Giám Đốc Vương Thật Thảm

Giám Đốc Vương Thật Thảm - Chương 28




Vương Tụ nói một tuần thì đúng là một tuần. Vương Lâm Vân nhận được thông báo hủy hợp đồng cũ, ký hợp đồng mới.



Ngày đó hắn tới công ty thu dọn đồ cũng không có ai làm khó, chỉ là ánh mắt Đoạn Siêu như đã chứng thực được gian tình giữa hắn và Vương Tụ. Vương Lâm Vân cũng không để bụng, cây ngay không sợ chết đứng, miễn trong lòng hắn hiểu rõ là được, dù sao Vương Tụ cũng không phải Phật, sẽ không để tin đồn tùy ý lan xa.



Tinh Hưu hiển nhiên tài đại khí thô, văn phòng của họ độc chiếm 3 tầng của một cao ốc trong khu công viên.



“Thành viên mới đến rồi!” Vương Tụ thấy Vương Lâm Vân, ôm một cái chào mừng rồi dẫn hắn đi làm quen một vòng. Thấy Vương Lâm Vân đang nhìn chằm chằm số liêụ trên màn hình liền an ủi:



“Đừng để ý tới những comment ác ý của antifan, căn bản không đáng để vào mắt.”



Vương Lâm Vân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.



“Hôm nay cậu nhiều việc lắm, quay chụp mấy bộ ảnh và video tuyên truyền, càng nhanh càng tốt, thành phẩm vừa ra là phải thông báo trên weibo ngay, từ nay cậu chính là người của Vương Tụ!”



Vương Tụ vừa phát biểu hùng hồn xong, đột nhiên từ một bên nhảy ra một người, khuôn mặt thanh tú, chạy đến ôm đùi Vương Tụ bắt đầu gào khan: “Ông chủ! Tiểu Nam bị ngài ném vào phòng vũ đạo chẳng quan tâm đã ba ngày!”



“Hừ!” Vương Tụ cười lạnh, “Đã biết sai rồi đấy à?”



Thiếu niên lập tức bình tĩnh: “Chưa, cậu ấy đang nghĩ một vũ đạo mới muốn luyện cho anh xem đấy.”



“Bảo cậu ta dẹp hết đi! Từ nay đừng hòng chọc tức tôi!”, Vương Tụ ôm chầm Vương Lâm Vân ngửa mặt lên trời cười to, “Ông đây đã có nam chính mới! Không cần cậu ta nữa a ha ha ha ha!”



“Oa! Người mới tới rồi!” Thiếu niên đứng lên nhiệt tình mà nắm lấy tay Vương Lâm Vân trên dưới múa may, “Hoan nghênh hoan nghênh! Ngưỡng mộ đã lâu! Tôi là Quách Văn Vĩ, gọi A Vĩ OK?”



Quách Văn Vĩ, cùng tuổi với Nhạc Hâm Trì, thành danh nhờ một bộ phim thanh xuân vườn trường, vừa debut đã vang danh ngang trời, nghe đồn cậu ta diễn kịch tự nhiên như ăn cơm, hít thở vậy, là diễn viên trời sinh.



Phim đầu tay của Quách Văn Vĩ chính là do Vương Lâm Vân phối âm.



Khi đó hắn đã ấn tượng sâu sắc đối với kỹ thuật diễn xuất sắc của người này. Nếu không vì Quách Văn Vĩ vỡ giọng, giọng vịt đực quá khó nghe, thì căn bản đã không cần Vương Lâm Vân phối âm.



“Xin chào, tôi biết cậu.” Vương Lâm Vân trả lời. “Nhưng cậu nói ngưỡng mộ đã lâu là sao?”



“Lúc trước Hâm Hâm có từng nhắc tới cậu đó nha ~” Quách Văn Vĩ đá lông nheo với Vương Lâm Vân, giọng ngọt ngấy nũng nịu, “Vân Vân ~”



Éc ~~ Vương Lâm Vân yên lặng rút tay về.



“A Vĩ tới vừa đúng lúc, cậu đưa…” Vương Tụ nhìn nhìn Vương Lâm Vân, hỏi bằng giọng hoài nghi, “Vân Vân?”



Vương Lâm Vân nhắm mắt, từ bỏ ý định giãy giụa.



Vương Tụ vỗ tay một cái: “OK! Cậu đưa Vân Vân đi chụp ảnh tuyên truyền, sau đó dẫn cậu ta đi làm quen xung quanh, tôi đi họp tiếp đây.”



“Tuân lệnh!” Quách Văn Vĩ cúi chào, làm như thân thuộc đẩy lưng Vương Lâm Vân đi.



Hiệu suất quay chụp của team Vương Tụ cực cao, nhoáng cái đã xong album ảnh. Lúc sau Quách Văn Vĩ và Vương Lâm Vân chỉ dạo loanh quanh. Quách Văn Vĩ tính cách hoạt bát, lại là ma cũ, cậu ta nắm rõ công ty như lòng bàn tay, chỉ cần có cậu ta thì sẽ không tẻ ngắt, dọc theo đường đi Vương Lâm Vân không cần nói gì, một mình Quách Văn Vĩ đã đủ high lên tận nóc nhà.



Trong không gian của Tinh Hưu, tầng 1 là để quay chụp ngoại cảnh, tầng 2 khá an tĩnh để làm phòng họp, tầng còn lại cao nhất là để luyện vũ đạo và phối nhạc. Nhìn đến phòng luyện vũ đạo, Vương Lâm Vân nhớ tới đối thoại giữa Quách Văn Vĩ và Vương Tụ lúc nãy.




“Tiểu Nam mà mọi người nói đến là ai vậy?”



“À! Là một vị đồng nghiệp. Ông chủ lúc trước thành lập công ty là để tuyển diễn viên, cố tình tiểu Nam này diễn xuất tự nhiên như ăn cơm hít thở mà lại đòi đi hát đi nhảy, ông chủ chọn cho kịch bản nào cậu ta cũng không chịu, chết sống muốn đi tham gia chương trình talent, ông chủ tức giận hết chịu nổi.”



“Sau đó thì sao?” Vương Lâm Vân lại rục rịch lên cơn khát dưa.



“Còn có thể thế nào nữa, ông chủ chúng ta mồm thì chê nhưng thân thể lại thành thật, nếu thật sự tức giận thì còn chịu đầu tư cả một tầng 3 như thế để cho cậu ta luyện hát với nhảy sao? Ổng đã sớm đồng ý rồi, chỉ là mạnh miệng không muốn mất mặt mũi!”



“Cậu đã đến rồi!” Quách Văn Vĩ vui mừng vỗ vỗ vai Vương Lâm Vân, “Đã có nam chính cho phim của ông chủ, ổng cũng tìm hảo bậc thang, chờ tiểu Nam hợp tác là sau đó xong việc!”



“Ai ~ nhân chuyện này…” Quách Văn Vĩ đột nhiên đè thấp thanh âm, ghé sát vào Vương Lâm Vân, thần bí hỏi, “Sếp tuyển cậu vào là vì cái gì nha?”



“A?”



“Đừng giả ngu nữa ~ sếp mà đã chọn ai thì thực lực chỉ là điều kiện đủ thôi, điều kiện cần là phải có gì đó hết sức hợp ý của ổng, tục gọi là vừa mắt. Cậu có cái gì vừa mắt ổng vậy?”



“Lại còn thế nữa à?” Vương Lâm Vân ngạc nhiên, hắn vốn tưởng Vương Tụ chọn mình chủ yếu là vì vừa lúc đang cần một nhân vật như vậy, chẳng lẽ không phải? Chẳng lẽ dáng nhảy thần kỳ kìa của hắn thật sự vừa mắt Vương Tụ sao?



“Thế cậu thì là vì sao?” Vương Lâm Vân tò mò.



“Ờ.” Quách Văn Vĩ không định giấu giếm một chút nào, “Ổng cảm thấy tên của tôi gọi cũng thuận mồm.”



“Nguyên nhân quả thật là độc đáo.”




“Thế còn cậu, cậu thì sao??” Quách Văn Vĩ vẻ mặt chờ mong.



“Nói ra thật xấu hổ.” Vương Lâm Vân gãi gãi má, “Chắc tại anh ấy thích vũ đạo của tôi.”



“Quaooo ~ cậu còn biết nhảy sao?” Quách Văn Vĩ kinh hỉ, “Ngày nào đó cậu với tiểu Nam đọ khiêu vũ một chút!”



“Mấu chốt là!” Vương Lâm Vân trả lời, “Tôi không khiêu vũ đâu!”



“A…” Quách Văn Vĩ đã hiểu, “Không sao! Đôi khi sở thích của ông chủ có hơi… quái đản.”



“Còn tiểu Nam?”



“Nói ra thì chuyện cũng dài, cậu biết Diệp Dương không?”



“Ai mà không biết hai ảnh đế – Vương Tụ phía nam, Diệp Dương phía bắc!”



“Không sai ~ Vị Diệp Dương này á……”



“Vương Lâm Vân có đây không?”



Quách Văn Vĩ đang nhiệt huyết dâng trào thì đột nhiên dưới lầu vang lên một tiếng gọi khí thế, một người đàn ông cao gầy đi lên. Người nọ vai rộng eo thon, tỉ lệ cơ thể kinh diễm, dưới cổ toàn là chân, ngũ quan tinh xảo lại sắc bén, khiến người ta nhìn không thể dời mắt. Liếc mắt một cái đã thấy Vương Lâm Vân, cậu ta liền nhanh chóng đi tới. Khuôn mặt đẹp đến nhức nhối, cộng với vẻ mặt ngưng trọng, khí thế như vậy người sống không ai dám đến gần, Vương Lâm Vân nhũn cả chân.




Cũng may Vương Lâm Vân cũng cao, hai người mới có thể ngang nhau về tầm mắt, nhưng luận về khí thế thì Vương Lâm Vân đã thẳng tắp rớt đài.



“Anh chính là Vương Lâm Vân chứ gì?” Người tới hỏi.



Vương Lâm Vân nuốt ực nước miếng, cố gắng để giọng không quá run: “Ph… phải, có việc… việc gì sao?”



“Ân nhân!” Người tới đột nhiên lệ rưng hai hàng, tiến lên hung hăng ôm chầm lấy Vương Lâm Vân, “Cảm ơn anh đã giải cứu tôi! Sếp rốt cuộc chịu buông tha cho tôi rồi huhuhu!”



Vương Lâm Vân choáng váng, gian nan xoay đầu nhìn Quách Văn Vĩ.



A Vĩ xem kịch cười haha: “Hắn chính là tiểu Nam ~ sếp và Diệp Dương ganh nhau, công ty Diệp Dương ký hợp đồng với một mỹ nam, sếp không chịu thua, cũng muốn ký một mỹ nam, tôi liền đề cử bạn cùng phòng.”, cậu ta chỉ chỉ tiểu Nam đang ôm siết Vương Lâm Vân đến ngạt thở, “Mỹ nam nhà chúng ta, Bạch Thư Bắc.”



Không tên Nam cớ sao nick name lại là “Tiểu Nam” chứ!!



“Từ nhỏ mọi người gọi tiểu Bắc, nhưng sếp bảo tiểu Bắc nghe không đặc sắc, liền gọi là tiểu Nam, ha ha ha ha.”



Bạch Thư Bắc theo sau Vương Lâm Vân đi xuống lầu, ân cần bóp vai cho hắn. Thanh niên này lúc bình thường thì trông thực khí phách, lúc cười rộ lên liền biến thành mặt trời tỏa nắng.



“Tiểu Bắc” không đặc sắc, “A Vĩ” thì rất đặc sắc sao?!



Vương Lâm Vân đành từ bỏ phỏng đoán tâm tư sếp mình. Ít nhất gu thẩm mỹ của sếp cũng không có vấn đề, tuyển nghệ sĩ toàn là tuấn nam mỹ nữ, khiến hắn một lần nữa tựu tin về giá trị nhan sắc của mình.



“Tiểu Nam tới tìm Vân Vân có chuyện gì sao? Không phải chỉ để cảm ơn chứ?” Quách Văn Vĩ hỏi.



“À đúng đúng đúng rồi, Hâm Hâm đã chụp photoshoot xong, sếp gọi anh em xuống chụp ảnh chung theo lệ cũ.”



Mỗi người mới gia nhập, Vương Tụ đều sẽ bảo mọi người chụp ảnh chung, từ lúc bắt đầu tới giờ đã có bốn người, đội ngũ càng ngày càng lớn mạnh.



“Hoan nghênh Vân Vân ~” Nhạc Hâm Trì vui vẻ nhảy nhót đến trước mặt hắn, “Biết ngay anh kiểu gì cũng sẽ đến mà~”



Vương Tụ vừa thấy mặt liền dạy dỗ Bạch Thư Bắc nói, “Lần này đi thi mà trượt thì…” Hắn dừng một chút, “Mà thôi, nếu cậu không debut nổi thì khỏi trở lại! Tôi hỏi rồi! Vân Vân trước khi tốt nghiệp cũng là mỹ nam của trường! Không có cậu cũng được!”



“Sếp ơi đừng mà ~” Bạch Thư Bắc chân chó mà chạy theo Vương Tụ, “Tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ! Sẽ không làm ngài thất vọng!”



“Tắt văn giùm!” Vương Tụ cười nhạo, “Với trình độ của cậu thì đừng đắc ý, người giỏi thiếu gì!”



“Tất cả ra cửa đứng đi!” Vương Tụ kéo Vương Lâm Vân sang bên phải hắ, một tay đút túi. Nhạc Hâm Trì bá vai Vương Lâm Vân, Quách Văn Vĩ và Bạch Thư Bắc một tên ngồi xổm, một tên thò đầu ra làm mặt ngáo ộp.



Công ty mới được quá nha~



Vương Lâm Vân nhìn quanh, đối diện với camera, nở nụ cười vui sướng phát ra từ nội tâm.



“Tách ——”



Cameras chụp được bức ảnh lưu truyền nội bộ này, cùng 3 bức ảnh còn lại treo trên mặt tường của Tinh Hưu Entertainment.