Giám Định Một Loài Thực Vật Mới / Tự Đái Xuân Dược Đích Nam Nhân

Chương 6-2




Mục Mục trở về liền thì phát hiện ra mèo Siam lại đang gây họa, chân ở trên bàn gõ loạn, khuông bình luần lưu lại một chuỗi ký tự vô nghĩa, thật may chưa đăng ra ngoài.

“Ngươi nha,” Mục Mục đặt nó lên đầu gối mà vỗ cái mông hư, “Xem ra sau này trước khi rời đi ta phải khóa máy tình lại mới được.”

Và Lăng Miêu bị đánh mông: … … (⊙o⊙)(⊙o⊙)(⊙o⊙) A a a a a a lão tử to con lớn đầu mà còn bị đánh đòn!

Mục Mục nhìn biểu cảm trên mặt mèo Siam có phần thừ ra: “Làm sao vậy? Mất hứng à?”

Lăng Miêu thấy Mục Mục đang nựng má mình, gần gũi chăm chú nhìn nó, sau một lúc lại chậm rãi nháy mắt.

Lăng Miêu: …

Mục Mục: “Hình như không có hiệu quả? Phải thử lại lần nữa.”

Anh lại xít gần lại một chút nữa, cắn nhẹ lên tai mèo Siam.

Lăng Miêu:!!!!

“Kỳ quái, thế mà vẫn không hiệu quả?”

Mục Mục chống cằm nghi ngờ nghĩ.

Lăng Miêu cảm giác mình bị luộc chín.

Mục Mục có chút thất vọng, xem ra “liều thuốc” này không thể dùng cho mèo.

Giao bộ ảnh cho tổng biên tập, ngay lập tức nhận được nhiều lời ngợi khen, tại chỗ định ngay một tấm làm ảnh bìa số báo đặc biệt. Có thể lên trên mặt bìa Minus đều là khao khát xưa nay của các người mẫu, Lăng Miêu dù đang lên nhưng vẫn chỉ là một hậu bối, việc này thì chẳng khác nào như một bước lên trời.

Mà hãng nước hoa chẳng biết từ đâu biết được tin này, mua trang bìa làm quảng cáo. Ngay sau đó đẩy luôn lên app, qua đi qua lại, dân chúng trên mạng cũng không tin nổi ảnh chụp một nam một nữ này là cùng một người.

Lăng Miêu phát hỏa, có truyền thông vào cuộc, hơn nữa còn lấy ảnh đó để tuyên chuyền, liên đới Mục Mục cũng bị bao người ùn ùn kéo tới làm phiền.

Đang làm việc cơ bản không xử lý được tình huống, anh đành phải bỏ qua mọi thứ, tìm một ê kíp trong vùng để làm việc, song cũng không mong mọi người phải chờ đợi quá lâu.

Hơn nữa Mục Mục chăm nuôi mèo Siam đã được một thời gian dài, liền nhận thức được nhiều, hôm nay vừa về đến nhà, anh đã chính mắt chứng kiến mèo Siam đang gặm lá Lan Điếu rơi đầy đất.

“Miêu Miêu!” Mục Mục tức giận.

Mèo Siam nghe được âm thanh liền quay đầu bỏ chạy, nhưng chân không biết bị cuốn lấy vật gì, toàn bộ cơ thể đều quay trở vào ***g ngực của anh. Mục Mục tức giận nắm gáy mèo, nhắm đúng mông tét mấy cái.

Bị đánh mông, mèo Siam rên lên, một tiếng một lần bị đánh, khác với mọi khi chỉ là tiếng rên bình thường, mèo Siam lần này kêu thảm thiết vô cùng, khiến cả Mục Mục cũng cứ ngỡ mình đã hạ thủ quá nặng tay.

Mục Mục có chút hối hận, ôm Siam vào lòng vỗ về: “Được rồi được rồi, đừng kêu, ta đã nói với ngươi không được gặm những thứ này, nhưng quên mất ngươi nghe không hiều, là ta sai.”

Mèo Siam bị làm cho hoảng sợ, vẫn không thôi kêu rên liên tục.

Mục Mục đau lòng, hôn lên cái mũi nhỏ một cái, chiêu này đặc biệt hữu dụng, mèo Siam trong nháy mắt không kêu nữa, ánh mắt còn có chút đờ đẫn.

Lúc này trong nội tâm Lăng Miêu đang dậy sóng: Tôi bị tên to xác kia hôn Tôi bị tên to xác kia hôn Tôi bị tên kia hôn Tôi bị…

“Đỡ hơn chưa?” Mục Mục vuốt lưng nó, “Đi, hôm nay không ăn đồ hộp nữa, sẽ làm cá tươi cho ngươi ăn đề bồi thường.”

Lăng Miêu không ngờ vì nó mà Mục Mục sẽ làm cá, còn là cá sống, cứ ngỡ anh ăn chay, sẽ vì thế mà không sát sinh.

Lăng Miêu nhảy lên nóc tủ lạnh, từ trên cao nhìn xuống động tác thuần thục của Mục Mục sơ chế cá, nạo vảy, xử lý dạ dày, trong nháy mắt liền làm xong.

“Ngươi thích ăn mùi gì, tương hay dấm?” Biết rõ Miêu Miêu không hiều, nhưng Mục Mục vẫn hỏi nó.

Dấm chua Dấm chua Dấm chua Dấm chua Dấm chua, Lăng Miêu trong lòng kêu gào, chỉ hận không thể đi qua quạt một nhát lên chai dấm.

Dù sao thì Mục Mục với nó có thần giao cách cảm, ướp cá rồi đặt lên chào, mùi hương da cá chín xông tới, một mặt chín, liền tưới lên một thìa tương, trong chốc lát mở nồi, cả phòng tràn đây mùi dấm.

Nhớ cho thêm rau thơm

Mục Mục giơ tay lên một cái, con cá chín vàng nay mỗi chỗ lại điểm chút xanh lục.

Không đợi Mục Mục gọi, Lăng Miêu đã chẳng chịu nổi mà nhảy lên bàn ăn, vẻ mặt mong ngóng đồ ăn được dọn ra.

Mục Mục cười: “Ngươi cũng thật nhiệt tình.”

Cá bưng lên, Lăng Miêu bị hương thơm dẫn dụ, cắn một miễng, bị bỏng lưỡi.

“Ngươi chậm một chút,” Mục Mục mang một bát nước đặt bên cạnh, “Cá nóng đó.”

Lăng Miêu vì bị phỏng mà lần này cẩn thận hơn, thăm dò hai ba lần mới nuốt miếng thứ nhất vào bụng, một hương thơm đặc thù tràn đầy khoang miệng, na ná vị đạo của ly sữa ngày đầu tới đây nó được thưởng thức.

Lăng Miêu từ trước tới nay chưa từng ăn qua một món cá ngon thế này, ngon muốn khóc luôn.

Mèo Siam vừa ăn vừa rên lên những tiếng ô ô, cái đuôi dựng cao bởi xúc động mà run rẩy.

Mục Mục theo cổ nó vuốt ve, mỗi lần như vậy đều rên nhẹ, Lăng Miêu vốn ghét khi ăn bị người khác đụng chạm, nay lại khát khao những đợt vuốt ve của anh.

Một hơi nó tiêu diệt gần hết cả con, Lăng Miêu kích động chạy đông chạy tây, cứ như có ai đang ở sau truy đuổi.

Căn nhà nhỏ của anh hạn chế nó, thế là từ sopha đến hộc tủ, đủ mọi vật dụng Lăng Miêu đều nhảy lên. Lúc Mục Mục rửa bát đũa, phía sau lưng phát ra đủ loại tiếng động, cứ như trong nhà nuôi một đứa trẻ nghịch ngợm vậy, thế nhưng đứa trẻ này lại được anh đặc biệt cưng chiều.

Lúc Mục Mục lau dọn phòng bếp xong, Siam chạy tới, ôm lấy chân anh rồi từ từ bò lên vai, bất thình lình liếm khóe miệng của anh một cái.

“…” Mục Mục bị đánh len: “Ta vừa nãy không ăn cá, bên mép có vị cá sao?”

Lăng Miêu bị điên rồi, chỉ cảm thấy khi nãy liếm được một vị đạo vô cùng dễ chịu, không nghĩ ngợi liếm ba bốn cái, tới khi bị Mục Mục đẩy ra.

“Hưng phấn hơi quá đà rồi đấy, tỉnh táo lại một chút.”

Lăng Miêu hiện tại chẳng nghe được anh nói cái gì, Mục Mục không cho nó liếm môi, liền dúi đầu vào cổ anh, tận tình hấp thụ hương thơm trên người Mục Mục. Mùi vị hít vào càng nhiều, trong tâm trí càng mơ hồ, nhiệt độ cơ thể tăng lên, dục vọng thì ứ đọng tại một nơi nào đó, khẩn cấp muốn giải phóng.

Nó nhằm cổ Mục Mục cắn một nhát, răng nanh bén nhọn để lại trên cổ anh một vết thương, Mục Mục bị đau liền lôi nó ra: “Có muốn ta kiếm cho ngươi một con mèo cái không?”

Nghe được hai tiếng mèo cái Lăng Miêu liền tỉnh táo, nó ý thức được nếu tiếp tục có thể phát sinh ra chuyện không hay, ngộ nhỡ không khống chế được biến thành người, với Mục Mục lại làm trò gì thì quả thực không xong.

Không, chỉ cần biến thành người, chưa làm gì thôi đã đủ không xong rồi.

Lăng Miêu vịn vào chút lý trí còn xót lại, nương vai Mục Mục mà nhảy xuống, liều mạng vọt ra ngoài cửa sổ, ngay cả thời gian để đối phương phản ứng cũng chẳng còn.

“Miêu Miêu!” Mục Mục khẩn chương lao ra ngoài hành lang, chỉ thấy ở cửa chữa cháy có cái đuôi đen xì.

Anh nhanh chóng đuổi tới cửa cầu thang, thế nhưng không biết mèo Siam lên tầng hay xuống, lưỡng lữ một chút thôi Lăng Miêu đã trốn thoát.

Mục Mục vừa lo lắng vừa hối hận, sớm biết thế này đã không làm món cá Riga.



Một đôi tình nhân trẻ nương ánh trăng mà bên hồ tản bộ, bọn họ vừa gặp nhau không lâu, thậm chí mới chỉ dám nắm tay.

Bởi bầu không khí thực sự rất đẹp, cậu bé can đảm nắm tay cô bé: “Em à, anh…”

Bỗng một bóng đen sượt qua chỗ hai người, thẳng phía hồ mà lao xuống, ầm một tiếng, bọt nước nổi lềnh bềnh trên bề mặt.

Bị kích động, cô gái bắt đầu gào thét: “A —— ”

Cậu bé cũng sợ hãi đứng trước cô: “Thứ gì vậy?!”

Mặt hồ trở về với vẻ tĩnh lặng khi trước, ánh trăng phản chiếu lại biến về nguyên dạng, mặt nước chỉ nổi lên vài bọt khi bình thường.

Đợi nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh gì mới, cậu bé xoay người lại, bỏ tay cô ra, nhưng đối phương đứng tại chỗ bắt động, nhìn chằm chằm vào hồ nước.

“Làm sao thế?”

Cô gái đưa tay ra, thất thần chỉ phía trước: “Trời ơi…”

Cậu quay đầu, thấy dưới ánh trăng chiếu dọi, có hồ nước sóng gợn lăn tăn, đứng lặng nơi đó có một thiếu niên đẹp tuyệt trần, mái tóc ướt, khuôn mặt kiều diễm tựa tranh vẽ, bờ ngực trắng ngần phía trước có vương vài cành thủy tảo, nửa thân dưới bị nước che lại, không rõ là người hay là cá.

Cô gái giật mình bụm miệng: “Ta gặp được hồ thần…”

Thiếu niên thấy có người phát hiện, liền lập tức quay đầu đâm thẳng xuống đáy hồ, lát sau không còn chút tung tích.