Đi vào phòng tắm, hắn mặc kệ dòng nước lạnh như băng kia gội rửa cơ thể.
Dù có bị cảm thì hắn cũng không muốn nhân lúc cô không đồng ý mà làm ra loại chuyện đó cho dù cả hai cũng đã làm chuyện đó vài lần. Vả lại cả hai còn đang là tình địch của nhau không thể phát sinh thêm bất cứ mối quan hệ nào ở đây cả. Tốt nhất là vẫn nên giải quyết mọi chuyện trước mắt.
Vương Nam Phong dập lửa xong tâm tình đã dễ chịu hơn, nào ngờ khi bước ra lại thấy cảnh tượng trước mắt. Lửa lúc nãy dập tắt bây giờ đã không thể dùng nước nữa rồi.
Cảmh tượng trước mắt hắn là một cô gái nằm ngủ một cách vô lo vô nghĩ trên một chiếc giường trong một căn phòng lạ lẫm, ngủ ngon lành mà không một chút đề phòng gì cả.
Với thú tính của một người đàn ông không cho phép hắn một lần nữa cắn răng chịu đừng dục vọng lần này. Hắn nhanh chóng đến bên cạnh cô thở dốc, đưa tay chạm lên đôi môi mềm căng mọng, lướt xuống cằm rồi đến khe ngực sâu gợi cảm.
Áo ngực màu hồng bị kéo lên lộ khuôn ngực bên trong, hắn đưa tay đến xoa nắn nhẹ nhàng.
Không phải hắn xấu xa mà là vì cô câu dẫn hắn. Là do cô cố ý.
Hắn tự suy nghĩ tự an ủi và tự viện cớ nhằm động viên bản thân.
- “Ưm…”
Người nằm trên giường khẽ rên rỉ, hắn bạo gan hơn dùng ngón tay vân vê nụ hoa, tay còn lại kéo khóa quần cô xuống.
Cúi người ngậm 1 bên đầy đặn, cảm nhận run rẩy của cô gái dưới thân, tay hắn luồng vào trong quần lót trêu chọc
- “Ưm… a… đừng…”
Lần nữa được lấp đầy, tuy có chút không thoả mãn cho lắm nhưng thu hoạch không tệ.
Lúc này vì không chịu được khoái cảm dâng trào, Sở Nhi cố nheo mắt gắng thức tỉnh.
Vừa tỉnh táo đôi chút cô lại muốn ngất xỉu cho xong khi thấy bản thân đang nằm dưới một thân hình to lớn, vạm vỡ. Hắm ta đang thõa mãn nhìn cô với đôi mắt không thể không biến thái hơn được.
- “Anh …anh mau buông tôi ra coi!”- Sở Nhi lập tức vùng vẫy đòi thoát khỏi thân hình to lớn này.
- “Nếu tôi nói không thì sao?”-Hắn vẫn nhởn nhơ nhìn cô và nói với thái độ như đang khích cô vậy.
- “Anh…anh đê tiện, bỉ ổi, xấu xa, dâm đảng Hic…”- Sở Nhi tức giận vì hắn đang giơ cái bộ mặt xấu xa của hắn trong khi cô mới chính là chủ nhân của cơ thể. Ấy vậy mà hắn làm như cô mới là người đã phá hoại ý chí ngừng ham muốn của hắn.
- “Tôi còn chưa bắt đầu mà!”- Ngược lại với sự nóng vội hấp tấp của cô, hắn vẫn bình thản như đang không xảy ra chuyện gì.
Nhận thấy việc chống đối là bất khả thi và việc vùng vẫy là bất khả kháng, cô đành dùng chiêu trò mít ước và làm nũng nịu với hắn. Chẳng biết kết quả có thành công hay không nhưng cô thực sự muốn thử hắn có một chút nào đó là thương hoa tiếc ngọc hay không.
- “Hức… bây giờ gần sáng rồi mà anh còn dở trò đồi bại này sao? Anh có phải con người không vậy? Huhuhu”
Câu trả lời là không, hắn không những không buông tha cho cô ngược lại còn trách cô vì đã khiến con soi trong lòng hắn đã trỗi dậy một cách cuồng nhiệt.
- " Cô xem là cô câu dẫn tôi vậy mà còn trách tôi sao?"
Đến đây cô chẳng hiểu cô sai gì và tại sao người sai luôn là cô.
- “Tôi? Tôi câu dẫn anh lúc nào chứ? Tôi chỉ nằm ngủ thôi mà việc gì anh nói tôi câu dẫn anh chứ”
- “Là do cô quá mê người, đó là lý do đấy!”
Đáp lại sự thững thờ khó hiểu, hắn lại vô tư tìm cái lí do không thể nào không muốn đánh chết hắn được.
Nói xong hắn cúi xuống ngặm lấy đôi môi căng mọng, mềm mại ấy. Mặc kệ sự vùng vẫy bất bại của cô gái" yếu đuối" mà vẫn tiếp tục bộc lộ thú tính vốn có của hắn.
Một tay vò nén đôi gò núi to tròn, vừa size hắn ham muốn. Tay còn lại thẩm du vô tư ra vào, thử kích thước lại trêu ghẹo " cô gái nhỏ" của cô gái đang nằm dưới thân hắn.
- “Áaa Đau quá! Huhu! Thả tôi ra, anh điên sao?
- “Câm miệng, cô còn ồn ào nữa đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc”
Hắn tức giận gì cô phản kháng hắn từ nãy tới giờ không có một giây nào chịu hợp tác với hắn.
Nghe giọng hắn thật đáng sợ, đôi mắt đỏ ngầu như cố nén cơn giận khủng khiếp.
- “Anh có quyền gì quản tôi? Tôi và anh có quan hệ gì chứ?” Cô lên giọng, quyết không để hắn ức hiếp. Hắn bỗng khựng lại đôi mắt tối sầm. Vương Nam Phong vươn tay xé rách chiếc áo hàng hiệu mà cô đặt cách đây ba tháng mới có hàng, tay hắn nhẹ ngàng gảy áo ngực của cô, đôi gò của cô như thoát khỏi chiếc áo ngực kìm hãm đến khó chịu từ nãy tới giờ.
- “Thật đẹp! Trông cô gầy gò thế mà nơi này thật đầy đặn, sờ thích thật”.
Sở Nhi giơ tay tát hắn. Có lẽ lúc hắn chỉ lo xoa nắn đôi bông gò mà không để ý tới việc hai tay cô đã thoát khỏi sự khống chế từ nãy giờ.
- “Đê tiện!!!” Cô tức giận hét lớn.
Lần ăn tát này khiến hắn có chút không hài lòng pha hẳn một chút tức giận.
- “Giỏi lắm, để tôi xem vẻ động tình của cô dâm đãng tới đâu.”
Nói xong, hắn nhanh chóng đưa tay xuống trêu ghẹo gùng kín của cô.
- “Chỗ này…ướt đẫm rồi này! Chậc!”
Hắn cúi xuống li*m nơi bí ẩn của cô.
- “Ngọt quá! Tiểu bảo bối, tôi sẽ thỏa mãn em! “ Thật sự tôi không đợi cô phải đợi lâu nữa! Hương vị cô thực tuyệt!
Nói rồi hắn nhấp mông đẩy cậu nhỏ to lớn vào sâu trong cô.
- “Aaaaa…” Cả hai cùng lúc cất giọng rên rỉ.
- “Thật chặt… khít quá bảo bối”
- “Đau quá… đau…rút ra đi…làm ơn!..” Bên trong cô như bị xé thành từng mảng, cậu nhỏ quá to khiến bên trong cô căng lên, trên cái bụng bằng phẳng có một vật hình trụ cộm rõ di chuyển không ngừng. “Chậm thôi… tôi đau quá!”
Hắn vẫn cuồng dã đi vào trong cô, mỗi cú nhấp chạm thẳng vào nơi sâu kín của cô. Bên trong hắn lúc này không chỉ có dục vọng mà còn có cả tức giận vì cái tát ban nãy.
Dù cô không biết anh hỏi điều gì nhưng cô chắc là lúc này anh đang rất tức giận. Cô đã làm gì sai? Tại sao lại bị đối xử như thế này? Nghĩ đến đây nước mắt Sở Nhi nước mắt rơi lã chã, nhìn thấy cô khóc mắt đã đỏ hoe, lần này cô không ăn vạ hay nũng nịu lấy lòng anh nữa, cô thực sự cam chịu điều đó. Và tất nhiên điều này đã lọt với tầm mắt của hắn tim khiến chậm đi một nhịp, tại sao có chút đau đến thế. Hắn cúi xuống hôn lên từng tấc da thịt cô lần nàh rất dịu dàng như đang dỗ dành cô vậy, mỗi nơi hắn đi qua đều là để lại một vết xanh tím như tuyên bố quyền sở hữu của mình.