Giấm Chua Trên Toàn Thế Giới Đều Bị Anh Ăn Rồi!

Chương 56




Lục Tri Chu chỉ nhẹ nhàng chạm một chút rồi ôm Tiêu Niên vào lòng. 

“Cậu bạn nhỏ bị thương.” Hắn nói một câu như vậy. 

Tiêu Niên nhấp môi cười: “Đúng vậy, làm sao bây giờ đây?” 

Lục Tri Chu cúi đầu hỏi Tiêu Niên: “Muốn bỏ trốn với anh không?” 

Tiêu Niên giống như nghe thấy điều gì mới mẻ, lần gần nhất cậu nghe thấy cái từ này là hồi học tiểu học xem phim truyền hình. 

Nhưng Tiêu Niên vẫn là: “Được nha.” 

Mà cái vụ bỏ trốn này của Lục Tri Chu là chuyện như nào đây? 

Tuyến đường thứ nhất, mang Tiêu Niên quay lại phòng bao. 

Tiêu Niên nuốt xuống một trăm lời muốn nói, ngoan ngoãn mà bị dắt trở về vị trí của mình. 

Người lớn đối với hành động này của bọn họ dường như đã thấy nhiều không trách, đi ra ngoài một lát, tâm tình của Tiêu Niên cũng không còn kém như vừa rồi. 

Khi trở về, bọn họ vậy mà còn đang nói về hai người.

Có điều, hiện tại là đang nói về Tiêu Niên, nói mấy hôm trước cậu thi đấu đoạt giải, mẹ của Tiêu Niên còn đưa cho mẹ Lục Tri Chu một ít ảnh chụp về cậu trong cuộc thi. 

“Rất tuấn tú a.” Mẹ Lục Tri Chu khen một câu, cũng ngẩng đầu nhìn Tiêu Niên nói: “Ở trên sân khấu hoàn toàn không giống nhau.” 

Bà cũng hỏi Lục Tri Chu: “Con hẳn là cũng biết chứ?” 

Lục Tri Chu gật đầu: “Biết, con có tới hiện trường.” 

Mẹ của Tiêu Niên kinh ngạc cảm thán: “Cháu đến hiện trường à.” 

Lục Tri Chu cười cười: “Cháu là fans của thầy Tiêu ạ.” 

Tiêu Niên nghe mà bật cười. 

Bên kia, mẹ của Lục Tri Chu hỏi: “Đây là thi đấu theo tiêu chí gì?” 

Lục Tri Chu nói: “Thi đấu tiêu chí cả nước, không có thư mời thì không tham gia được.” Hắn ngừng nửa giây: “Tiêu Niên giành giải á quân.” 

Mẹ của Lục Tri Chu gật đầu, nhìn Tiêu Niên cười: “Cháu giỏi quá.” 

Tiêu Niên quay đầu nhìn Lục Tri Chu, lại nghe Lục Tri Chu nói: “Fans của em ấy quá nhiều, suýt nữa thì không nhìn thấy con.” 

Tiêu Niên nhấp môi cười khẽ. 

Quay đầu, cậu thấy mẹ cũng nhìn cậu cười. 

Bên này, Tiêu Niên đang định ngồi xuống, Lục Tri Chu lại túm tay, kéo cậu đứng dậy. 

“Chú, dì.” Lục Tri Chu nhìn về phía bố mẹ Tiêu Niên: “Ngại quá, chúng con có chút việc phải đi trước.” 

Mẹ của Tiêu Niên ‘à’ một tiếng: “Đi thôi.” 

Lục Tri Chu khách khí cười cười, cũng nhìn mẹ của mình, khẽ gật đầu. 

Chờ đi xuống lầu, lên xe, Tiêu Niên thắt đai an toàn xong liền hỏi Lục Tri Chu: “Đây là cái anh gọi là bỏ trốn à?” 

Lục Tri Chu: “Thể diện sao?” 

Tiêu Niên phụt cười một tiếng: “Đặc biệt thể diện.”

Lục Tri Chu: “Dù sao cũng còn sau này, trước mặt chú dì phải hiểu chuyện một chút.” 

Tiêu Niên nhấp môi cười. 

Nhưng cậu nghĩ nghĩ lại nói: “Anh với mẹ của anh……” 

Đại khái là đoán được Tiêu Niên sẽ nói gì, Lục Tri Chu lắc đầu bảo: “Không được.” 

Tiêu Niên khẽ nhấp môi: “Thực xin lỗi.” 

Lục Tri Chu cười cười, dùng tay sờ đầu Tiêu Niên: “Thực xin lỗi cái gì.” 

Tựa như Lục Tri Chu sẽ không can thiệp quá nhiều về chuyện nhà của Tiêu Niên vậy, Tiêu Niên cũng không cần thiết phải lắm miệng. 

Thế giới này có ngàn ngàn vạn vạn gia đình, không có nơi nào là tương đồng, nó có mặt này, cũng có mặt kia, nếu như chưa từng lớn lên ở trong hoàn cảnh đó, người khác chung quy là không thể trăm phần trăm đồng cảm. 

Chỉ cần làm người lắng nghe là được, lúc cần thiết trao cái an ủi, là đủ rồi. 

Hai người cũng không có đi đâu, chỉ đi dạo bộ ở con phố gần đó, mua hai ly dương chi cam lộ rồiquay về.

Tại sao lại là hai ly dương chi cam lộ nhỉ, gần đây vị giáo sư Lục đây thế mà cũng bắt đầu có thói quen uống loại đồ uống này, nghe nói, lúc lên giảng bài còn đặt ly dương chi cam lộ ở trên bục giảng, suýt thì làm nhóm học sinh của hắn giật mình. 

“Đúng rồi.”

Lúc trở về xe, Lục Tri Chu đột nhiên nhìn Tiêu Niên nói: “Ngày mai anh phải đi trấn L.” 

Tiêu Niên khẽ nhíu mày.

Trấn L chính là một cái trấn dưới thành phố A, không nói là xa, nhưng cũng không gần, đi máy bay hơn một tiếng. 

Tiêu Niên hỏi: “Đi và về trong ngày sao?” 

Lục Tri Chu nói: “Có thể đi và về trong ngày.” 

“Nghĩa là sao?” Tiêu Niên nghe hiểu một ít: “Là phải đi rất nhiều ngày à?” 

Lục Tri Chu: “Hai ngày, nhưng cũng không xa, buổi tối anh có thể quay về.”

Tiêu Niên nghĩ nghĩ: “Nếu là tan tầm trễ quá thì thôi.”

Nói đoạn cậu click mở xem vé xe khứ hồi từ trấn L đến thành phố A, một ngày có 5 tuyến xe, sớm nhất 8 giờ, muộn nhất 6 giờ. 

“Thôi bỏ đi, cũng chỉ có một buổi tối mai thôi.” 

Tiêu Niên nói xong này đó, Lục Tri Chu liền vươn tay tới. 

Tiêu Niên cười rộ lên: “Biết biết, ở nhà ngoan.” 

Lục Tri Chu cười cười. 

Thoạt nhìn buổi tối không có gì để làm, nhưng về tới nhà rồi thì cũng đã gần 11 giờ. 

Tiêu Niên đi tắm trước, lúc ra ngoài nhìn thời gian thì đã 11 rưỡi. 

Ăn không ngồi rồi, cậu nằm ở trên giường không có việc gì làm, bắt đầu nhớ thương quyển sách hồi chiều chưa đọc xong kia. 

Nghĩ vậy, cậu lại đột nhiên nhớ tới cái gì.

Ở đầu giường Lục Tri Chu hình như cũng có một quyển, gần đây hắn đang xem. 

Quả nhiên, Tiêu Niên trườn người qua liền nhìn thấy quyển sách kia. 

Lục Tri Chu đã đọc sắp xong rồi, Tiêu Niên nhớ kỹ tên sách, cũng mở ra trang đầu tiên. 

Chỉ là, còn chưa đọc được mấy dòng, bên chỗ phòng tắm liền truyền đến động tĩnh, Tiêu Niên vội vàng đặt sách lại chỗ cũ, rồi nằm trở lại vị trí của mình. 

Giống như ngày thường, Lục Tri Chu tắm rửa xong liền lên giường, cũng thuận tay túm Tiêu Niên lại gần. 

“Anh tính đổi cái avatar.” Lục Tri Chu nói. 

Tiêu Niên nghi hoặc mà ‘ừ’ một tiếng: “Avatar gì? WeChat sao?” 

Lục Tri Chu: “Ừ.” 

Tiêu Niên: “Đổi cái gì?” 

Lục Tri Chu: “Em đưa anh một tấm.”

Tiêu Niên lập tức hai mắt cong cong: “Em hả? Đổi thành em?”

“Ừ.” Lục Tri Chu nói: “Không phải em nói, mấy thứ như avatar, nhất định là bởi vì thích mới để lên sao.” 

Tiêu Niên vui vẻ ngay, lập tức móc điện thoại ra: “Lục tiên sinh muốn tấm nào đây?” 

Nói xong, cậu click mở album của mình, nhưng vừa mở ra, Tiêu Niên đầu tiên nhìn đến chính là tấm ảnh của Chương Vũ mà cậu mới lưu về gần đây. 

Cậu nhanh tay lướt album lên trên, cũng nuốt ngụm nước miếng. 

“Chỗ này là mới nhất, mọi người chụp em hôm thi đấu đó.” 

Tiêu Niên có chút chột dạ, không dám nhìn Lục Tri Chu. 

Có điều, Lục Tri Chu hẳn là không phát hiện, hắn trực tiếp click mở một tấm ảnh ở giữa. 

Trên tấm ảnh này, Tiêu Niên đứng chính giữa, là ảnh chụp trên sân khấu, cậu ngửa đầu, giơ tay, đầu ngón tay vừa lúc được ánh đèn chiếu tới. 

“Anh cũng rất thích tấm này.”

Tiêu Niên trực tiếp chia cho Lục Tri Chu. 

Nhưng Lục Tri Chu cũng không thỏa mãn: “Mấy cái này cũng chia cho anh.” 

Tiêu Niên hào phóng gật đầu: “Không thành vấn đề!” 

Rộng lượng chia sẻ ảnh chụp xong, Lục Tri Chu liền tắt đèn, cũng cầm điện thoại của Tiêu Niên đặt sang một bên. 

Đêm nay cũng giống như đêm qua, chỉ là đêm nay Tiêu Niên có chút tỉnh táo, có lẽ là ban ngày ngủ no rồi, tắt đèn xong qua hồi lâu cũng chưa có ngủ được. 

Đáng để vui vẻ chính là, Lục Tri Chu ngủ thật sự ngon. 

Hắn giống như đã quen có Tiêu Niên bên người, mỗi lần ôm Tiêu Niên, đều là một cánh tay bị gối lên, một cách tay khác thì khoác lên eo Tiêu Niên. 

Thật tốt.

Tiêu Niên mở to mắt nhìn trần nhà đen thui. 

Đêm sâu dần, không có ai để nói chuyện, cũng không có ai để đùa giỡn, cảm xúc của Tiêu Niên có chút hạ xuống. 

Cậu giống như suy nghĩ về rất nhiều chuyện, nhưng hình như cũng không có nghĩ cái gì. 

Cậu cảm thấy bản thân như bị một vật kỳ quái trói buộc, mấy ngày gần đây vất vả lắm mới vui vẻ được chút, trong đầu liền có người nói với cậu rằng, màycảm thấy Lục Tri Chu thích mày về cái gì?  

Thanh âm này không phải của ai khác, mà là của chính cậu.

Hiện tại, hình người nhỏ kia cũng đang nói chuyện với cậu, nó nói rằng hiện tại Lục Tri Chu đối xử với cậu như vậy, là bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng tiếp xúc với người khác, về sau sẽ luôn có một ngày, hắn sẽ gặp được một người mà mọi phương diện đều phù hợp với điều kiện của hắn. 

Không phải mày.

Không phải mày.

Tiêu Niên cảm thấy nó thật phiền, nhưng mà chính mình lại ngủ không được, chỉ có thể nghe nó nói bậy nói bạ. 

Sau đó, giống như là muốn làm cho ai thấy vậy, dùng sức chui vào lòng Lục Tri Chu. 

Sau lại, cậu là ngủ thế nào, chính cậu cũng không biết. 

Hình như cậu nhắm hai mắt lại, cùng hình người nhỏ kia đánh một trận, cũng mắng nó, mày biết cái rắm. 

Hôm sau, Lục Tri Chu rời đi từ sớm, Tiêu Niên cũng dậy sớm đi tới studio một chuyến, dạy một khóa xong liền trở về. 

Sau đó, cậu vùi người trong thư phòng của Lục Tri Chu. 

Đọc sách đọc đến trời đất tối tăm, vừa lúc Lục Tri Chu ở bên kia bận rộn, không rảnh đếm xỉa tới cậu, Tiêu Niên liền đọc hết cả quyển sách. 

Đọc tới cuối mới nhận ra đã là hơn hai giờ chiều, cũng mới biết được đói bụng. 

Cậu xoa xoa cổ của mình, cầm điện thoại đặt cơm hộp. 

Nhưng đang ấn ấn, cậu đột nhiên thay đổi chủ ý, chuyển sang một phần mềm khác gọi một chiếc xe, đích đến là A đại. 

Lục Tri Chu từng nói, nhà ăn trong trường học của hắn được đánh giá rất tốt, Tiêu Niên muốn thử xem. 

Nói đi liền đi.

Nhưng không nghĩ tới, muốn thấy cũng không thấy được.

Tiêu Niên tới A đại rồi mới phát hiện, giờ này nhà ăn đã đóng cửa, cậu đành phải đến tiệm mì sợi bên cạnh chọn đại một tô mì. 

Nhưng nếu đã tới, Tiêu Niên đơn giản đi dạo xung quanh, cảm thụ bầu không khí chỗ làm của Lục Tri Chu một chút. 

Đại khái là vừa lúc tan học, lúc Tiêu Niên đi ngang qua khu dạy học thấy có rất nhiều học sinh đổi phòng học, toàn bộ không khí rất náo nhiệt. 

Mà khéo là, khu giảng đường này vừa lúc là chỗ mà cậu với Tề Nghệ lại đây nghe lén Lục Tri Chu giảng bài hồi trước. 

Tiêu Niên không đi nữa, cũng dung nhập vào bầu không khí náo nhiệt này, đi theo một đám học sinh tới phòng học lớn mà Lục Tri Chu đến giảng bài lúc trước, chọn ngồi xuống ở dãy cuối cùng. 

Hôm nay tất nhiên không phải là khóa của Lục Tri Chu, nhưng khéo chính là, tiết này cũng là giảng vật lý. 

Càng khéo hơn nữa là, giáo viên dạy tiết này lại là Chương Vũ.

Mấy ngày nay Tiêu Niên xem đều là hình ảnh, bây giờ người thật đột nhiên ở trên bục giảng chuyển động, Tiêu Niên còn có chút không quen.

Có điều, không lâu sau cậu cũng quen. 

Tiêu Niên của hiện tại cùng với Tiêu Niên của trước kia không giống nhau, cậu cũng không phải là hoàn toàn không hiểu. 

Tiết học trôi qua một nửa, cậu mượn sách của một bạn sinh viên đang ghé lên bàn ngủ gật. 

Một tiết khóa kết thúc, cậu sâu sắc cảm giác được vị giáo sư Chương này giảng bài rất thú vị, đặc biệt biết cách trò chuyện với học sinh, rất thân thiết, khó trách lại được bọn học sinh khen lấy khen để, thật sự có bản lĩnh. 

So với Lục Tri Chu đồ cổ kia giảng bài thì thú vị hơn nhiều. 

Tiêu Niên ở trong lòng vừa khen vừa chua.

Cũng khó trách, bọn học sinh có thể chụp được ảnh Lục Tri Chu và hắn khi đang trò chuyện, còn cười đến vui vẻ như vậy. 

Mẹ nó.

Tiêu Niên ở trong lòng hừ một tiếng, tiếp tục nghe giảng bài. 

Chạng vạng tan học, Tiêu Niên rốt cuộc cũng ăn được mấy món của nhà ăn mà Lục Tri Chu nói tới. 

Đúng là rất không tồi.

Mà mãi đến bây giờ, trên điện thoại vẫn không có tin nhắn của Lục Tri Chu.

Tiêu Niên lướt lướt màn hình, phía trên là tin nhắn cậu gửi cho Lục Tri Chu lúc sáng, đến bây giờ Lục Tri Chu vẫn chưa trả lời lại. 

Tiêu Niên thầm cảm thán thầy Lục thật bận rộn, lại cất điện thoại vào túi. 

Về đến nhà, cậu lại vùi đầu vào thư phòng, nhưng đang đọc sách, cậu lại mở điện thoại ra.

Lại lướt tới mấy bài viết về Chương Vũ.

Tiêu Niên thật sự cảm thấy chính mình rất có bệnh, Chương Vũ với Lục Tri Chu lại chẳng có gì, cậu cần đến nỗi ngày nào cũng phải lật xem một lần sao? 

Nhưng một bên thì nghĩ như vậy, một bên lại nghiêm túc xem, còn đọc bình luận của mọi người. 

Có người ở dưới nói, gần đây tần suất tiếp xúc của thầy Lục với thầy Chương thẳng tắp giảm xuống. 

Còn có người nói, sao tôi lại nghe nói thầy Lục thoát kiếp độc thân rồi? Thiệt hay giả? Là thần tiên phương nào vậy? 

Tiêu Niên rất muốn trả lời cô gái này rằng, tôi chính là vị thần tiên đó đây, cô có vấn đề gì? 

Đang định lướt xuống thêm, điện thoại của Tiêu Niên đột nhiên rung lên, báo có cuộc gọi tới. 

Là Tiểu Minh.

“Tiêu thiếu gia.” Tiểu Minh mở miệng gọi.

Tiêu Niên: “Sao vậy?”

Tiểu Minh: “Còn sao vậy cái gì, không phải cậu nhờ tớ mang về cho người đàn ông của cậu cái cà vạt sao, tớ vừa mới về mà cậu không tới nghênh đón một cái sao?” 

Tiêu Niên cười rộ lên: “Tới liền đây.”

Tiểu Minh: “Nha, sảng khoái như vậy?”

Tiêu Niên: “Lục Tri Chu không ở nhà.”

Tiểu Minh tặc lưỡi.

“Hèn chi.” Tiểu Minh hỏi: “Vậy giờ sao?”

Tiêu Niên: “Gặp mặt rồi nói sau.”

Tiêu Niên muốn uống rượu.

Đương nhiên, cậu sẽ xin phép.

Mà bên này, cậu vừa mới cúp điện thoại, bên kia Lục Tri Chu vừa lúc tan tầm. 

Vốn dĩ Tiêu Niên là có thể lập tức nhận được điện thoại của Lục Tri Chu ngay, nhưng là có người cắt ngang. 

Lục Tri Chu còn chưa có mở khóa điện thoại, trên màn hình liền biểu hiện cuộc gọi tới từ Lâm Nhạc Phàm. 

Lục Tri Chu bắt máy: “Sao vậy?” 

Lâm Nhạc Phàm hỏi: “Buổi chiều cậu về trường à?” 

Lục Tri Chu: “Không có.”

Lâm Nhạc Phàm: “Vậy lạ thật, tớ ở trong trường nhìn thấy Tiêu Niên.” 

Lục Tri Chu khựng lại: “Em ấy đến trường?”

“Cậu không biết à?” Lâm Nhạc Phàm bên kia đột nhiên ậm ừ vài tiếng: “Tớ nhìn thấy cậu ấy ở toà nhà Minh Trí.” 

Lục Tri Chu dừng bước chân: “Em ấy đến đó làm gì?” 

Tiểu Minh: “Cậu ấy ở trong phòng học lớn trên lầu 3, ờ, cậu ấy nghe, nghe một chút, cái kia……” 

Lục Tri Chu bổ sung lời của Lâm Nhạc Phàm: “Lớp của Chương Vũ.”

Lâm Nhạc Phàm ở bên kia cười rộ lên: “Aiz, cậu biết à.”

Lục Tri Chu thấp giọng: “Tớ không biết.”

Lâm Nhạc Phàm nghi hoặc: “Cậu không biết? Nghĩa là sao?”

Lục Tri Chu hỏi: “Em ấy đi rồi à?”

Lâm Nhạc Phàm: “Tớ không biết a, cái kia, chính là, uhm……”

Lục Tri Chu hiểu Lâm Nhạc Phàm: “Nói thẳng.”

“Thật ra, tới có hỏi thăm một chút, cậu ấy nghe xong hai tiết khóa, còn, còn rất vui vẻ.” Nói xong, Lâm Nhạc Phàm lại cảm thấy chính mình có chút lắm mồm, nhưng không nói ra, hắn chắc chắn sẽ hối hận: “Cái kia, chính là, có lẽ là tò mò về lớp vật lý, dù sao thì cậu là thầy dạy vật lý mà, với lại Chương Vũ cũng rất hài hước, Tiêu Niên cũng chỉ ở lại thêm chốc lát.” 

Lúc Lâm Nhạc Phàm nói những câu này, Lục Tri Chu chẳng đáp lời nào.  

Nói xong, hắn cũng im lặng.

Lâm Nhạc Phàm nuốt nước miếng: “Cậu đang nghe sao?” 

Lục Tri Chu trả lời: “Tớ biết rồi.”

Lâm Nhạc Phàm đột nhiên cảm giác không khí thật nặng nề, hắn nhẹ nhàng hít sâu một hơi, cảm thấy hiện tại hẳn là phải nói cái gì đó. 

Nhưng cái gì cũng không hợp, hắn có thể nói cái gì đây? 

Không lâu sau, Lục Tri Chu lại nói: “Buổi tối tớ về.”

Lâm Nhạc Phàm có chút kinh ngạc: “A? Này, nghiêm trọng như vậy sao?” 

Lục Tri Chu nói: “Không nghiêm trọng, tớ chỉ là nhớ em ấy.” 

Lâm Nhạc Phàm: “……”

Lâm Nhạc Phàm cảm thấy dây thần kinh của mình bị Lục Tri Chu đạp ở dưới chân cọ xát. 

Dứt khoát không nói chuyện này nữa.

Lâm Nhạc Phàm nhớ tới một chuyện khác: “Đúng rồi, cái cậu tên Trịnh Lĩnh kia, hai ngày này vậy mà tớ không nhìn thấy cậu ta.” 

Lục Tri Chu nói: “Cậu ta sẽ không tới.” Nói xong, hắn lại thêm một câu: “Nếu cậu ta còn có mặt mũi.” 

Lâm Nhạc Phàm ‘hắc’ một tiếng: “Cái gì, cái gì? Xảy ra chuyện gì?” 

Lục Tri Chu: “Tớ bảo cậu ta cút.”

Lâm Nhạc Phàm hít hà một hơi, hắn cảm thấy rất khó tin khi Lục Tri Chu lại nói lời này với người khác. 

“Tớ đệt.” Lâm Nhạc Phàm không nhịn được thốt lên kinh ngạc: “Cậu ta nói gì mà cậu bảo cậu ta cút?” 

Những lời này của Lâm Nhạc Phàm thành công làm Lục Tri Chu nhớ tới chuyện xảy ra trên hành lang ngày hôm qua. 

Cùng với những lời mà Trịnh Lĩnh đã nói.

“Không có gì.” Lục Tri Chu đột nhiên cảm giác có thứ gì nghẹn ở yết hầu: “Tớ không muốn nói.”