Ý Ý ĐỘC GIẢ CHÚ Ý CÂN NHẮC XEM XÉT KHI XEM CHƯƠNG NÀY. THỰC RA CHƯƠNG NÀY CHỈ BONUS NẾU BỎ QUA CŨNG CHẲNG ẢNH HƯỞNG ĐẾN VIỆC SỢ MẤT HOẶC BỎ QUA SẼ KHÔNG HIỂU DIỄN BIẾN TIẾP THEO.
Ăn xong cô lên phòng lại tiếp tục nằm chơi, còn Vương Nam Phong do Đức Uy thông báo ở tập đoàn cần phải họp nên hắn lên thư phòng họp trực tuyến.
Nằm vòng vo, lăn lộn nhưng chẳng thể ngủ được Sở Nhi bèn rời phòng dạo. Được biết từ người ở đó thì Vương Nam Phong đang họp trong thư phòng trên lầu 2.
Cô lên đó mà chẳng suy nghĩ gì, chỉ muốn hỏi hắn ở đây có gì vui để chơi đỡ chán.
Sở Nhi đứng trước cửa phòng gõ cửa phòng.
Vương Nam Phong thoáng chút khó chịu vì hắn ghét nhất lúc làm việc bị ai đó làm phiền nhưng... Từ lúc biết được người to gan bước vào phòng hắn chính là cô thì Vương Nam Phong đã không thể nào giữ tập trung làm việc nỗi.
Nhìn thấy chiếc váy ngủ hai dây trên thân hình nóng bỏng, trắng hồng của cô còn chuw nói đến bầu ngực căng tròn sau chiếc váy trên người cô thì hắn lại càng sôi máu.
Cô cứ tiến đến gần thì muốn hắn phải sống thế nào đây?
Nhận thấy ánh mắt hắn dòm ngó trên người mình thì cô mới chợt nhìn lại chính bản thân mình mới hốt hoảng. Thật ra tên soạn đồ cho cô cũng ít có ác, lại chuẩn bị cho cô chiếc váy này để " dễ ngủ" nữa chứ.
Nhưng cô lại không mải mai để tâm tới nữa mà e dè lại gần, nói thì gần nhưng cô vẫn đứng cách xa hắn tầm 50-60cm vì dù gì hắn đang họp online, chí ít cũng phải tầm 40 người đang họp. Nếu cô xuất hiện e là không hay.
Cô nói nhỏ trong miệng:
-"Anh họp xong chưa vậy?"
Nhìn khẩu hình miệng của cô hắn hiểu ra rồi lắc đầu. Bỗng hắn lên tiếng:
-" Không có việc gì thì kết thúc đi."
Ban đầu cô tưởng hắn nói nhưng khi nhìn hắn tắt máy và gập máy thì cô mới nhận ra hắn kết thúc cuộc họp.
-" Em tìm tôi có chuyện gì?"
-" Không có gì, chán quá nên dạo tí."
-"Chỉ vậy thôi?" - Hắn dường như không tin vì nếu không có gì quan trọng thì dễ gì cô đi tìm hắn trước.
Sợ bỏ lỡ cơ hội Sở Nhi dè chừng nói tiếp:
-"Ừm...nhưng mà... anh cho tôi mượn điện thoại của anh tí được không."
-"Lại đây."
Hắn không những không từ chối mà còn dễ dàng cho cô mượn. Điều này có chút khó tin và đầy kì lạ. Thêm nữa là ánh mắt hắn không đơn giản chút nào. Nhưng cô vẫn chậm rãi bước lại gần.Dù gì đã bước vào hang cọp rồi thì mặc kệ tới đâu hay tới đó.
Nhưng cô nào biết được cô đang bước vào hang cọp theo đúng nghĩa đen.Vừa bước lại gần thôi đã bị hắn đưa tay kéo nhanh chóng cô đã yên vị ngồi hẳn vào trong lòng hắn.
-"Anh làm gì vậy?"
-"Tôi cho em mượn điện thoại em không định trả ơn cho tôi à."
-"Hả vậy thôi tôi không mượn nữa. Trả anh nè."
-"Em nghĩ lời nói có thể thu lại dễ dàng vậy sao?"
Nói xong hắn không chịu nổi nữa mà bế cô lên, đi nhanh về phòng. Mặc kệ cô có vùng vẫy,đánh liên tục vào vùng ngực săn chắc cũng không ngăn cản được hắn.
-"Anh lừa tôi."
-"Tôi không lừa em."
-"Anh đang mượn cơ hội để chiếm thể xác tôi đúng không?"
-"Em nghĩ sao thì là vậy."
-"Vương Nam Phong anh là đồ khốn nạn, mau bỏ tôi xuống."
Mặc kệ cô la hét ầm ĩ chói tai thì bây giờ cũng đã muộn màng rồi. Hắn bế cô lại giường thuận tiện khóa cửa lại, rồi đặt cô nằm trên giường.
Hắn không thể nghĩ nhiều nữa, đè cô xuống dưới thân rồi lập tức hôn lên chiếc cổ trắng ngần từ từ tiến đến cánh môi đang căn mọng đỏ hồng.
-"Nếu cô đã tự mình dâng đến cửa thì tôi sẽ không khách sáo."
-"Ưm... ai...ai dâng cho anh chứ."
Trong lòng hắn thầm gào lên những suy nghĩ biện minh cho sự vô lại của bản thân cùng với đó là động tác dứt khoác, nhanh tay cởi chiếc váy trên người cô xuống.
Nghị Sở Nhi bị đè dưới thân, trong căn phòng với ánh đèn mờ, thân thể của người đàn ông thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra trước mắt.
Nếu không nói đến gương mặt với các ngũ quan sắc nét nhưng ông trời lại quên đính kèm giấy hướng dẫn sử dụng, gương mặt là vậy nhưng cơ thể hắn thực sự là cực phẩm.
Vòng ngực và múi cơ bụng rắn chắc, hắn chắc chắn phải luyện tập rất nhiều để có thể sở hữu một cơ thể nếu được chấm điểm chỉ được 8 mà mà 8 nằm ngang.
Nghị Sở Nhi Nhi nằm bên dưới dùng tay che miệng, chẳng biết vì cô không muốn để lộ sự ngượng ngùng vì dù nói gì thì đây không phải lần đầu của cô nhưng lần này khác với mọi lần, cảm giác nó xao xuyến khó tả lắm.
Cả gương mặt của cô đỏ bừng lên, ánh mắt run rẩy né tránh ánh mắt hắn, liên tục đảo mắt nơi khác, mặt cũbv xoay đi nơi khác thỉnh thoảng sẽ lén nhìn
Vương Nam Phong, hắn ném cái áo xuống đất rồi chồm tới.
Lúc nãy cô còn ngồi trên người hắn nhưng giờ đây bị đè xuống giường nên đôi chân thon đã bị tách sang hai bên, tư thế cực kỳ ám muội. Đôi môi của hắn hé mở, hơi thở nóng bỏng phả lên gương mặt cô, hắn cúi đầu gặm cắn đôi môi mềm căng mọng, bàn tay đặt ở eo cô chậm rãi mơn mớn lướt lên xuống nhẹ nhàng.
Lúc ban đầu, cô có chút thiếu dưỡng khí, bàn tay đặt trên vai người đàn ông bấu chặt, mắt nhắm lại.
Vương Nam Phong rời khỏi đôi môi, hôn hôn lên má rồi giọng trầm trầm thì thầm bên tai cô, hơi ấm từ đó phả vào khiến cô thoáng chốc nổi da gà.
-" Em vẫn chưa học được cách thở trong lúc hôn à Nhi Nhi."
Lời nói giễu cợt khiến Nghị Sở Nhi lúng túng, môi cô run run.
Còn chưa chuẩn bị thì hắn lại lần nữa hôn xuống.
Lần này mãnh liệt hơn rất nhiều, hắn gặm cắn môi cô đến nỗi Nghị Sở Nhi có thể nhận ra được môi mình nóng lên và dường như còn bị sưng nữa.
Cô vẫn nín thở, cho đến khi trước mắt chỉ còn là một mảng mơ hồ thì mới bất giác mà hít thở.
Hương thơm nam tính quanh quẩn nơi đầu mũi khiến cho cô càng thêm bấu chặt vai hắn. Hắn cắn mút rồi lại chán chê liền tự nhiên vươn đầu lưỡi liếm môi cô.
Nghị Sở Nhi có chút rùng mình, lưỡi hắn nóng bỏng, nhưng lại để lại trên môi cô một "sợi chỉ bạc "đúng nghĩa.
Hắn càng hôn xuống thì cô lại càng thấy khó chịu trong người, nơi nào đó ngứa ngáy, bức bối vô cùng. Cô thật sự sắp chịu hết nỗi rồi.Bàn tay của cô run lên, nhưng lát sau liền thoả thuận, từ từ buông lỏng rồi đắm chìm vào cảm giác vui sướng mà hắn mang lại.
Nghị Sở Nhi trong vô thức không kìm được rên lên:
-"Um."
Điều này càng khiến cho hắn như được cổ vũ, đầu lưỡi vươn dài, quét quanh hàm răng trắng rồi cạy mở khớp hàm, như một con rắn linh hoạt tiến vào tìm kiếm rồi quấn lấy lưỡi cô
Nghị Sở Nhi kêu than lên một tiếng, bàn tay nhỏ nắm chặt rồi chẳng biết từ khi nào lại vòng sang cổ hắn.
Hai con người một mạnh mẽ, một mềm yếu đang nằm trên giường ôm chặt lấy đối phương, không chừa chút kẽ hở nào
Bàn tay gân guốc kia của người đàn ông đang đặt ở trên eo chẳng biết từ bao giờ lại di chuyển xuống dưới bóp chặt lấy cặp mông tròn của cô.
Hắn cứ thế mà nhào nặn, động tác hết sức thuần thục khiến cho cô gái nằm dưới thân không ngưng được tiếng rên rỉ.
Hắn chôn đầu vào hõm cổ trắng của cô rồi gặm cắn, khiến cho cô vừa nhột vừa ngứa ngáy. Phía bên dưới lại càng thêm khích thích, phản ứng ngày càng kịch liệtngón tay bên dưới chuyển động ngày một nhanh.
Giọng nói của cô cứ vang lên bên tai khiến Vương Nam Phong không kiềm được mà cắn răng. Phần mãnh thú trong hắn dường như đang dần thứ tỉnh. Hắn chỉ muốn khiến cho cô phải ở dưới thân hắn mà nức nở, hoàn toàn chìm đắm trong khao khát được bắt nạt cô gái đang bị đè trên giường.
Thứ đó vừa to vừa dài, hóa ra đây là thứ khiến cho đàn ông tự hào, cũng là thứ khiến cho Nghị Sở Nhi đêm nay phải khóc lóc.
-“To vậy." Cô buột miệng.
Hắn đã xem đó là một lời khen, khóe môi khẽ cong lên.
Quả thật rất kích thích, càng khiến cho tiểu Phong bên dưới lại càng muốn nhanh chóng đi vào bên trong cô.
Vương Nam Phong cười gian trá, đem tay cô đặt lên tiểu Phong:
-"Nó không chịu nỗi nữa rồi, em mau vút ve nó đi."
Một lời nói thẳng thừng không chút che đậy.
Người ta nói không sai mà, bên ngoài càng đạo mạo, bên trong lại càng cầm thú.
Mà đây là thú ăn thịt người. Cô là con mồi ngây thơ đã rơi vào chiếc bẫy do anh sắp đặt từ trước.
-"Nó đang muốn em đó. Em tự mình ngồi lên nó được chứ?"
Nghị Sở Nhi lại lần nữa bị hắn mê hoặc, hành động không khống chế được. Vật cứng nóng bỏng tiến vào khiến cơ thể trắng mịn của cô khẽ cong lên.
Bên dưới thúc hông mạnh một cái, rồi từ từ ra vào nhanh đến mức không thở nổi.
Không kịp để cô hét ra tiếng thì Vương Nam Phong đã ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô. Hắn vừa hôn vừa mút, đem toàn bộ âm thanh đau đớn kia nuốt vào bên trong cơ thể.
Chật vật đến tận 4 giờ sáng hắn mới buông tha cho cơ thể đã thấm mỏi mệt của cô. Nghị Sở Nhi bây giờ đã ngủ say mặc kệ tất cả. Hắn nhìn thành quả tạo ra không khỏi vui mừng còn yêu chiều hôn nào trán cô một cái.
Hắn ôm cơ thể cô vào phòng tắm về sạch sẽ khỏi các vết ái muội do hắn gây ra, mặc áo cho cô. Hoàn thành xong mới ôm Sở Nhi ngủ đến sáng.
Nếu hỏi cô điều tiếc nuối nhất thì câu trả lời chính là dám lao tự tìm hắn để rồi bị hắn hành bán sống bán chết. Nếu cho cô cơ hội làm lại thì cô chắc chắn chọn đi ngủ cho rồi.