Tại đảo Poveglia Ý…
Nghị Sở Nhi ăn xong vừa chuẩn bị đi xuống dưới sảnh mới chợt nhớ bản thân mình cả ngày nay chưa tắm. Sự cầu toàn được ẩn sau trong máu thì việc không tắm là điều khiến cô khó chịu.
Cô bèn lại lấy chiếc điện thoại suy nghĩ có nên nhắn tin cho hắn hỏi quần áo của cô hắn cho người để ở đâu hay không.
Nhưng mà nếu hắn không chú ý tới điện thoại rồi không nhìn thấy tin nhắn của cô thì sao. Chẳng lẽ ở trên phòng này với bộ đồ đã mặc 1 ngày như này.
Suy nghĩ kĩ lưỡng cô quyết định soạn tin nhắn rồi lập tức ấn gửi:
- " Vương Nam Phong, tôi muốn đi tắm."
Cứ nghĩ chờ hắn trả lời lại cũng phải mất vài tiếng ai mà ngờ vừa gửi qua hắn đã xem liền. Làm cô ngạc nhiên đi qua đi lại quanh phòng.
Đột nhiên có tin nhắn từ hắn đến:
- " Nghị Sở Nhi, từ khi nào em đói cũng nói tôi, khát cũng nói. Đằng này đi tắm em cũng dám báo cáo sao?"
- " Không nói với anh thế thì tôi nói cho thuộc hạ của anh nhá."
- “Em…”
Phái dưới sảnh, cả một quá trình ba anh em họ Hữu trình bày nhưng thân là lão đại, người kiểm soát kiêm cầm quyền và chỉ thị như hắn lần đầu lại mất tập trung cứ đăm đăm vào chiếc điện thoại. Lâu lâu cười mỉm rồi có khi giận dữ mà cau mày.
Mọi người xung quanh hắn không ai dám thốt ra một lời, nếu làm hắn mất tập trung như vậy thì chỉ có “Chị Dâu” mới có quyền đó.
Hắn đọc xong đoạn tin nhắn cô đe dọa sẽ báo cáo cho thuộc hạ, ánh mắt ghen tị biểu lộ rõ trên gương mặt khiến thuộc hạ xung quanh hắn bất giác lạnh sống lưng. Ai cũng thầm niệm phật trong lòng.
Sở Nhi bên này biết mình vừa quá lời có khi hắn còn đang tức giận. Cô nổi da gà khi nghĩ tới cảnh nếu hắn tức giận chắc nhốt cô trong phòng, có khi còn không đưa quần áo cô thay nữa. Nghĩ vậy cô ớn lạnh nhanh chóng nhập tin nhắn nói tiếp:
- “Vương Lão Đại àa, anh mau cho người đem đồ cho tôi thay đi. Không lẽ anh cứ để tôi mặc mãi bộ đồ như này à.”
Hắn định bay lên phòng trừng phạt cô thì thấy tin nhắn gửi qua. Đọc thấy cũng hợp tình hợp lý nên cơ mặt hắn cũng từ đó mà giãn ra.
Hắn quay sang Đức Uy yêu cầu:
- “Cậu đem hành lý lên cho cô ấy đi.”
- “Hả…à dạ. Tôi đi ngay.”
Nghe tới đây ai ở đó cũng hiểu là " Chị Dâu" của hắn dám ra lệnh cho lão đại của họ đem đồ cho cô thay.
Nghĩ đến đây ai cũng một lòng hâm mộ và ngưỡng mộ " Chị dâu" của mình. Bóng hồng duy nhất ở một đảo được lão đại chí ý đến và cưng chiều dĩ nhiên không tầm thường đã vậy còn rất xinh đẹp nữa.
Chưa gì cô đã có một lượng lớp người hâm mộ đến từ vị trí thuộc hạ của Vương Nam Phong. Nếu Sở Nhi biết chắc cô tự đào hố chôn mình vì ngại quá.
Cốc cốc cốc…
- " Nghị tiểu thư, tôi đem hành lý cho cô đây."
Nghe âm thanh phát ra từ ngoài cửa, Sở Nhi lập tức nhận ra đó là giọng của Đức Uy liền nhanh chóng chạy ra mở cửa. Nhìn thấy bên trong vali toàn là quần áo của mình, cô vui vẻ nhận lấy. Rồi nhanh chóng kéo vào trong lấy đồ chuẩn bị đi tắm.
Soạn xong quần áo, cô đem vào trong phòng tắm. Tuy căn phòng nghỉ ngơi nhưng có phòng làm việc, phòng tắm đều có đầy đủ.
Sau một ngày dài được tắm, tắm là việc làm cuối ngày nó giúp giải tỏa căng thẳng, giúp làm sạch sau một ngày bụi bẩn.
Cái này không biết là vô ý hay chu đáo, người soạn hành lý cho cô chắc hẳn là người rất tinh ý. Da cô rất dễ nhạy cảm nên cần phải skincare hàng ngày, phải đầy đủ các bước nên các dụng cụ skincare đã được ai đó chu đáo chuẩn bị sẵn. Sau khi tắm rửa gội đầu vô cùng tỉ mỉ Sở Nhi hài lòng đi lại ngồi chỗ giường.
Vì là phòng của đàn ông nên chẳng có bàn trang điểm, cô đành soạn đồ skincare trải khắp giường. Khó khăn vừa cầm gương vừa thoa kem lên mặt.
Skin care bằng 1 tay quả thật không dễ, còn không có tay để xoa kem, hay thoa dưỡng ẩm serum. Cô bằng một lần nữa nhắn tin cầu cứu Vương Nam Phong.
Không biết từ bao giờ Sở Nhi học ra cái thói cứ khó khăn là nhờ hắn, hình như đã quen với việc dựa dẫm hắn.
- “Vương Nam Phong, anh mau lên phòng đi.”
- “Chuyện gì?”
- “Không nói được.”
Vốn dĩ không phải không nói được mà là cô sợ khi nói hắn sẽ không lên. Chẳng ai gọi một người lên đây để cầm gương cho cô soi cả.
Thấy tin nhắn này, hắn liền cho mọi người tan họp rồi lên phòng. Còn mọi người cảm ơn chị dâu còn không hết. Từ nãy tới giờ họp căng thẳng, có khi ngồi nghe lão đại của họ chửi như hát. Thật khiến ai cũng rùng mình.
Hắn mở cửa ra thì thấy Sở Nhi đang rất là vất vả, cụ thể là 1 tay bấm điện thoại,1 tay thoa serum lên mặt.
- " Em gọi tôi lên chỉ để xem em làm mấy việc này sao?"
- “Anh mau lại đây đi”
Hắn nghi ngờ đi lại, còn chưa kịp ngồi xuống đã được cô trao hắn cái gương rồi nói:
- “Anh cầm đi, phòng gì chả có cái gương, sao anh lập dị vậy?”
Bằng một thế lực vô tri nào đó,hắn lại làm theo lời của cô, ngoan ngoãn ngồi bất động cầm gương cho cô soi:
Lâu lâu lại khó chịu vì cô hết thoa này lên mặt rồi thoa thứ khác, nếu đếm bao nhiêu bước chắc đếm không xuể:
- " Sao phải thoa mấy thứ đó lên mặt?"
- " Thoa lên da mới đẹp được chứ."
- " Da đẹp làm gì"
Nghe hắn hỏi dài dòng, cô liền nảy ra ý tưởng là trêu chọc hắn một tí.
- " Da đẹp mới dễ dàng bắt chuyện với đàn ông bọn anh được chứ."
Dĩ nhiên cô đã được mãn nguyện thành công khiến hắn bực mình.
- " Nếu tôi bắt gặp em gần gũi với thằng nào lập tức tôi sẽ xóa sổ ba họ nhà thằng đó."
- “Ơ anh vô lý vậy?”
- " Như nhau cả thôi."
Nói gì thì nói, giận thì vẫn giận nhưng hắn vẫn không quên cầm gương để cô skincare nốt.
…----------------…
ĐỪNG QUÊN TIM ỦNG HỘ MÌNH NHAA