Giám Đốc Giang Muốn “Ăn Lại” Tình Cũ - Cấm Đình Xuân Trú

Chương 7




Hộ Khang hôm nay có nhiều bệnh nhân nhỏ, ban đêm khoa cấp cứu tiếp nhận thêm, không ít đứa bé vẫn đang truyền dịch, người lớn có chỗ nào khó chịu thì có thể nhịn một chút là qua, nhưng gặp phải chuyện của trẻ con, thì lúc nào cũng gọi y tá, gọi bác sĩ.

Anh ta không thể rời đi, nhưng không ảnh hưởng đến việc quấy rầy từ xa, nhắn tin cho Lâm Hạc Thư trên Wechat: “Lâm Hạc Thư, vừa nãy ở dưới lầu làm gì vậy?”

“Tôi nhìn thấy hết đấy.”

“Là người lần trước à?”

“Người viết giấy note đó?”

Ban đầu anh ta nghe nói Lâm Hạc Thư xuống lầu tiễn người, đứng ở cửa sổ phòng vệ sinh nhìn xuống, không ngờ lại nhìn thấy Lâm Hạc Thư đứng cạnh xe nói chuyện với người ta.

Đèn đường trong bệnh viện không sáng lắm, ban đêm nhìn xuống như vậy không được rõ ràng lắm, nhưng anh ta quen thuộc với Lâm Hạc Thư, liếc mắt một cái là nhận ra người đứng cạnh xe là anh, còn chiếc xe kia, có thể nhìn ra là một chiếc xe mui trần màu nhạt.

Anh ta theo bản năng liên tưởng đến tờ giấy note lần trước, tiệm spa đó cách bệnh viện không xa, lúc đi ngang qua nhìn thấy hai chữ “Nguyệt Lan”, lập tức nhớ đến tờ giấy note bị Lâm Hạc Thư ném vào thùng rác.

Tiệm spa nhìn qua mặt tiền đã biết là nơi tiêu phí cao cũng phù hợp với thân phận của cô nàng lái xe mui trần, điều kiện kinh tế tương xứng.

Hộ Khang càng nghĩ càng thấy có khả năng, nhưng Lâm Hạc Thư lại không có ý định thỏa mãn trí tò mò của anh ta, anh ta không chỉ tò mò, mà còn có chút lo lắng, người ta đã chủ động như vậy rồi, nếu Lâm Hạc Thư còn không biết nắm bắt cơ hội, e rằng thực sự sẽ độc thân cả đời.

Hộ Khang u sầu đăng một bài viết lên vòng bạn bè, kèm theo ảnh chụp cảnh đêm bệnh viện nhìn từ văn phòng xuống, chỉ có một chữ: Haizz…

Hộ Khang có nhiều bạn bè, lúc không trực là khách quen của quán bar, trong vòng bạn bè có nhiều cú đêm, bạn bè xã giao cũng nhiều, đăng lên không lâu, số thông báo like và bình luận đã lên đến hơn hai mươi, nhưng Lâm Hạc Thư vẫn không thèm để ý đến anh ta.

Hộ Khang thực sự rất tò mò, nhịn đến gần hai giờ vẫn không nhịn được, trước khi đi ngủ lại lên tầng sáu một chuyến, lần này Lâm Hạc Thư đã ở trong phòng, đang rửa mặt, anh thậm chí còn cạo râu.

Hộ Khang nhìn bản thân trong gương, thức đêm nửa đêm cằm đã mọc râu, sau đó lại nhìn Lâm Hạc Thư bên kia, gương mặt sáng sủa, tuấn tú, nho nhã, tự ti nghĩ quả nhiên là người đàn ông có thể lọt vào mắt xanh của cô nàng lái xe sang.

Ý thức quản lý hình tượng này, đỉnh của chóp.

Giang Dữ Miên bay chuyến sáng sớm, sau khi xuống máy bay, đầu tiên là về nhà họ Giang một chuyến, Giang Ngữ Tình cũng ở đó, tự tay đưa chìa khóa xe cho cậu, cô khác với em trai, không thích thu hút sự chú ý trên đường, mua chiếc xe này hoàn toàn là vì nhất thời rung động, lái được hai lần đã tiếc nuối cất xó.

Màu hồng bình thường nhìn thì đẹp, nhưng sơn lên xe thì rất khó đẹp mắt mà khiến người ta cảm thấy thoải mái, chiếc xe của Giang Ngữ Tình còn được sơn lại, nhạt hơn rất nhiều so với màu ban đầu, là kiểu màu hồng macaron.

Giang Dữ Miên cũng thấy rất đẹp, Giang Ngữ Tình mỉm cười, Giang Dữ Miên kém cô bảy tuổi, lúc nhỏ cô không thích em trai chút nào, lớn lên lại cảm thấy cậu em trai giống như tiểu ma vương này chỗ nào cũng tốt, tốt nhất là cậu không “đàn ông” như em trai nhà người ta, Giang Dữ Miên từ nhỏ đã rất bao dung trong vấn đề thẩm mỹ.

Lấy chiếc xe này làm ví dụ, rất nhiều đàn ông sẽ nói, đây là màu con gái thích, đây đúng là màu con gái thích, không thể chối cãi, nhưng Giang Dữ Miên sẽ rất tự nhiên khen cô: “Màu đẹp đấy.”

Cậu nói thật, cũng không có định kiến gì về việc màu hồng là màu sắc dành riêng cho nữ giới, lái xe rất thoải mái.

Đầu tiên đến tiệm thú cưng đón Papa. Về đến nhà liền ngủ một mạch đến mười giờ tối, tỉnh dậy liền sảng khoái tinh thần, lái xe chở Papa đến công viên chơi.

Trước khi ăn khuya bỗng nhiên nhớ ra hôm nay Lâm Hạc Thư trực đêm, liền đến bệnh viện một chuyến, ban đầu còn đang lo lắng dẫn Papa theo không tiện, không ngờ bảo vệ lại không hề ngăn cản anh, trùng hợp hơn là Lâm Hạc Thư cũng đang ở dưới lầu.

Nhưng lần thứ hai đến bệnh viện không may mắn như lần trước, bảo vệ sẽ không lơ là để cậu đi vào lần nữa, nhưng cậu đã báo cho Lâm Hạc Thư rồi, trước mặt bảo vệ liền gọi điện thoại: “Lâm Hạc Thư, em vào không được.”

Lúc đầu bảo vệ tưởng cậu đến khám bệnh, thấy lạ sao lại có người mang theo chó đến khám bệnh, nghe cậu gọi điện thoại liền không nhịn được giải thích: “Anh có thể vào, nhưng chó thì không được.”

Giang Dữ Miên nhìn ông ta: “Vậy tôi gửi chó ở chỗ ông?”

Bảo vệ khó xử, Giang Dữ Miên mỉm cười, đưa điện thoại cho ông ta: “Vậy ông bảo anh ấy xuống đây đi.”

Lâm Hạc Thư nghe thấy lời nói bá đạo, đương nhiên của Giang thiếu gia qua điện thoại, anh mỉm cười, nụ cười khiến Hộ Khang lập tức không còn lo lắng cho chuyện đại sự đời người của anh nữa, nhưng lại càng thêm tò mò.

Trong bệnh viện có mấy bác sĩ họ Lâm, bảo vệ lập tức nghĩ đến một người, người đã từng khám bệnh cho mẹ vợ ông, chữa khỏi bệnh ho nhiều năm của bà, ông có chút lúng túng gọi: “Bác sĩ Lâm?”

Giọng Lâm Hạc Thư trầm ổn: “Ừ.”

Bảo vệ hơi thả lỏng: “Cái này…”

Ông liếc nhìn Giang Dữ Miên, rõ ràng không phải là bệnh nhân: “Vị khách này nói muốn tìm anh.”

“Chờ một lát, tôi xuống ngay.”

Bảo vệ trả điện thoại cho Giang Dữ Miên, tuy không thể cho chó vào bệnh viện, nhưng cứ đứng chắn ở lối vào như vậy cũng không ổn, liền bảo Giang Dữ Miên lái xe vào trong một chút, đậu ở chỗ đậu xe gần phòng bảo vệ.

Đêm khuya cuối tháng 9, gió thu đã se lạnh, xe mui trần tuy đẹp, nhưng dù sao cũng không có che chắn, gió lạnh thổi vù vù vào trong.

Vừa nãy lúc lái xe đi mua đồ ăn khuya, Giang Dữ Miên cũng đã ăn rồi, cậu ở nước ngoài mười năm, về nước mấy tháng rồi vẫn chưa ăn đủ những món ăn vặt truyền thống từ nhỏ đến lớn, đồ mua cho Lâm Hạc Thư đủ loại, còn bản thân lại chạy đến đầu ngõ nhà Lâm Hạc Thư ăn hoành thánh, lần trước lúc đợi anh, chị bán hàng đã nói quán của bọn họ mở cửa 24/24.

Nước súp nóng hổi chảy vào bụng, Giang Dữ Miên nóng đến mức cởi áo khoác ra, bây giờ gió thổi qua liền thấy hơi lạnh. Áo khoác đang ở trên ghế phụ, cậu không những không mặc, mà còn cầm lên ném ra sau, vừa vặn phủ lên người Papa.

Papa có bộ lông dài, không cần quần áo của loài hai chân để giữ ấm, nó lắc lắc người, chiếc áo khoác năm chữ số liền bị biến thành thảm lót chân.

Lâm Hạc Thư không xuống một mình, bên cạnh còn có một bác sĩ cũng mặc áo blouse trắng, đeo kính, bảo vệ gọi anh ta là bác sĩ Hộ.

Giang Dữ Miên chống một tay lên cửa xe, đang chơi điện thoại, nghe thấy tiếng động liền liếc nhìn bọn họ, gọi một tiếng “Lâm Hạc Thư”.

Gần hai giờ sáng rồi, người bình thường đến giờ này ít nhiều cũng có chút uể oải, cậu ngược lại tràn đầy năng lượng.

Vừa nghe cậu lên tiếng, Hộ Khang liền sững sờ, trời biết vừa rồi lúc đi đến đây, nhìn thấy mái tóc dài của Giang Dữ Miên, anh ta còn đang nói với Lâm Hạc Thư: “Thì ra cậu thích con gái tóc dài.”

Đúng là tóc dài, nhưng không phải con gái.

CPU của Hộ Khang suýt nữa thì quá tải, anh ta đột nhiên nhớ ra mấy hôm trước nghe các cô y tá ở khoa khám bệnh nói, trước đây có một anh chàng tóc dài ăn mặc rất thời trang đến khám bệnh ở khoa của Lâm Hạc Thư, lúc đến khám còn mang theo hoa, sau đó bó hoa đó được để lại trong phòng khám.

Tuy bệnh viện ngày nào cũng bận rộn từ sáng đến tối, nhưng tin đồn lan truyền rất nhanh. Anh chàng tặng hoa kia được miêu tả là đẹp trai hiếm có, nhưng vừa nghe nói là con trai, anh ta liền không để tâm nữa, chẳng lẽ chính là người này?

Trước đây mặc kệ Hộ Khang hỏi thế nào, Lâm Hạc Thư đều không hé răng nửa lời, lúc này lại chủ động giới thiệu, chỉ đơn giản là hai cái tên: “Đây là Hộ Khang, Giang Dữ Miên.”

Giang Dữ Miên lười biếng chào hỏi: “Chào bác sĩ Hộ.”

Hộ Khang “a” một tiếng, hoàn hồn, không có chút phong thái nào của một người giao tiếp giỏi, gượng gạo chào hỏi: “Chào cậu, đến tìm Hạc Thư à?”

Giang Dữ Miên cong môi, dùng từ ngữ mơ hồ, không rõ ràng: “Mang đồ ăn khuya đến cho Lâm Hạc Thư, mua nhiều lắm, cùng ăn đi.”

Hộ Khang liếc nhìn Lâm Hạc Thư, người ta đã xuống đây rồi, chắc là không có ý từ chối đâu nhỉ? Anh ta cười khách sáo: “Vậy thì tốt quá, vừa định nói bận rộn cả đêm, hơi đói bụng rồi.”

Papa đã nằm xuống, dây dắt trên áo vest của nó được nới lỏng một chút, nó nằm nghỉ ngơi trên ghế sau, bên cạnh là một túi đồ ăn khuya to.

Giang Dữ Miên xuống xe xách túi đồ ăn khuya ra, bên trong đủ loại, Hộ Khang chọn mấy món thanh đạm, nhìn thấy hoành thánh thì “hề” một tiếng: “Lâm Hạc Thư thích ăn cái này.”

Lâm Hạc Thư cũng nhìn: “Ừ, những thứ khác cậu cầm đi.”

Hộ Khang xem qua những thứ còn lại, món nào mùi nồng thì không tiện mang lên lầu, liền để lại cho bảo vệ, tuy bệnh viện không quy định không được ăn khuya, nhưng làm bác sĩ cũng nên tự giác một chút chứ?

Lâm Hạc Thư rõ ràng còn có chuyện muốn nói với anh chàng đẹp trai này, anh cầm đồ ăn khuya tìm cớ không thể đi lâu được liền lên lầu, trong lòng thầm thề, sau này sẽ không bao giờ xen vào chuyện tình cảm của Lâm Hạc Thư nữa, nào là xe sang, nào là trai đẹp.

Người thường không xen vào nổi.

Bảo vệ và Hộ Khang đều đã rời đi, chỉ còn lại hai người một chó, Giang Dữ Miên chỉ vào bát hoành thánh: “Em mua ở đầu ngõ nhà anh, chị bán hàng nói anh không ăn hành lá, rau mùi, chỉ cho thêm chút giấm.”

Lâm Hạc Thư xa cách mà ôn hòa nói: “Hôm nay làm phiền cậu rồi, lần sau đừng mang đến nữa.”

Những lời không muốn nghe, Giang Dữ Miên đều coi như không nghe thấy, ngẩng đầu nhìn ngọn cây xào xạc, nói một câu chẳng ăn nhập gì: “Hơi lạnh.”

Thời tiết này, chỉ mặc áo cộc tay đương nhiên là lạnh.

Lâm Hạc Thư liếc nhìn chiếc áo khoác dưới thân chú chó lông dài ở ghế sau, Giang Dữ Miên như không nhìn thấy, chỉ nhìn chằm chằm anh.

Anh liếc mắt một cái là nhìn thấu ý đồ của Giang Dữ Miên, thản nhiên nhắc nhở: “Đây là đồng phục của tôi.”

“Ồ”, Giang Dữ Miên có vẻ ủ rũ, quay người lên xe, “Vậy em về đây, bác sĩ Lâm ngủ ngon.”

Lâm Hạc Thư nhìn theo cậu rời đi, anh biết rõ Giang Dữ Miên lúc theo đuổi người khác thì cao tay đến mức nào, áo khoác là cố ý ném cho chó, dáng vẻ này cũng là diễn cho anh xem, đi nhanh như vậy, nói không chừng là lười giả vờ lâu.

Cho dù áo khoác ném cho chó sẽ không mặc nữa, xe mui trần cũng vẫn có mui xe.

Hơn nữa, lúc bọn họ yêu đương, anh cũng sẽ không mặc áo blouse trắng tiếp xúc với Giang Dữ Miên.

Lâm Hạc Thư cau mày, sau đó từ từ giãn ra.