Sau khi lảng trốn về phòng, cô đưa tay xoa xoa trước lòng ngực bởi vì ban nãy gặp hắn tại sao cô lại có cảm giác trái tim của mình đập nhanh liên hồi giống như muốn nhảy khỏi lòng ngực.
Cô đứng dựa vào cánh cửa cô trấn an bản thân, chợt ý nghĩ trong đầu nãy ra khiến cô lần nữa tự nhìn nhận suy nghĩ đó và thầm đặt dấu chấm hỏi trong lòng.
" Tại sao lại vậy chứ, bình thường đâu có như vậy."
Chính cô còn chẳng hiểu cảm giác vừa rồi là gì. Ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đang tiến lại gần cánh cửa. Bỗng thanh âm trầm trầm vừa gõ cửa vừa hỏi vọng vào bên trong.
- " Sở Nhi, em làm gì trong đó vậy?"
Cô cố hít sâu lấy lại bình tĩnh rồi mở cửa ra, bày ra vẻ mặt hờ hững như chẳng có chuyện gì:
- " Ngủ, anh muốn ngủ không?"
Nhận ra ẩn ý trong lời nói của cô gái khiến hắn có chút thú vị vì để né tránh hắn mà tìm ra cái lí do không thể nào vô lí hơn. Hắn nhoẻn miệng cười đầy đắc ý rồi đáp lại. Nếu cô càng né thì hắn cũng chẳng ngại mà đáp ứng đến khi nào cô tự mình đầu hàng xin thua.
- " Hmm trùng hợp thay tôi cũng định đi ngủ."
Vừa dứt lời hắn nhanh chóng đẩy cô sang một bên rồi tự ý đi vào. Ban nãy cô sợ hắn đột nhập phòng mình nên lúc mở cửa vẫn đứng yên giữ tay nắm cửa đứng khư khư chắn giữa không cho hắn có cơ hội vào.
- " Anh…"
- " Ngủ thôi, chẳng phải em muốn ngủ à?"
Hắn từ lúc nào đã trèo lên giường và sải dài thân nằm dài ra giường, giương cái bộ mặt không thể nào bỉ ổi hơn nhìn cô đầy khiêu khích.
Sở Nhi lúc này càng bất lực, càng thầm mắng bản thân sao có thể ngốc đến mức như thế. Ba lần bảy lượt vẫn bị hắn nhanh chân hơn một bước mà vẫn không chịu rút kinh nghiệm.
Cô cười cười đảo mắt lia lịa, chợt mới nhận ra có thể bây giờ chính là lúc mình nên đói:
- " Vậy anh ngủ đi nha, tôi xuống dưới ăn một tí."
Nói rồi cô nhanh chóng phi xuống dưới nhà, chẳng cần để ý nét mặt hay nghe câu trả lời từ hắn.
Vương Nam Phong thoáng bật cười với cái biểu hiện ngây ngô có chút đáng yêu này. Nỗi nhớ trải dài hai tuần nhanh chóng trở về nhà nhanh nhất có thể, giờ về đến nhà người mình nhớ lại nghĩ ra hàng ngàn kế sách để tránh né.
Hắn khá buồn chán lẩm bẩm than trời:
- " Sao số tôi khổ vậy trời?"
Vừa lúc định đi theo chân cô xuống dưới nhà thì điện thoại trong túi quần reo đến, sau khi bắt máy đầu dây bên kia tuông ra một giọng nói khá hớn hở:
- " Anh hai à, hôm nay anh đưa chị dâu về nhà ra mắt đi chứ! Chẳng phải đầu tháng sau hai người kết hôn sao. Chẳng lẽ không cho ba mẹ gặp mặt à."
Đầu dây bên kia không ai khác ngoại trừ đứa em ngỗ nghịch Vương Gia Khiêm.
Mà nhắc mới nhớ, không ít ngày nữa cả hai sẽ kết hôn. Thật ra không cần thiết lắm nhưng nếu theo lẽ thường dù gì cũng phải đưa vợ tương lai về ra mắt gia đình.
Chưa để hắn suy nghĩ xong, Vương Gia Khiêm đành lên tiếng nói tiếp:
- " Anh định giấu nhẽm chị dâu tới bao giờ? Ba mẹ đang chờ cả đấy."
- " Ừ, lát về."
- " Thật không?"
- " Không."
- " Ơ…"
Chưa kịp để đầu dây bên kia phản ứng hắn nhanh chóng cup máy rồi đi xuống dưới nhà.
Trong không gian nhà bếp, nhìn thấy bóng dáng đang ngồi ăn bánh trái, hắn nhanh chóng tiến lại gần đưa tay sờ đầu cô.
Sở Nhi ngóc đầu ra nhìn còn chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã lên tiếng:
- " Chuẩn bị đi, tôi đưa em về Vương Gia."
Vừa nghe hết câu nói này, cô giờ đây chẳng khác gì một bức tượng đứng hình giữa không trung, miệng ngừng nhai toàn thân cứng đờ.
- " B…bây giờ luôn sao?"
- " Ừm."
- " Nhưng…"
- " Không nhưng nhị gì cả."
…
Vương Nam Phong thật ra từ lâu đã ấp ủ ý định đưa Nghị Sở Nhi, người con gái hắn thầm yêu thương, về ra mắt gia đình mình. Dự định này không chỉ là bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ của họ mà còn là minh chứng cho tình yêu đẹp và sự chấp nhận từ gia đình.
Trước việc quan trọng này, Vương Nam Phong cùng Sở Nhi đã lên kế hoạch kỹ lưỡng cho cuộc gặp gỡ, bao gồm việc lựa chọn những món quà tinh tế nhất để tặng gia đình Vương đến việc cố diễn thành vai một cặp vợ chồng sắp cưới.
Ngay sau đó, cô và hắn đã đến khu mua sắm bậc nhất, nơi được biết đến với những cửa hàng xa xỉ và hàng hóa đa dạng. Mục tiêu của họ là tìm kiếm những món quà không chỉ thể hiện được sự trân trọng đối với gia đình mà còn phản ánh sự tinh tế và hiểu biết của Sở Nhi về văn hóa Vương gia.
Trải qua những dãy cửa hàng lộng lẫy, họ đã cẩn thận chọn lựa những món quà có ý nghĩa: một bộ trà cổ điển cao cấp cho người mẹ kế đam mê văn hóa trà đạo, một cuốn sách hiếm về lịch sử cho người cha yêu thích đọc sách và những món đồ trang sức tinh xảo cho những thành viên khác trong gia đình.
Nói thì thành viên khác nhưng chỉ vỏn vẹn ba người là cha hắn, mẹ kế và cậu em Vương Gia Khiêm.
Cô mua sắm dựa trên sở thích của họ, vì sao cô biết ư? Là vì trên đường đi tới đây cô có lén hắn đọc vài thông tin trên mạng tìm hiểu sở thích của từng người.
Dù là diễn giả nhưng chí ích phải thật cẩn trọng kẻo sơ hở. Tuy chuyện kết hôn ban đầu dựa theo hợp đồng nhưng đã bị tên Vương Nam Phong cố tình phá hủy bản thỏa thuận thay vì kết hôn hai năm thì cô sẽ kết hôn vô thời hạn đến khi nào hắn tự ý nói kết thúc. Việc này Vương Gia Khiêm cũng đã biết trước nên lần ra mắt này chủ yếu là Vương Đăng Kỳ ba hắn và Quý mặc Như mẹ kế hắn.
Sở Nhi ngồi một hồi lại tò mò không nhịn được mà hỏi hắn:
- " Này ba mẹ anh có khó không vậy?"
- " Hừ, người như em chẳng phải không sợ điều gì sao?"
- " Đến bây giờ mà anh còn đùa được nữa à."
- " Em lo lắng?"
- " Chả vậy, tự nhiên đùng một cái đòi dẫn tôi về ra mắt. Ai mà chả hoảng."
- " Tự nhiên đi, cứ xem họ là cỏ cây mà xử lý."
- " …"
Vốn dĩ Vương Nam Phong không đặt việc này quan trọng là vì hắn chẳng có hứng thú hay tôn trọng gì họ. Đơn giản là dù gì đó cũng là cha ruột nên buộc hắn phải tôn trọng. Còn Quý Mặc Như dĩ nhiên đây vẫn là nhân vật đầy ẩn số. Chẳng biết khi nào bà ta tung hứng nên vẫn phòng bị là tốt nhất.
Một hồi lựa chọn và tìm kiếm, với sự chu đáo và tinh tế trong từng lựa chọn của họ đã làm nên một buổi sáng đầy ấn tượng và ý nghĩa.
…----------------…