"Xin lỗi, xin lỗi con gái... "
Lăng lão gia nỉ non trong miệng.Y đã đem hết mọi chuyện xảy ra trong quá khứ kể với Lăng Tiểu Linh. Y không muốn giấu cô.
Lăng lão gia kể rất dài dòng nhưng Lăng Tiểu Linh vẫn biết được cốt truyện của nó.
Lăng lão gia hồi còn đi học có yêu đương với người tên Ôn Viễn. Về sau, hai người xảy ra xích mích và chia tay bởi vì mẹ của y không chấp nhận gia đình môn đăng hộ đối. Không chịu được áp lực, Ôn Viễn lấy chồng đổi tên là Khải Tuệ.
Chồng của Khải Tuệ vì vừa ra trường quyết tâm làm ăn nên rất bận rộn, ban đêm thuờng xuyên không có ở nhà. Ngay cả khi đã có một đứa con trai, nhưng vì công việc, Ca Phúc không thể ở nhà chăm nom vợ con.
Đêm hôm ấy, Lăng lão gia uống say, đến nhà cưỡng hiếp Khải Tuệ, khiến bà mang thai.
Về sau sinh được hai đứa con gái. Y tá cùng bác sĩ bị Lăng lão gia mua chuộc, để y lấy đi một đứa bé, là Lăng Tiểu Linh.
Cho đến ngày hôm nay, khi Lăng lão gia chuẩn bị tinh thần, chuẩn bị kết thúc sự nhớ nhung sau nhiều năm không gặp Khải Tuệ, thì biết được chiếc xe chở bà và Ca Phúc trên đường bị tai nạn.
Ca Phúc vì bảo vệ vợ mà chết ngay tại chỗ, Khải Tuệ được đưa vào cấp cứu không rõ sống chết.
Lăng Tiểu Linh nói không nên lời, "Vậy... vậy... "
Lúc này, đèn đỏ ở phòng cấp cứu tắt đi, bác sĩ với vẻ mặt mệt mỏi đi ra.
"Bác sĩ, bà ấy, bà ấy sao rồi?"
"Cũng may là không ảnh hưởng tới tính mạng. Nhưng phần đầu bị va đập mạnh sẽ để lại di chứng sau này"
Lăng lão gia đứng không vững, "Di... di chứng gì?"
Bác sĩ nói: "Ví dụ như là hay quên, hay nhiều lúc cảm xúc không ổn định sẽ gây đau đầu, trí nhớ giảm. Nếu chịu khó điều trị có thể sẽ bình phục hoàn toàn"
Lăng Tiểu Linh nói: "Vậy tốt quá rồi, tính mạng an toàn là tốt quá rồi. Ba, mẹ thật sự không sao"
"Ừ... "
*
Lúc Ca Tiểu Ly tỉnh lại là chiều tối, bên cạnh cô là Kiều Tư Chân.
Kiều Tư Chân nhìn thấy cô tỉnh dậy liền cười tươi, rất ôn nhu xoa xoa đầu cô: "Tiểu Ly, em dậy rồi sao?"
Ca Tiểu Ly lờ mờ nhìn hắn, "Anh... anh-"
Cô nhớ ra rồi. Đây là Kiều Tư Chân, là anh Tư Chân, là người nuông chiều, ôn nhu chăm sóc cô.
Kiều Tư Chân tiếp tục vuốt ve tóc cô, cúi xuống hôn một cái lên trán cô, "Ừ, anh đây"
Cô nhìn xung quanh, phát hiện đây là một nơi hoàn toàn xa lạ thì không khỏi hoang mang: "Đây là... đây là đâu? Còn Dực... Dực... "
Từ ca ca chưa được nói ra thì Kiều Tư Chân đã đặt tay lên môi cô khẽ xuỵt một cái, "Đừng nói nữa. Đây là nhà anh, chỉ có anh, không có Tống Dực"
Hắn không muốn nghe cô gọi tên đó bằng cách gọi thân mật như vậy!
"Tiểu Ly, xa anh lâu như vậy, có nhớ anh không?"
Nhìn sâu vào đôi mắt của Kiều Tư Chân, Ca Tiểu Ly cảm thấy nó thật khó chịu, xa lạ, không hiểu sao cô có cảm giác, đây không phải là anh Tư Chân của mình. Cô lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu.
Khóe miệng Kiều Tư Chân cong lên một hình cung đẹp đẽ, hắn hôn lên má cô một cái.
"Dậy thôi, anh đem bữa ăn lên cho em"
Xong hắn liền đi ra khỏi phòng.
Ca Tiểu Ly ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cao lớn vững chắc ấy. Cô làm sao thế này? Có thứ gì trong lồng ngực cô đau quá, khó chịu quá! Đó là thứ gì? Cô lo lắng sao? Không, cô có gì cần lo lắng chứ?
Đầu óc đau nhói, Ca Tiểu Ly quyết định không nghĩ đến vấn đề này nữa.
Chỉ một lát sau, Kiều Tư Chân đi vào kèm theo đó là một bữa ăn nhẹ nhàng ngon miệng.
Hắn rất ôn nhu bón từng muỗng cháo cho cô, sau đó lại ôn nhu giúp cô đắp chăn, nói rằng cô cần nghỉ ngơi.
Bộ váy cưới dính máu sớm bị Kiều Tư Chân quăng đi, nhẫn cưới cũng vậy. Cái thứ luôn phát ra ánh sáng chứng minh sự liên kết của Tống Dực và Ca Tiểu Ly đã sớm bị Kiều Tư Chân vứt đi.
Tiểu Ly không cần Tống Dực, chỉ cần Kiều Tư Chân là đủ.
*
Một tuần sau, Ôn Viễn tỉnh lại.
Bà cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng xóa, trong đầu còn vang vọng lên tiếng còi xe kêu inh ỏi, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, tiếng phanh xe và tiếng va chạm ầm ĩ giữa những chiếc xe.
Lạ quá! Chồng bà đâu rồi?
Lăng lão gia bước vào thấy cảnh này liền vui mừng không ngừng gọi bác sĩ, "Ôn Viễn, Ôn Viễn em tỉnh rồi? Bác sĩ! Bác sĩ đâu!?"
Ông chạy tới nhìn bà, sau đó ôm lấy bà nỉ non, "Ôn Viễn, Ôn Viễn... "
Bác sĩ nhanh chóng khám cho Ôn Viễn, sau đó quay sang nói với Lăng lão gia: "Bà ấy không có dấu hiệu gì bất thuờng, tạm thời như vậy. Có điều gì lạ cần ngay lập tức báo cho chúng tôi"
Lăng lão gia gật đầu, "Được rồi"