiến bà phấn khích không thôi mà lời nói có hơi nhanh:
- " Phải phải, thân là con gái phải chời đằng kia đến rước, ai lại ở bển chưa kịp nhìn mặt ba mẹ mình thế kia."
Lúc đầu Sở Nhi có chưng hửng không hiểu ý lắm, nhưng khi nghe ba mẹ mình nói hết lời và thuyết phục tận tình cô cũng nghe theo lời hai ông bà mà đồng ý.
- " Nhưng mà… con chưa nói với Nam Phong, sợ anh ấy không chấp nhận."
Sở Nhi có chút ấp ũng lời nói cũng chậm rãi lo âu, bụng dạ cũng có chút lo.
Nghị An Khánh thấy chừ chần chừ có chút lo mà không thể không bực bội, phút chốc tính nóng lên vài phần. Sở Nhi dù sao cũng là đứa con gái ông nuôi hai mấy năm trời, cho dù không phải con ruột nhưng tận sâu thâm tâm ông đã xem cô là máu mủ là một phần trong đời mình, là người chứng kiến, cận kề chăm sóc cô từ lúc cô được mấy tháng tuổi chẳng lẽ muốn con gái về đây ở chung trước một tuần diễn ra hôn lễ không lẽ chính ông không được quyền phải xin phép tên Vương Nam Phong người ông căm ghét lại chuẩn bị trở thành chàng rể tương lai.
Càng nghĩ ông càng không phục tức giận nói:
- " Hừm… thằng ranh đó lần này mà dám ý kiến là ta đổi ý không gả con cho hắn nữa."
Sở Nhi nhìn sắc mặt của ông không mấy tốt liền nhanh chóng đồng ý sẽ về đây ở trong vòng một tuần cho đúng quy trình trong kế hoạch truyền thống ở Nghị Gia.
- " Ayda con chỉ sợ vậy thôi chứ con hoàn toàn đồng ý, không bao giờ dám phản khán quyết định của sếp mà."
Cô vừa nói, hai tay dơ lên đầu hàng, trêu chọc người cha của cô một chút. Có lẽ cô đã quá vô tâm với ba mẹ rồi trong thời gian trước rồi. Thôi thì trong vòng một tuần cũng cố gắng bù đắp ở cạnh trò chuyện với hai người.