Gián Điệp Độc Quyền Của Trùm Mafia

Chương 39: Đánh Hắn Một Cái Rõ Đau




Hữu Tâm từ nãy tới giờ vẫn chưa lên tiếng hắn dường như cũng đang suy nghĩ tới một cái tên có thể hắn đang có cùng suy nghĩ với Vương Nam Phong.

Dẫu biết người dám đối đầu và chơi họ từ sau lưng chỉ có thể là Nghị An Khánh. Nhưng kho hàng tại đảo Poveglia tại Ý này chỉ có bọn họ và thuộc hạ thân cận nhất được Vương Nam Phong đích thân chọn và điều sang kho bên đảo Poveglia làm việc mới biết được kho hàng lớn và quan trọng được lưu trữ ở đây. Còn các kho hàng khác nằm rải rác khắp quốc gia vùng miền. Đây có thể nói là kho hàng chính của hắn. Vậy nên việc có có người của Nghị An Khánh vào là điều bất hợp lý.

Vậy nếu xét thuộc hạ của Vương Nam Phong thì dĩ nhiên chẳng ai dám có lá gan to để tiết lộ vì kho hàng này đã tồn tại từ khi Vương Nam Phong dấn thân vào con đường này. Còn người ngoài và phe của Nghị An Khánh thì càng không thể dễ dàng muốn điều tra là được. Vậy nên người bị nghi ngờ nhiều nhất vẫn là người 24/7 ở cạnh Vương Nam Phong là cô Nghị Sở Nhi.

- “Hữu Tâm, anh nói gì đi chứ. Nãy giờ em thấy anh suy nghĩ rất nhiều nhưng chẳng thèm nói câu nào.”-Hữu Đức thắc mắc rồi nhìn về phía Hữu Tâm hỏi.

- “Thật ra… Lão đại chung ta có nên xét về tiểu thư Nghị không ạ?”- Nhân cơ hội Hữu Tâm bằng nói tiếng lòng của bản thân, điều mà hắn cảm thấy khuất mắt nhất.

- “Ý anh là sao Hữu Tâm, anh đang nghi ngờ tiểu thư Nghị Sở Nhi hả?”- Hữu Đức cũng nghi ngờ hỏi.

- “Không hẳn là như vậy, nhưng dù gì trong tình thế này có là người thân cận thế nào cũng không thể bỏ xót được.”

- “Hmmm… cũng đúng”

Vương Nam Phong chỉ chau mày khiến hai hàng lông mày kiếm gần như dáng chặt vào nhau. Thì ra có người trùng suy nghĩ với hắn.

Dẫu sao lúc trước cũng vì với thân phận là gián điệp nên Nghị Sở Nhi mới tiếp xúc với Vương Nam Phong nhưng nhanh chóng bị hắn phát hiện nên vẫn chưa có thời cơ. Chẳng lẽ việc này là do cô tiết lộ là người cung cấp thông tin mật này cho lão Nghị An Khánh?

Điều gì nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ, muốn tìm hiểu thì phải lập kế để người đó sớm ngày lộ diện.

Rất nhanh Vương Nam Phong nhanh chóng trở về vị trí ban nãy của hắn.

Nhìn thấy hắn Đức Uy liền lui xuống phía sau khoang dành lại không gian riêng cho hai người họ.

Nhìn cô vẫn đang ngủ say chợt khiến tâm tư hắn càng hỗn loạn. Nếu cô là người tiết lộ thì hắn phải xử như thế nào. Không biết vì lý do gì khi càng lử gần cô, bắt hắn phải hành hạ hay làm khó cô khiến hắn lại không nỡ làm vậy.

Bây giờ càng ngồi suy nghĩ tâm tình hắn lại khó chịu và nóng nãy hơn bao giờ khác. Lý do là gì thì chính hắn càng không thể nghỉ tới bản thân hắn đang dần lột vào hố tình yêu mà Nghị Sở Nhi đang vạch ra.

…****************…

Suy nghĩ hồi lâu hắn cũng mệt mỏi mà dần chợp mắt một lúc.

2 tiếng sau…

Đã hạ cánh an toàn đến đảo Poveglia.

Hữu Đức nhẹ nhàng tiến lên đánh thức hắn:

- “Lão đại, đã đến nơi.”

Hắn nhanh chóng thức dậy, còn Sở Nhi vì tiếng động nên cũng theo đó mà giật mình tỉnh dậy.

- " Cùng tôi vào trong" - Hắn xoay qua nhìn cô rồi ra lệnh.

Nói rồi cả hai cùng với 3 anh em họ Hữu, theo sao là Đức Uy vào trong mật thất.

Cả đám thuộc hạ của hắn khi nhìn thấy nữ nhi bên cạnh lão đại hắn thì không khỏi ngõ ngàng. Vì không bao giờ có chuyện lão đại của hắn dẫn nữ nhi vào nơi quan trong như thế này. Có lẽ đây là người quan trọng nhất của lão đại của họ nên họ cũng cần phải tôn trọng cô.

Đi vào trong cảnh tưởng trước mắt đập vào mắt Sở Nhi khiến cô phải giật mình khá khó thở.

Đó là 3 người đàn ông đang tra tấn một người đàn ông đang bị treo người trên sợ dây đã trói cả tay và chân. Người đùng roi liên tục đánh vào cơ thể người đàn ông. Người đang dùng kìm nhỏ từng móng tay và móng chân. và người còn lại đang cầm cục titan đã được hơ qua lửa mà châm chi chít vào người.

Bỏ ngoài tai sự la hét vang xin họ vẫn liên tục thay phiên nhau tra tấn. Cảnh tượng này có khác gì thời chiến tranh ngày xưa bị vua chúa nước khác hành hạ đâu chứ. Thật kinh tởm.

Mọi biểu hiện trên đường nét gương mặt cô điều được Vương Nam Phong thu vào tầm mắt. Hắn vẫn im lặng chăm chú quan sát một hồi rồi mới lên tiếng:

- “Đây là hình phạt cho những kẻ dám phản bội tôi, nếu cô cảm thấy ngứa đòn cứ việc thử sau lấy kinh nghiệm sau này nếu bị phạt thì đỡ bỡ ngỡ.”

- “Ò… ơ này anh điên sao? Tôi làm gì mà phải chịu phạt như vậy chứ?”

Cô hốt hoảng mà lớn tiếng hỏi hắn.

Hắn hơi cúi đầu gần về phía tai cô rồi nói câu đầy ẩn ý như muốn nhắm đến việc này do cô gây ra:

- “Làm gì thì tự mình biết”

Nhận ra ý của câu nói này cô lập tức không kiềm chế nổi nữa mà thẳng tay tát vào mặt của hắn. Tuy lực tay không mạnh nhưng đủ để khiến tất cả mọi người xung quanh đều rùng mình sợ hãi thay cô. Bọn họ không ngờ cô dám hành động như vậy với lão đại của họ đã vậy dám làm lão đại họ bẻ mặt ở nơi đông người như thế này. Ai nấy đều giật mình rồi cúi chầm mặt xuống đất không ai dám đối diện với hành động tiếp theo của Vương Nam Phong.

- " Anh đang nhắm đến tôi?" Sở Nhi tức giận lớn tiếng quát.

Đúng thật cái tát này đến khá bất ngờ khiến hắn không kịp đề phòng mà ăn trọn cái bạt tay từ cô.

Ngược lại với suy nghĩ của những người đang có mặt tại đó, hắn dửng dưng không đáp câu hỏi của cô mà lại im lặng. Không những không xử phạt cô mà ngược lại còn cầm tay cô lên kiểm tra có bị thương không.

Hành động này của hắn còn khiến cả cô cũng bàng hoàng mà bất động chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Không những có cô mà nguyên tất cả người ở đó còn sửng sốt với hành động này hắn.

Chẳng hiểu tại sao khi cô đánh hắn, hắn lại cảm thấy tâm tình nhẹ nhỏm hẳn đã vậy trong lòng còn vui nữa chứ. Có lẽ đây chính là câu trả lời cho hàng loạt suy nghĩ mà hắn suy nghĩ từ nãy giờ.

- “Được rồi, cô theo Đức Uy ra ngoài đợi tôi trước.”

Nói xong hắn nhìn sang Đức Uy ánh mắt ra lệnh Đức Uy đưa cô đi.

Đức Uy gật đầu hiểu ý cẩn thẩn chỉ dẫn cô đi theo hắn về căn phòng riêng của Vương Nam Phong khi ở đây giải quyết công việc.

Tuy ở đây chỉ là một hòn đảo không to cũng không nhỏ nhưng riêng cái căn biệt thự này thêm cái nguyên một kho lớn sát bên đã đủ hiểu ở đây hắn cầm quyền.

Cô vừa vào phòng đã ngước nhìn vì căn phòng thiết kế không quá xa hoa lộng lẫy, hay được trang trí tỉ mỉ. Nó chỉ đơn giản là một căn phòng chỉ được lạp bằng gỗ sang trọng nhưng lại rất thanh lịch.

Có một cái giường rõ lớn, có thể đây là nơi hắn nghỉ ngơi khi ở đây nếu cần hắn tới quán triệt hay giải quyết một số việc.

Ở giữa là bộ bàn ghế dùng để nghỉ ngơi có thể là nơi ăn uống vẫn được.

Cô mệt mỏi đi lại giường không kiêng nể mà nằm thẳng người lên đó. Bắt đầu suy nghĩ là việc vừa xảy ra. Nhớ lại câu nói đó khiến cô không khỏi suy nghĩ mà thốt thành tiếng:

- “Anh ta đang nghi ngờ mình là gián điệp làm rộ tin nơi này là địa bàn chính à?”

- " Nhưng người bị tra tấn ban nãy nhìn khác quen mắt. Không lẽ… là người của cha sao?"

- " Không phải cách làm việc có nhiều sơ hở và bị tóm gọn như vậy chắc chắn không phải là phong cách của cha"

- “Mình từng thấy ở đâu rồi nhỉ?”

Sở Nhi cứ nằm đó mà suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Chẳng biết tại sao dạo gần đây cô lại nhiều lần mất ngủ và có khi ngủ không được. Vậy nên lâu dần hễ mà đặt lưng nằm ở đâu là cô đều ngủ được.

Bình thường nếu ở mơi lạ lẫm hay nguy hiểm gì thì cô khó mà yên tâm ngủ ngon nhưng vì đang ở nơi thuộc địa bàn của Vương Nam Phong nên cô vẫn thản nhiên vô lo vô nghĩ mà ngủ. Chắc chắn có hắn sẽ không ai dám động hay làm gì cô.