Giám Đốc Vương Thật Thảm

Giám Đốc Vương Thật Thảm - Chương 15: Chương 15






Đêm đó, Vương Lâm Vân báo cáo cho Tiêu Hạo hết thảy ngọn ngành nghề phối âm của mình.

Tiêu Hạo an tĩnh nghe xong, thở dài: “ Giỏi nhỉ, cậu ngụy trang cũng khá đó, ngày thường nói chuyện tôi còn không nhận ra cơ đấy.”
“Haha, cũng tàm tạm ~” Vương Lâm Vân có chút đắc ý sờ sờ gáy, bị Tiêu Hạo bắn cho một ánh mắt chết chóc liền rụt tay về.
Tiêu Hạo nhìn bộ dáng khép nép của Vương Lâm Vân, trong lòng đã sớm hiểu hắn gạt mình không phải không thể tha thứ, nhưng y vẫn không cam lòng.

Ngày thường hắn ở trước mặt mình không có vẻ gì là quá thông minh, không ngờ lại có một bộ mặt thành thục như vậy.
Còn… còn rất có mị lực.
Tiêu Hạo thiên ho khan một tiếng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt sắc bén bắn tới Vương Lâm Vân, “Cậu không còn nick ảo gì giấu giếm tôi đấy chứ?”
Vẻ mặt Vương Lâm Vân đột nhiên khoa trương hẳn lên, miệng khép khép mở mở vài cái, ánh mắt đảo loạn: “A ~~ chuyện này…”
“Thật sự còn sao?” thầy Tiêu lại khiếp sợ again.
Vương Lâm Vân theo bản năng nhìn về hướng phòng giải trí của Tiêu Hạo, lí nhí nói: “Thì… Cái ông… Kim Sinh Thủy đó cũng là tôi…”
“Cái gì?” Tiêu Hạo ù tai.
Chết sớm chết muộn đều là chết, Vương Lâm Vân nhắm mắt khai ra, “Ai nha Kim Sinh Thủy cũng là tôi đó!”
“…… Ai?”, Tin tức quá lớn, đại não của Tiêu Hạo tự động thắng phanh.
Vương Lâm Vân liếc liếc Tiêu Hạo tỏ vẻ “không sai chính là như thầy nghĩ”:
“Chính là tác giả của quyển tiểu thuyết trên kệ sách của thầy, thầy nói là so với bản phim truyền hình hay hơn một trăm lần đó~”
Khen chính mình như vậy nghe thật là tự luyến nha…… Vương Lâm Vân càng nói càng nhỏ giọng, càng nói càng thẹn thùng.

Tiêu Hạo hoàn toàn chết máy.
“Thầy Tiêu! Thầy Tiêu không sao chứ!” Vương Lâm Vân lo lắng lắc lắc y xem có phản ứng gì không, lại đánh bạo vỗ vỗ mặt Tiêu Hạo.
Ôi, da dẻ thật là mịn!
Vương Lâm Vân chuẩn bị to gan lớn mật nhéo một cái thì Tiêu Hạo rốt cuộc hồi hồn.

Y suy nhược nhìn Vương Lâm Vân, “Cậu còn có bao nhiêu bí mật động trời mà tôi không biết??”
Vương Lâm Vân chần chờ, nói, “Tôi còn livestream chơi game, như vậy có tính không?”
Tiêu Hạo bỗng nhiên trợn mắt: “Ngàn Phong?”
“Không phải không phải!”
“Cố Nhân Giáp?”
“Không phải không phải!”
“Chẳng lẽ cậu chính là hot girl Chủ Bá Mạc Thường?!”
Tiêu Hạo hoài nghi nhìn nhìn chỗ ngực của Vương Lâm Vân, lại nhìn nhìn chỗ đũng quần.
“Sao thế được!” Vương Lâm Vân phát rồ, “Tôi mới vừa đăng ký account! Chỉ mới livestream một lần thôi!”
“Vậy tốt rồi… Cũng may không phải account giả gái…”
Tục ngữ nói không sai, quay xe ắt sảng khoái.

Trải qua lần vừa rồi quay đầu là bờ, Vương Lâm Vân cảm giác như hắn rốt cuộc đã kéo đổ bức tường cuối cùng giữa hắn và Tiêu Hạo, rốt cuộc không cần giấu giếm thân phận gì nữa, có thể cùng Tiêu Hạo chim lợn những chuyện hóng được ở tất cả các mảng sản xuất, có thể cùng Tiêu Hạo chửi Lương Thiên Thủy xuyên tạc nguyên tác của mình, cũng có thể kể cho Tiêu Hạo đủ loại tình tiết não bổ thần kỳ trong đầu mình….
Chỉ là Tiêu Hạo nhận ra hắn chính là tên tác giả chết bằm đã viết cho nhân vật yêu thích của y chết thảm, nên hắn liền bị thầy Tiêu đập một trận.

Nhưng kết quả vẫn thật là tốt đẹp.
Vương Lâm Vân cầm bút ký tên lên tiểu thuyết của chính mình, ngây ngô cười không ngậm được mồm.
“Lần đầu tiên có người xin chữ ký của tôi nha.”
Tiêu Hạo nghe xong trong lòng đột nhiên nao nao.

Vương Lâm Vân tuy dùng ngữ khí vui sướng để nói lời này, nhưng vẫn có thể nghe ra được chút tư vị chua xót của những tháng ngày trước đây.
Bất tri bất giác, ánh mắt y nhìn Vương Lâm Vân liền nhu hòa đi rất nhiều.
“Yên tâm đi, về sau sẽ có vô số người xin cậu chữ ký, ký đến phát ớn không xong.

Nhưng mà,” Tiêu Hạo cầm cuốn sách lắc lắc, “Nguyên tác có chữ ký tác giả này chỉ được mình tôi có thôi đấy.”
“Không thành vấn đề!”
Tiêu Hạo rúc vào sô pha, dịu dàng nhìn Vương Lâm Vân vùi đầu ký tên lên mấy cuốn sách còn lại.

Y cúi đầu khẽ mơn trớn bìa sách trên tay, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Làm sao đây, đột nhiên cậu lợi hại như vậy, ai dám theo đuổi nữa…”
Vương Lâm Vân mấy ngày sau thu được một tin vui.
Hắn thành công trúng cử một vai diễn trong phim “Ngọn cỏ trong mưa” của đạo diễn Chu, trở thành diễn viên duy nhất của Ngân Hà Entertainment sống sót qua ải.

Tuy rằng lên sân khấu chỉ mười phút, lời kịch chỉ được nói năm câu, nhưng đây là phim điện ảnh đầu tiên hắn được tham gia, thành tích như thế đã là không tồi rồi.


Đoạn Siêu vui mừng hớn hở nhân cơ hội này kiếm thêm cho hắn đóng vài quảng cáo.
Qua Tết Nguyên Đán, Vương Lâm Vân liền tiến vào đoàn phim.
Nhân vật của hắn chẳng có chút gì liên quan tới vai đã diễn trong buổi thử vai lần trước.

Hắn hiện tại vào vai một học sinh trung học yêu nước tư tưởng tiến bộ, để đảm bảo những bạn học khác có thể an toàn chạy trốn mà một mình ngăn cản quân phiệt đuổi bắt, cuối cùng chết dưới một đao, trước khi chết còn hô to khẩu hiệu “Giành lấy chủ quyền, tiêu diệt nội tặc”.
Suất diễn không nhiều, buổi sáng vào tổ buổi chiều là xong, nhưng lại hết sức thử thách diễn xuất.
Vương Lâm Vân vừa vào màn hình đã bị đánh chết.

Hắn thay trang phục xong liền vào vị trí, nghênh diện chắn đường quân địch.
Đạo diễn Chu yêu cầu người thật vật thật, vì thế người dẫn đầu trực tiếp thọc báng súng vào lưng hắn, Vương Lâm Vân mặt xanh nanh vàng, không màng đau đớn, ra sức đẩy bạn học ra sau, gào lên: “Đi mau!”
Trên đầu lại ăn vài đập, bao máu lập tức vỡ, máu me đầy mặt.

Tầm mắt mơ hồ, một chân chịu không nổi khuỵu xuống, vừa lúc bị quân địch phía sau đuổi tới thọc vài đao.

Vương Lâm Vân cả người máu chảy không ngừng, gào rống phun ra máu tươi như dã thú, trong tay vẫn gắt gao tóm chặt kẻ dẫn đầu quân địch, quyết không nhả ra, cuối cùng lại bị ăn thêm 2 phát súng, chém đứt cánh tay mới chịu buông.
Mọi người thấy vậy vội vàng chạy tới gạt bớt sỏi đá găm trên người hắn, Vương Lâm Vân trợn mắt thở dốc, gào lên khẩu hiệu, sau đó đầu cũng rũ sang một bên.
“Cut.” Đạo diễn Chu mặt không đổi sắc nhìn hắn diễn xong, nói, “Tổng thể không tồi.”
Vương Lâm Vân nhìn không ra ngài đây là vừa lòng hay không vừa lòng.
“Nhưng còn thiếu chút gì đó.” đạo diễn Chu nói, “Xem đoạn diễn vừa rồi có thể nhìn ra cảm giác cảm tử, nhưng không đủ chân thực.

Lúc diễn không nhất định phải dựa vào chi tiết bề ngoài, có thể tìm thêm những hướng khác để biểu đạt.


Cậu cân nhắc rồi chúng ta thử lại.”
Vương Lâm Vân khiêm tốn gật đầu.

Tiêu Hạo lúc nãy ngồi ở một bên xem kịch bản giờ đã đứng dậy tới gần rào chắn quan sát, giơ nắm đấy tỏ vẻ khích lệ.

Y mặc một cây quần áo bần hàn tả tơi như cái bang, trên mặt còn trang điểm kiểu quê mùa, giơ cái nắm đấm không hiểu sao lại trông có vẻ tức cười.

Vương Lâm Vân cười cười, trong lòng liền thấy nhẹ nhàng hẳn.
Thử lại một lần, Vương Lâm Vân trước khi nhắm mắt xuôi tay còn liếc nhìn theo hướng các bạn học rời đi, mơ hồ thấy mọi người đã thuận lợi thoát thân mới khẽ run run khóe miệng cười lên, vừa cười vừa hô khẩu hiệu, cuối cùng hô hấp tắt lụi, trong mắt vẫn một mực lóe lên khát vọng.
“Cut.” Lần này thấy đạo diễn mỉm cười là hắn đã hiểu kết quả.
Giữa trưa ăn cơm xong, Vương Lâm Vân cầm phong bì “không có gì” của đạo diễn phát cho, vui mừng như con nít được lì xì, hớn hở chuẩn bị về nhà.
Tiêu Hạo tiễn hắn tới cổng phim trường, mắt hắn sáng lên quay lại nói với y:
“Thầy Tiêu, tôi như vậy cũng coi như tàm tạm nhỉ?”
Tiêu Hạo bật cười.

Đúng là đồ con nít, chỉ có vậy mà cũng có thể hớn hở nửa ngày.
“Đạo diễn Chu có vẻ rất vừa ý cậu, không mấy người có thể lọt vào mắt xanh của ổng đâu.”
Nhìn người trước mặt giấu không được chút đắc ý, Tiêu Hạo giống như cũng bị lây bệnh, ý cười đầy trong mắt.
Vừa lúc có phóng viên đi qua, thấy nam thần cao lãnh trong lời đồn cười vui vẻ với một diễn viên vô danh như vậy, vội vàng tách tách chụp lấy..