Giam Giữ Một Ánh Nguyệt Quang

Chương 30: Dụ ngọt.




Thanh Nguyệt nhìn anh, giọng nói tựa như đem theo vài cơn gió xuân:

"Thanh Nguyệt nhớ."

Tư Hành nhoẻn miệng, đưa ánh sắt chứa đầy tơ tình nhìn ánh trăng nhỏ trước mắt:

"Nhớ thì phải thực hiện chứ."

Kẹo cô đã ăn, không thể chia sẻ cho anh được, Thanh Nguyệt nói:

"Kẹo em lỡ ăn rồi, lần sau sẽ nhớ chia cho Tư Hành."

Anh nói: "Ăn rồi, vẫn có thể chia."

Cô nhíu mày, đầu hiện dấu hỏi chấm:

"Ăn vào miệng rồi thì chia kiểu gì?"

Tư Hành ghé sát lại gần Thanh Nguyệt, trán cụng trán, tiếp đó lại là môi giao môi. Cô bất ngờ, nhắm chặt mắt lại,

thứ ẩm ướt kia lại quấn lấy Thanh Nguyệt, đưa cô vào sự đê mê không lối thoát, ẩm ướt mềm mại, kẹo ngọt tròn tròn bị anh cướp đi, Tư Hành vô tình kéo ra một sợi chỉ bạc trong suốt mỏng manh.

Má Thanh Nguyệt phủ một lớp phấn hồng, thì ra chia sẻ cho anh là như thế này.

Tư Hành cần thận nói:

"Thanh Nguyệt, em chỉ được chia sẻ với một mình anh thôi. Nhớ?"

Thanh Nguyệt khẽ gật đầu, giọng rất nhỏ: "Nhớ."

Anh cười, cô cũng có ngày bị Tư Hành thu phục, anh không kiềm được lòng. Tư Hành hơi nhấc người, giữ lấy hông

Thanh Nguyệt, hôn lên cổ cô, Thanh Nguyệt mất đi hoàn toàn ký ức của trước kia, lần đầu tiếp xúc với thứ va chạm này, cơ thể trở nên thoải mái, cổ trắng cảm thấy nhột bởi nụ hôn dịu dàng.

Anh đột ngột cắn lên da thịt trắng nõn, cô bị đau, liền la lên:

"A, đau."



Tư Hành rời khỏi nơi có vết cắn của mình, dịu dàng xoa xoa đầu Thanh Nguyệt:

"Đau à? Anh xin lồi."

Cô chỉ thấy từ anh là sự chân thành, cũng chưa từng giận dỗi:

"Thanh Nguyệt không có sao."

Tư Hành nhìn dáng vẻ này của Thanh Nguyệt, đột ngột xốc người cô lên, xoay người Thanh Nguyệt lại. Giờ đây, mắt đối mắt, anh dịu dàng lên tiếng:

"Thanh Nguyệt, em hôn tôi đi."

Cô chớp mắt, vành tai chuyển sang sắc hồng, có chút ngượng. Không đợi Thanh Nguyệt kịp phản ứng, Tư Hành bước trước, anh hôn lên cánh môi ẩm ướt mềm mại kia, tham lam mút lấy, say mê cuồng nhiệt.

Hơi thở hòa hợp làm một, thứ dục vọng trong người anh trỗi dậy mạnh mẽ. Tư Hành tiếc nuối rời khỏi môi hồng, dụ dỗ:

"Thanh Nguyệt, em có muốn học cưỡi ngựa không?"

Cô bị anh hôn tới mức thở khó khăn, Thanh Nguyệt nhìn sâu vào mắt Tư Hành, cô rất tò mò. Cưỡi ngựa, nó như thế nào? Rất muốn biết.

Thanh Nguyệt gật đầu: "Em muốn."

Anh cười:

"Được, anh dạy em."

Cô bị Tư Hành bế lên trong phút chốc, đưa Thanh Nguyệt về giường, anh ngả mình nằm xuống. Cô không hiểu, cưỡi ngựa sao lại như vậy, Tư Hành vuốt ve lọn tóc thưa buông xõa, đặt Thanh Nguyệt ngồi trên thân mình.

Cô thấy có thứ gì đó từ dưới đụng vào hạ thân mình, thoáng hoảng sợ, cũng tò mò.

Anh cầm lấy tay nhỏ nhắn của Thanh Nguyệt, đưa lại trước thắt lưng mình. Nói:

"Em cởi giúp anh đi, anh ốm rồi, người ốm rất mệt, không có sức, em giúp anh đi. Được không?"

Tư Hành hơi rũ mi, đặt tay lên trán, cô khó hiểu không thôi:



(Ốm thì phải làm những việc này sao?)

Thanh Nguyệt chạm vào dây da thắt lưng trên người anh, cô chỉ có thể cử động được bằng tay trái, rất khó cởi bỏ.

Loay hoay một hồi vẫn chưa xong, Tư Hành thấy mình thế này là đang làm khó người quá rồi, anh rời tay khỏi trán, trạm lên tay Thanh Nguyệt.

Cô bị Tư Hành động vào bất ngờ liền giật mình, lo lắng hỏi:

"Sao... sao vậy?."

Anh kéo Thanh Nguyệt, nhanh chóng để cô lọt thỏm vào trong lòng mình, Tư Hành nghiêng mình để ôm dễ dàng hơn. Giọng nói trầm khàn vang lên:

"Đề khi khác anh dạy em.

Anh đúng là tham lam quá rồi, biết rằng Thanh Nguyệt vừa mới tỉnh lại, thân thể cũng chưa hồi phục khỏe mạnh.

Cô lại rất gầy, Tư Hành biết mình không được làm theo ý mình nữa, anh phải suy nghĩ tới Thanh Nguyệt, anh luồn tay vào trong áo cô, xoa xoa bụng nhỏ đã ăn no đến căng phồng.

Thanh Nguyệt không đòi hỏi, cô nghĩ anh mệt:

"Em không muốn cưỡi ngựa nữa đâu, anh phải nghỉ ngơi cho tốt."

Tư Hành gật gật:

"Ừm ừm, anh nghe rồi."

Anh dụi dụi lên bả vai trắng nõn của Thanh Nguyệt, mùi hương trên người cô khiến Tư Hành cảm thấy bình yên dễ chịu.

Mọi chuyện sẽ như này được trong bao lâu?

Anh ước, những hạnh phúc của hiện tại sẽ là mãi mãi.

Thanh Nguyệt nhột lắm, nhưng cô nhìn thấy Tư Hành rất thích việc dịu dịu vào vai mình. Thấy anh vui lắm, còn rất thoải mái khiến Thanh Nguyệt không muốn nói gì nữa, tay trái vươn tới đầu Tư Hành, cô xoa xoa đầu anh giống như cách mà anh đã làm với mình.

Giọng nói dịu dàng dễ nghe:

"Ngủ ngoan nhé, chồng."