Giám Đốc Xin Đừng Yêu Tôi

Chương 27: Lợi dụng hay là yêu




Tối đó cả gia đình đang ngồi lại Mai Hà vừa xem tivi vừa gọt táo cho mẹ của mình ăn, mẹ được xuất viện đến ngày sẽ đến bệnh viện xạ trị, dù gánh vác gia đình quá lớn như Mai Hà chỉ cần mẹ sống bên cạnh mình lâu dài cô cũng sẽ rất vui, gia đình của cô được trọn vẹn đầy đủ có cực nhọc bao nhiêu Mai Hà vẫn sẽ cố gắng.

Điện thoại của ba vang lên ông đi ra bên ngoài nghe điện thoại, một lúc sau ông mới đi vào gương mặt đầy rạng rỡ nói.

"Mai Hà con tìm đâu ra được số tiền lớn mà đã trả hết nợ viện phí và còn đóng tất cả những khoảng chi phí xạ trị sắp tới cho mẹ vậy Mai Hà, công việc hiện tại lương cao lắm hả con."

Mai Hà đơ người khi nghe những lời ba nói, cô lấp bấp nói.

"Con...con."

Tiếng tin nhắn điện thoại của cô vang lên Mai Hà vang lên cô vội vàng lấy lên xem là tin nhắn của Bách Niên Phong.

(Anh muốn gặp em, anh đang đứng trước nhà của em).

Cô biết khoảng tiền lớn như thế chỉ có thể là Bách Niên Phong, anh muốn giúp Mai Hà bớt lo toan gánh nặng về gia đình, nhưng cô lại cảm thấy bản thân hình như đang lợi dụng anh, Mai Hà đứng lên nói.

"Con ra ngoài một lúc."

Nói rồi cô đi vội ra bên ngoài, Bách Niên Phong đang tựa lưng trước đầu xe của mình nhìn thấy Mai Hà anh liền nở một nụ cười dịu dàng, cô đi đến định nói với anh về vấn đề tiền viện phí của mẹ mình.

"Anh...um."

Bách Niên Phong đột nhiên ôm chặt lấy Mai Hà ngấu nghiến đôi môi của cô, môi lưỡi quấn quýt đầy ẩn tình Mai Hà sợ ai đó sẽ nhìn thấy nên đánh nhẹ vào ngực của Bách Niên Phong đẩy anh ra, Bách Niên Phong vẫn còn lưu luyến mút thật mạnh vào cánh môi dưới của Mai Hà rồi mới chịu buông cô ra, Mai Hà thở hỗn hển một lúc mới có thể lên tiếng nói.

"Anh làm gì vậy có người nhìn thấy thì sao, đừng có hành động theo quán tính nữa có biết chưa."

Bách Niên Phong vẫn ôm siết lấy cô ánh mắt đầy thâm tình nói.

"Nhưng biết làm sao anh nhớ em nhiều quá."

Mai Hà lườm anh một cái rồi nói.

"Chằng phải sáng vừa gặp sao, Phong à chúng ta chỉ vừa không gặp nhau có vào tiếng thôi đấy."

Bách Niên Phong định tiếp tục cưỡng hôn cô bạn gái nhỏ của mình nhưng Mai Hà lại né tránh nói.

"Đừng như thế nữa em có chuyện muốn nói với anh, tiền viện phí của mẹ em là sao anh đừng làm như thế em không muốn áy náy với anh chuyện tiền nông rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm em có thể lo được cho mẹ của mình mà."

Bách Niên Phong bắt đầu nghiêm túc lại anh nắm lấy tay của Mai Hà hôn lên rồi nhẹ giọng và đầy chân thành nói.

"Em và anh đã là mối quan hệ nào rồi, anh sẽ kết hôn với em chuyện này không thể để một mình em gánh vác được, anh cũng phải có một phần trách nhiệm, Mai Hà đùng từ chối tấm lòng của anh có được không em."

Mai Hà thật sự rất khó xử, số tiền đó quá lớn cô không chắc đến khi nào mới có thể trả hết cho Bách Niên Phong, nhưng cô lại không muốn lợi dụng anh, cứ như thế thì chẳng khác nào cô đang dùng thể xác của mình để trao đổi tiền, Mai Hà đang đứng giữ bờ vừa giữ những giai cấp phân biệt giàu vào nghèo, nhưng dường như cô đã dành trọn trái tim của mình cho Bách Niên Phong không thể nào buông bỏ được.

"Em rất sợ cảm giác khi mọi người biết em và anh đang yêu nhau liều ba mẹ của anh có thích em hay không?"

Bách Niên Phong ôm chặt lấy cô âu yếm nói.

"Sẽ thích thôi, vì em là người anh lựa chọn mà."

Mai Hà vẫn cảm thấy lo lắng vì cô luôn tự ti bảo thân mình chưa bao giờ xứng đáng với anh.

"Em cũng mong là vậy."

Bách Niên Phong đẩy nhẹ Mai Hà ra chân thành nói.

"Đến sống cùng anh có được không, mỗi ngày mở mắt anh điều muốn nhìn thấy em."

Mai Hà thật sự không nghĩ đến vấn đề đó, cô ngập ngừng nói.

"Em...chúng ta...có phải hơi nhanh rồi hay không."

Bách Niên Phong bế Mai Hà ngồi lên mui xe anh chống tay khoá cô ở giữa.

"Nhanh sao em có biết anh theo đuổi em vất vả lắm không hả."

Mai Hà đưa tay ôm lấy cổ của Bách Niên Phong nói.

"Anh có theo đuổi em sao, em thấy anh giận hờn em nhiều hơn thì có."

Bách Niên Phong thật sự là con người như vậy không biết lý lẽ cũng chẳng muốn nghe giải thích mà đã đùng đùng giận hờn cô.

"Anh có như thế sao?"

Mai Hà gật đầu khẳng định.

"Em cũng chẳng rõ hình như không phải anh mà là một tổng giác đốc ưa sạch sẽ."

Hình ảnh thân mật của hai người đã bị Bích Lam nhìn thấy, cô ta cứ như một con đỉa đem theo Bách Niên Phong đến tận đây, ánh mắt của Bích Lam chất chứa rất nhiều nỗi uất hận.

"Các người dám qua mặt tôi để qua lại với nhau, cô gái đó có gì hơn mình địa vị thấp kém chẳng có chút nhan sắc vậy mà anh Phong lại u mê cô ta, đúng là tức chết mà, chắc chắn anh ấy đã bị cô ta điều khiển rồi mình phải làm rõ chuyện này mới được."