Giam Nhốt Tình Yêu Mau Sủng Thê

Chương 37: 37: Ôn Viễn Minh Liên




"Cậu chủ họ Kiều, cậu có chắc rằng muốn tôi giúp đỡ?"

Lăng lão gia có vẻ mặt nghiêm nghị, rất cao lớn. Gương mặt của ông rất anh tuấn, mặc dù đã có một vết sẹo kéo dài từ má cho đến cằm nhưng chỉ làm tăng thêm vẻ cuồng dã của một doanh nhân thành đạt, một đại ca xã hội đen.

Kiều Tư Chân nhếch môi, "Tất nhiên rồi. Lăng lão gia còn không tin tưởng tôi sao?"

"Một tên nhãi ranh như cậu đáng để tôi tin tưởng sao?"

"Không sao, ngài không tin cũng được." Kiều Tư Chân tựa tiếu phi tiếu, ném lên mặt bàn một tập tài liệu, "Nhưng ngài cũng biết, tôi có khả năng làm tất cả"

Lăng lão gia liếc mắt nhìn tập tài liệu. Không ai tìm ra bất cứ cảm xúc nào trong đôi mắt y. Y liếc mắt nhìn Kiều Tư Chân đang cao cao tại thuợng ngồi đối diện.

Kiều Tư Chân quả là rồng trong loài người, xuất sắc đến từng khía cạnh, chỉ tiếc rằng quá gian xảo như hồ ly đã tu luyện ngàn năm.

Mà kẻ này, lại là dạng người nguy hiểm nhất.

Môi bạc lãnh tình khẽ mở, một chữ "Thành giao" được Lăng lão gia phát ra.

Kiều Tư Chân cong lên khóe môi hài lòng.

Rõ ràng Lăng lão gia biết trước trong tập tài liệu Kiều Tư Chân vừa ném lên bàn là gì, nên y mới không mở ra, bởi đó là thứ y muốn khóa lại rồi đem vứt đi một nơi khác, không thể đếm xỉa đến.

Tại sao Lăng Tiểu Linh và Ca Tiểu Ly lại giống nhau?

Cái này chắc chỉ có Lăng lão gia mới trả lời được rồi.

Lăng Tiểu Linh nhìn Kiều Tư Chân từ trong thư phòng của cha mình đi ra. Cô hào hứng chạy lại, dơ lên tấm ảnh chụp:

"Anh Kiều, nhìn này, là ảnh chụp ở quán bà Thiên đấy. Anh thấy chúng ta có đẹp đôi không? Em thấy rất đẹp đấy"

Kiều Tư Chân không trả lời câu hỏi của cô, chỉ dơ tay lên xoa xoa đầu cô mỉm cười:

"Nếu thích thì em cứ giữ lấy"

Xong hắn bỏ tay ra, quay lưng đi.



Lăng Tiểu Linh đằng sau gọi với lại:

"Anh Kiều, anh không ở lại chơi với em sao?"

"Tôi bận rồi. Hôm khác sẽ qua thăm em"

Lăng Tiểu Linh nghe vậy, cả khuôn mặt đáng yêu bỗng chốc ỉu xìu.

Anh Kiều thật khác, từ bao giờ lại luôn xa cách cô như vậy?

Trước đây anh Kiều luôn chơi cùng cô, xoa đầu cô, thơm trán cô, cho cô đi chơi, cưng nựng cô...

Vậy mà bây giờ anh luôn có một khoảng cách, anh không phải anh Kiều của cô nữa...

Lăng Tiểu Linh đẩy cửa thư phòng, đi vào gặp ba của cô.

Cô nhìn người đàn ông mặc dù đã trung niên nhưng vẫn rất điển trai ngồi trên ghế sofa, thấp giọng gọi:

"Ba... "

Lăng lão gia mỉm cười, "Con gái, sao lại vào đây?"

"Con muốn chơi với ba thôi. Ba đang xem gì vậy?"

Lăng Tiểu Linh thấy Lăng lão gia đang xem những tấm hình gì đó. Cô tò mò lại gần, sau khi nhìn tấm hình, vội thốt lên:

"Trời ơi, người con gái này thật xinh đẹp"

Lăng lão gia cũng cười hiền dịu, "Rất xinh đẹp phải không?"

"Vâng, người bên cạnh cô ấy là ba hồi đi học sao? Mà sao bên dưới tấm ảnh lại chú thích tên ba là Minh Liên? Không phải ba họ Lăng sao?"

Lăng lão gia nói, "Minh Liên là tên cô ấy đặt riêng cho ba. Đó là một cái tên hay đã theo ba suốt những năm cấp hai"

"Cô ấy là ai vậy ba?"

"Cô ấy sao?" Ánh mắt Lăng lão gia trở nên xa xăm, "Cô ấy là Ôn Viễn"



.

Ca Tiểu Ly mơ màng cảm thấy thân thể mình thật thoải mái, mát mẻ còn thơm thơm mùi thảo mộc.

Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Tống Dực gần sát ngay mình. Hắn đang lau người cho cô.

"Dậy rồi sao?"

Tống Dực cười, lời nói cũng rất ôn nhu. So với hắn điên dồ cuồng bạo tối qua thì khác hẳn một trời một vực. Đôi mắt đen của hắn luôn tĩnh lặng sâu hút, chỉ có riêng tối hôm qua, đôi mắt đen đó lại giống như một hố đen vũ trụ, nuốt tất cả mọi thứ vào trong miệng.

"Vâng..."

"Ngoan" Tống Dực hôn lêm trán Ca Tiểu Ly. Hắn đỡ cô ngồi dậy, rồi bế lên kiểu công chúa đi vào nhà tắm, "Tôi tắm cho em"

"Em tự... "

"Không được từ chối"

Tống Dực nhìn chằm chằm Ca Tiểu Ly. Một cái nhìn sắc bén như bới móc đến tận sâu bên trong, Ca Tiểu Ly co rụt đầu, không dám cãi lại hắn.

Quá trưa, Tống Dực mới đưa Ca Tiểu Ly xuống nhà ăn cơm.

Ca Lập Triết đã đi vắng, ba Ca đã đến công ty. Chỉ còn mẹ Ca ở nhà.

Bà nhìn con gái đẹp như bông hoa của mình, thở dài: "Hai đứa ăn cơm đi. Mẹ có để phần cho hai đứa ở trên bàn đấy"

"Cảm ơn bác"

Mẹ Ca buồn rầu đi vào trong phòng. Bà ngồi trên chiếc giường êm ái, tai lật đi lật lại những tấm ảnh kỉ yếu thời đại học của mình.

Đến một tấm ảnh cuối cùng, bà dừng lại, xem thật kĩ, trong mắt lấp lánh như có nước mắt.

Tấm ảnh đó là một người thiếu niên cao lớn, sôi động, đứng kế bên là một cô gái nhỏ bé, dáng người chỉ cao đến ngực thiếu niên nhưng trông hai người rất đẹp đôi.

Bên dưới tấm ảnh có một dòng chú thích bằng chữ viết tay: "Ôn Viễn Minh Liên"