Giám Đốc Vương Thật Thảm

Giám Đốc Vương Thật Thảm - Chương 3: Chương 3






“Nam chính vào vị trí! Hoàng đế vào vị trí! Cung nữ áo hồng kia, né ra khỏi ống kính đi! Vai phản diện vào vị trí! Thị vệ đâu? Thị vệ của nam chính đâu? Thị vệ? Thị vệ!!!”
“Tới ngay tới ngay!”
Từ dưới chân núi nơi làm lễ khởi quay tới  Tần Vương cung trên núi nơi quay cảnh số 1, không có xe bảo mẫu để chở các diễn viên phụ mà chỉ có thể thuê xe khách.

Chiếc xe chở Vương Lâm Vân chạy nửa đường thì nổ lốp.

Càng xui xẻo là cả xe đó chỉ mình hắn có suất diễn, những người còn lại thong thả đi lên đỉnh núi hoặc chờ xe tiếp theo, chỉ có Vương Lâm Vân là thở hổn hển chạy lên.

Cũng may setup địa điểm cũng khá mất thời gian, phó đạo diễn chỉ mới đang cho mọi người chuẩn bị chứ chưa chính thức bắt đầu quay.
Vương Lâm Vân tốt xấu gì cũng từng có trải nghiệm, biết ở các đoàn phim lớn thường co nhiều quy củ nên không dám chậm trễ.

Hắn lập tức khom lưng xin lỗi mấy vị đạo diễn: “Thật ngại quá, xe buýt nổ lốp, tội chạy quá chậm, ảnh hưởng đến mọi người ạ.”
Lưu Hâm ngồi sau camera, giương mắt nhìn xuống Vương Lâm Vân: “A, cậu…… Chính là người mà lão Đoạn nói đấy à……”
Vương Lâm Vân kinh ngạc, không ngờ Đoạn Siêu lần này quả thật có quan hệ. 
“Tiểu Vương này…… Lão Đoạn chưa từng nói với tôi cậu là một soái ca như vậy.” Lưu Hâm chống cằm đánh giá tạo hình của hắn, lắc đầu, “Khí chất của cậu không hợp làm thị vệ, nhìn quần áo mới biết là hạ nhân, nhìn mặt lại tưởng quý công tử.

Hoá trang đâu?”
Lưu Hâm chỉ Vương Lâm Vân, nói với chuyên gia hoá trang, “Bôi đen bớt cho hắn.”
“…”
Lần đầu tiên cùng nhiều diễn viên gạo cội như vậy hợp tác, không khẩn trương mới là lạ.

Những cảnh vừa quay chủ yếu là tình tiết thủ lĩnh ngoại tộc xâm lấn hoàng cung, Vương Lâm Vân chỉ cần vọt vào tẩm cung bẩm báo hoàng tử tình hình địch ở ngoài, còn lại toàn đứng làm nền, không có gì khó khăn.


Kể cả nếu hắn phát huy không tốt thì cũng không có ảnh hưởng gì tới cảnh quay, vì thế tất cả đều thuận lợi qua.
Vương Lâm Vân một tay đỡ tóc giả một tay nâng vạt áo bào, thở hồng hộc vọt vào đại điện.
Mãi tói khi cốt truyện đẩy lên cao trào lần thứ nhất, hoàng thành thất thủ, Hạ Lan Chước chạy thoát trong lúc bị bắt đi trảm đầu, Vương Lâm Vân mới có một câu thoại quan trọng.
Trước khi bắt đầu quay, Vương Lâm Vân đứng tại chỗ chạy chậm hít sâu cổ vũ cho chính mình.

Đoạn diễn ngắn ngủn này hắn sớm đã thuộc làu làu lời thoại, đi đứng cũng đã tập lại nhiều lần, nhưng vẫn không áp xuống được hưng phấn trong lòng.

So với hắn mà nói, Tiêu Hạo đang cúi đầu để chuyên viên hóa trang làm tóc giả trông có vẻ an tĩnh hơn nhiều.

Y nghiêng đầu, rất có hứng thú mà nhìn Vương Lâm Vân hì hục tới lui, cứ như thể đang xem xét một màn kịch câm đặc sắc.
Khi chuyên viên hóa trang rốt cuộc vừa lòng ngừng tay, vị hoạ báo an tĩnh này mới chậm rãi bước đến bên người Vương Lâm Vân, vỗ nhẹ lên vai hắn một cái: “Được rồi, bình tĩnh một chút, cảnh này chủ yếu là diễn sao cho ra cảm giác bi thương, phẫn nộ, không cam lòng và bất đắc dĩ.

Hưng phấn một chút đúng là sẽ càng dễ dàng khơi ra cảm xúc, nhưng cũng dễ biến thành diễn quá lố đấy.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Vương Lâm Vân nghe lời ngừng bước chân, tay trộm nắm nắm đai lưng, “Lần đầu tiên cùng nhiều tiền bối lợi hại như vậy hợp tác, tôi chỉ muốn thể hiện mình, lại sợ mình còn chưa đủ tốt lại liên lụy mọi người bị NG.” (NG= diễn lại)
“Tôi thấy mấy cảnh trước cậu biểu hiện khá tốt.

Cậu chưa có cơ sở đào tạo chuyên nghiệp mà khống chế được biểu cảm và lời thoại như vậy đã không thua một số người mới có nền tảng chính quy rồi.

Làm diễn viên thì kinh nghiệm tương đối quan trọng, chờ cậu diễn nhiều rồi sẽ có nhiều cơ hội hợp tác với tiền bối.”
Thầy Tiêu đây là đang an ủi hắn sao…… Vương Lâm Vân hơi hơi đần mặt, nhìn vào mắt Tiêu Hạo.
Không biết có phải vì hóa trang quá tốt hay không, khi Tiêu Hạo nói ra những lời này, Vương Lâm Vân cảm thấy ánh mắt y cũng trở nên ôn nhu, ngay cả giọng nói dường như cũng nhiễm chút ý cười.
“Ok ok! Cảnh tiếp theo! Hạ Lan Chước vào chỗ! Hộ vệ vào chỗ! Diễn viên quần chúng vào chỗ! Mọi người chuẩn bị! Tiểu Vương cậu đần ra đấy làm gì? Chờ ăn cơm à?”
Phó đạo diễn đứng trên giàn giáo la hét khiến Vương Lâm Vân bừng tỉnh, lỗ tai đỏ bừng lên.


Hắn luống cuống trở lại vị trí, sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ.

Vương Lâm Vân quay đầu lại, thấy khóe miệng Tiêu Hạo rõ ràng nhếch lên, chỉ cảm thấy lỗ tai càng nóng.
“Action!”
Phó đạo diễn vừa ra lệnh, Tiêu Hạo đang tủm tỉm cười lập tức thay đổi vẻ mặt.

Môi hơi run run, khóe mắt rưng rưng, biểu cảm trở nên mờ mịt thất thố, hóa thân thành vị hoàng tử mới vừa chứng kiến phụ thân chết thảm, trở lại hậu cung lại phát hiện mẫu thân cũng thắt cổ tự vẫn.
“Mẫu hậu!” Tiêu Hạo từ trong cổ họng thét lên một tiếng biến điệu, cả người đều run rẩy không vững.
Vương Lâm Vân vội vàng xông lên trước chặn ngang bám trụ Tiêu Hạo liền ra bên ngoài túm: “Điện hạ! Xin người bình tĩnh lại! Bệ hạ trước khi lâm chung vẫn không quên dặn thần mang người rời khỏi đây! Ngài tuyệt đối không thể cô phụ bệ hạ!”
Ai ngờ ngày thường nhìn Tiêu Hạo dáng người đơn bạc như vậy nhưng lúc này sức lực không nhỏ, một phen hất Vương Lâm Vân lảo đảo, sau đó lại muốn vọt vào đại điện, bị ngọn lửa trong cung bắn ra ngăn trở.

Hoàng Hậu chỉ sợ Hạ Lan Chước do dự, thà rằng khiến cho chính mình xương cốt không còn để khiến Hạ Lan Chước hết hy vọng rời đi.
Đối mặt với ngọn lửa hừng hực, Tiêu Hạo lui về phía sau hai bước, ngã ngồi trên mặt đất khóc thảm thiết.

Vương Lâm Vân không đành lòng, lấy tay áo lau lau khuôn mặt đầm đìa nước mắt, ngồi xổm xuống đỡ lấy vai Tiêu Hạo, định khuyên hai câu thì bị Tiêu Hạo hung hăng nắm lấy cánh tay.

Tiêu Hạo lần này nắm đau tới mức Vương Lâm Vân suýt chút nữa không duy trì được biểu cảm, hắn cắn răng cúi đầu muốn tránh bại lộ trước camera.

Lúc này Tiêu Hạo ngẩng đầu, trong nháy mắt Vương Lâm Vân liền chấn động cả người.
Vẻ thanh tao lạnh lùng của Tiêu Hạo không còn sót lại chút gì.


Khóe mắt chằng chịt tơ máu giống như muốn nứt ra, cả khuôn mặt dữ tợn, tràn ngập tuyệt vọng và hận ý.

Hắn vịn tay Vương Lâm Vân chậm rãi đứng lên, ánh mắt xuyên qua Vương Lâm Vân nhìn về hướng quân địch, cắm răng gầm nhẹ như dã thú: “Hồ Diên Thủ, ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu ——”
“Cut! Hoàn hảo!”
Đạo diễn vừa lòng kêu cut, Tiêu Hạo đang nghiến răng nghiến lợi lập tức lại khôi phục bộ dáng thong dong ngày thường.

Y phủi tóc giả dính trên mặt đi, khách khí nói với Vương Lâm Vân “Vất vả rồi!”, rồi xoay người đi xem máy quay.

Nhân viên công tác bắt đầu lục tục chuẩn bị cảnh tiếp theo, chỉ có Vương Lâm Vân vẫn còn duỗi tay sững sờ tại chỗ thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Thật lợi hại…… Hắn hoàn toàn bị cuốn theo……
Vương Lâm Vân vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị thực đầy đủ, tuy rằng không thể so với các tiền bối, nhưng hẳn là không kém quá nhiều.

Nhưng vừa rồi, trình độ thu phóng, khống chế cảm xúc trong nháy mắt kia của tiền bối khiến hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Cách màn ảnh có lẽ không dễ cảm nhận được rõ như vậy, nhưng hắn ở ngay cạnh Tiêu Hạo, trực quan cảm nhận được kia sự chấn động sâu sắc.

Thì ra cùng diễn viên thực lực đóng phim là cảm giác thống khoái như vậy sao!
“Tiểu Vương? Tiểu Vương!”
“Auu!! Dạ! Dạ!” Vương Lâm Vân vừa hoàn hồn liền bị thư ký trường quay đập cho một phát.
“Lại ngẩn người gì đấy? Mau chuẩn bị đi, cảnh tiếp theo vẫn là hai người đó, mau đi đi!”
“Dạ dạ, cảm ơn chị!”
Vương Lâm Vân không phải ngày đầu tiên bị đả kích.

Ưu điểm lớn nhất của hắn chính là dễ dãi, dù tiền đồ có đen đủi hơn đi nữa thì hắn cũng có thể thuận theo tự nhiên.

Bằng không bị bỏ bê mấy năm nay đã sớm từ bỏ nghề diễn rồi.


Lần này bị hố khiến hắn sa sút tinh thần không đáng kể, ngược lại còn càng thêm kiên định phải diễn cho thật tốt, để sau này gặp được những vai càng tốt hơn.

Hiện tại hắn quả thật chưa có năng lực đến trình độ đó, nhưng như thầy Tiêu đã an ủi, chờ hắn lại diễn thêm hai năm, tích lũy kinh nghiệm, nói không chừng sẽ có thể vươn được xa một chút.
Tự lên tinh thần xong Vương Lâm Vân mau chóng đuổi tới điểm quay tiếp theo.
Bên kia, Lưu Hâm nhìn nhìn Vương Lâm Vân đang bị thư ký trường quay giáo huấn, lại nhìn nhìn Tiêu Hạo đang nghiêm túc xem camera, hắn nhíu mày phát hiện sự tình không hề đơn giản: “Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề……”
Tiêu Hạo nhìn chằm chằm camera, cũng không ngẩng đầu lên: “Có vấn đề gì được chứ?”
“Thế này còn nói không có gì? Cậu thì có động tác nhỏ gì mà qua được đôi mắt hoả nhãn kim tinh này của tôi?” Lưu Hâm cười xấu xa ghé sát vào Tiêu Hạo, “Ưng người ta rồi chứ gì? Cũng phải, tiểu Vương quả thật đẹp trai, thanh niên hơn hai mươi tuổi, phương diện nào đó chắc là cũng như lang như hổ~”
Tiêu Hạo rốt cuộc ngẩng đầu lên, trợn trắng mắt, “Tôi chỉ thấy cậu ấy là một hạt giống tốt.”
“Ôi thôi bớt bớt giùm!” Lưu Hâm tỏ vẻ ghét bỏ, “Cái giới này mà còn thiếu hạt giống tốt à! Nói đâu xa, cứ nói bộ phim trước của cậu đi.

Thằng nhóc kia diễn ổn như vậy mà thầy Tiêu còn đánh giá xanh rờn một câu “tạm được”, chờ đến khi nó NG đến phát khóc cậu mới phun châu nhả ngọc chỉ giáo mấy câu.

Sao đến lượt tiểu Vương này cậu lại chủ động như vậy chứ? Cái gì mà… ‘Tôi thấy mấy cảnh trước cậu biểu hiện khá tốt.

Cậu chưa có cơ sở đào tạo chuyên nghiệp mà khống chế được biểu cảm và lời thoại như vậy đã không thua một số người mới có nền tảng chính quy rồi.’ Khiếp nghe nổi hết cả da gà.” Lưu Hâm làm bộ xoa xoa cánh tay.
Tiêu Hạo thật sự nghe không nổi, thúc cho Lưu Hâm một khuỷu tay: “Đỗ Thường Hiên còn cần tôi giảng sao? Lão Lâm không phải quá vừa lòng cậu ta rồi còn gì, vừa hô cut một cái là cả đoàn phim xô ra dỗ cậu ta, kết thúc công việc còn có người gọt hoa quả bưng tới tận mồm, tôi còn thêm vào làm gì.”
“Ôi phải phải phải, cậu nói gì đều có lý.”
“Tôi đây thanh giả tự thanh!”
Tiêu Hạo lười giải thích vòng vo với Lưu Hâm, đứng dậy đi tới chỗ máy quay.

Vương Lâm Vân thấy y đến gần liền tươi cười xán lạn, Tiêu Hạo chỉ có thể ra vẻ bình thản, mỉm cười hòa nhã, trong lòng càng thêm bất đắc dĩ.
Y vì sao lại đặc biệt chú ý tới Vương Lâm Vân? Còn không phải tại y vừa nhìn một cái đã nhận ra ngay người này chính là người đã gặp được lần trước trong event ra mắt game sao? Vẻ mặt Tiêu Hạo có thể gạt người nhưng thực sự nội tâm y lúc ấy sóng cuộn biển trào! Nghe được câu chào hỏi đầu tiên của Vương Lâm Vân, y liền lập tức nhận ra giọng nói này.

Ngạo kiều như y, ngoài mặt không hề gợn sóng nhưng tiềm thức đã len lén chú ý người kia vài ngày.
Đến nỗi tại sao đầu óc nóng lên bỗng dưng đi giảng diễn cho người ta, Tiêu Hạo cũng chưa tự mình suy nghĩ cho kỹ, chỉ có thể kết lại một câu: Vương Lâm Vân, người này có chút đặc biệt..