Giấm Chua Trên Toàn Thế Giới Đều Bị Anh Ăn Rồi!

Chương 20




Khu vực đậu xe của tiểu khu Lục Tri Chu ở được tách riêng ra một chỗ, cho nên sau khi đỗ xe xong, mọi người đều phải đi qua một con đường nhỏ, bảo là để mọi người thưởng thức cảnh đẹp của tiểu khu. 

Bước xuống xe, phòng làm việc của Tiêu Niên cũng gửi tới cho cậu bảng sơ lược thông tin cá nhân, Tiêu Niên cẩn thận kiểm tra một lượt xong lại lướt về phần đầu trang, phóng đại ảnh chụp của mình. 

“Anh nhìn nè.”

Tiêu Niên đưa điện thoại tới trước mặt Lục Tri Chu, giọng điệu khoe khoang. 

Lục Tri Chu nhìn ảnh chụp: “Oa, soái quá.” 

Tiêu Niên liếc mắt nhìn Lục Tri Chu, thu điện thoại về: “Lục Tri Chu tiên sinh, bình thường em khen anh thế nào?” 

Lục Tri Chu cười cười, bắt lấy cánh tay của Tiêu Niên, cẩn thận ngắm nhìn bức ảnh: “Thầy Tiêu soái thật, bức ảnh này cũng vì có thầy Tiêu mà trở nên sinh động hơn nhiều, anh lớn tới giờ cũng chưa thấy tấm ảnh nào đẹp như vậy đó.” 

Lục Tri Chu nói xong, Tiêu Niên ngửa đầu cười to. 

Tiêu Niên có thể không hiểu sao, Lục Tri Chu chính là đang bắt chước cậu. 

Nhưng mà, bị Lục Tri Chu dùng giọng điệu đứng đắn nói ra như thế, sao lại nghe có vẻ âm dương quái khí vậy nhỉ. 

Tiêu Niên thu điện thoại về: “Biết thầy Tiêu vừa soái vừa ngầu là được rồi.” 

Lục Tri Chu tiếp tục nịnh nọt: “Anh biết hồi giờ mà.”

Tiêu Niên nhướng mày: “Có phải là rất vinh hạnh vì có thể quen biết em đúng không?” 

Lục Tri Chu nét mặt vô cùng chân thành: “Vô cùng vinh hạnh.” 

Không xong, Lục Tri Chu làm sao thế. 

Sao cứ phối hợp với cậu vậy. 

Vì đã nói tới chuyện này, trên quãng đường về nhà, Lục Tri Chu cũng cùng Tiêu Niên trò chuyện về cuộc thi đấu. 

Là Lục Tri Chu hỏi trước, ban đầu là hắn hỏi một câu, Tiêu Niên đáp một câu, sau lại Tiêu Niên phát hiện, Lục Tri Chu là thật sự hoàn toàn không biết gì về công việc này của cậu, cho nên đơn giản phổ cập một tí, cũng dần dần nói nhiều hơn. 

Cộng thêm bức thư mời vừa rồi, Tiêu Niên vốn đang cảm thấy vui vẻ, nên vừa bị nhắc tới lại càng thấy hưng phấn. 

Vai kề vai bước đi còn chưa đủ, còn vừa nói vừa đi về trước hai bước đối mặt với Lục Tri Chu, rồi lại lùi về. 

Máy hát mở ra, cậu có nhiều chuyện kể không hết, về những người bạn cùng cậu luyện tập vũ đạo, về những chuyện lý thú xảy ra giữa bọn họ, về những học sinh muôn hình muôn vẻ mà cậu gặp được. 

Cậu nói, Lục Tri Chu nghe, cậu hỏi, Lục Tri Chu đáp.

Cả một đường, Tiêu Niên thần thái phi dương, Lục Tri Chu trước sau vẫn duy trì ý cười bên khóe môi, trong tay xách theo hai ly dương chi cam lộ của Tiêu Niên, chậm rãi đi theo Tiêu Niên về phía trước. 

Sau đó, Tiêu Niên sao lại dừng lại nhỉ, cậu đang kể về một câu chuyện cũ của mình, không biết tiếp theo là gì, vì có một đoạn ngắn bị quên mất rồi. 

Cuối cùng, có nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, đành phải nhìn Lục Tri Chu cười cười. 

Lục Tri Chu cũng cười: “Đã quên?”

Tiêu Niên bất đắc dĩ: “Đã quên.”

Vừa lúc cũng sắp đến dưới lầu, Tiêu Niên ‘ai’ một tiếng: “Thôi, không quan trọng.” 

Lục Tri Chu ‘ừ’ một tiếng, tầm mắt lại đột nhiên nhìn về phía sau Tiêu Niên. 

Tiêu Niên cũng quay ra sau nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy một đống bụi cây. 

Cậu còn chưa kịp hỏi sao thế, liền nghe Lục Tri Chu nói: “Tiểu Nam.” 

Tiêu Niên ngay từ đầu là không kịp phản ứng lại, chờ nhớ lại Tiểu Nam là cái gì, trong đầu cậu lập tức hiện lên gương mặt tái nhợt của cậu bé kia. 

Tiêu Niên tại chỗ nhảy dựng, hét lên.

Sau đó, cậu lập tức đâm vào người Lục Tri Chu, cũng chửi ầm lên: “Anh có bệnh à anh có bệnh à!” 

Lục Tri Chu nở nụ cười, vươn tay đặt lên đầu Tiêu Niên: “Còn sợ à?” 

Tiêu Niên há mồm chửi bậy: “Anh mẹ nó bị kề sát mặt thử xem.” 

Lục Tri Chu ý cười càng đậm, sờ sờ đầu Tiêu Niên: “Thực xin lỗi.” 

Tiêu Niên giận lắm, dùng nắm tay đấm lên cánh tay Lục Tri Chu vài cái, chỉ vào hắn: “Lục Tri Chu tiên sinh.” 

Lục Tri Chu còn đang cười, hắn cúi đầu nhìn Tiêu Niên: “Sai rồi.” 

Lục Tri Chu đùa giỡn xong, trên quãng đường còn lại, hai người chỉ cần đối diện nhau, Tiêu Niên đều trừng mắt với Lục Tri Chu. 

Nhưng vừa trừng hắn, vừa dính chặt vô cùng, không muốn tách xa, trông rất buồn cười. 

Mãi đến khi lên lầu, Tiêu Niên mới tự mình tách ra đi riêng, thấy khá hơn nhiều. 

“Từ giờ trở đi, đừng nói chuyện với em.” Tiêu Niên ném xuống câu này xong, liền nhanh chân đi về trước. 

Lục Tri Chu nâng túi nhựa trong tay: “Dương chi cam lộ.” 

Tiêu Niên lập tức quay đầu lại, rồi lập tức đoạt lấy cái túi trong tay Lục Tri Chu, rồi lại xoay người về. 

Lục Tri Chu lại nói: “Anh tính đổi mật mã cửa nhà.”

Tiêu Niên không để ý đến hắn

Lục Tri Chu cũng không nói gì, chỉ không nhanh không chậm đi theo, nhìn Tiêu Niên ở phía trước đi tới cửa, dùng sức ấn từng nút mật mã, tích tích tích tích. 

Rất nhanh, cửa truyền đến thanh âm giải khóa. 

Nhưng cũng rất nhanh, cửa lại truyền đến thanh âm bị khóa lại. 

Tiêu Niên một lần nữa đóng cửa nhà, quay đầu hỏi Lục Tri Chu: “Đổi cái gì?” 

Lục Tri Chu nở nụ cười, ánh mắt phảng phất như đang nói, không phải em không muốn nói chuyện với anh sao? 

Tiêu Niên cắn răng: “Lục Tri Chu tiên sinh.” 

Lục Tri Chu dừng lại cười, nói: “5876.” 

Tiêu Niên lập tức muốn cười, nhưng cậu cố gắng nghẹn lại. 

“Được thôi.” Tiêu Niên cúi đầu nhìn khóa mật mã: “Em đổi.”

Cậu đã từng đổi mật mã trong nhà, nghĩ hẳn là không khác nhau mấy. 

Vì thế, cậu trước ấn menu, sau đó……

Sau đó, hết biết.

“Ở đây.”

Phía sau, Lục Tri Chu đã đi tới, hắn duỗi tay ấn lên nút ‘khoá’. 

Có lẽ là muốn cho Tiêu Niên nhìn thấy rõ ràng, thao tác ngón tay vô cùng thong thả. 

Nhưng Tiêu Niên lại không thấy rõ lắm. 

Cậu đang miên man suy nghĩ.

Thật ra, Lục Tri Chu cũng không có dựa gần lắm, là một khoảng cách rất an toàn, cũng rất lịch sự. 

Vấn đề là ở Tiêu Niên, rõ ràng là chẳng có gì xảy ra, Lục Tri Chu cũng chỉ đang làm một động tác rất đơn giản, nhưng giống như có cái gì đó đang hấp dẫn cậu, làm cậu lúc này đặc biệt muốn dựa ra sau. 

Một chút thôi cũng được, chỉ là chạm vào quần áo cũng tốt. 

“Thiết lập thành công.”

Một giọng nữ đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tiêu Niên. 

Lục Tri Chu: “Xong rồi.”

Tiêu Niên ‘ồ’ lên, lùi sang bên một chút, cửa nhà mở ra, cậu liền bước vào không quay đầu lại. 

Lục Tri Chu lại ở phía sau hỏi cậu: “Em có muốn lưu dấu vân tay không.” Cậu cũng chỉ ném lại một câu “không cần”, rồi nhanh chóng đổi giày, lại nhanh chóng bay về phòng. 

Vừa đóng cửa lại, Tiêu Niên quay đầu liền nhào lên giường, vùi đầu vào chăn. 

Mãi đến khi sắp hít thở không thông, cậu mới ngẩng đầu lên.

Tóc mái trên trán đã rối tung, có mấy cọng còn đâm vào mắt.

Tiêu Niên chẳng hơi đâu để ý tóc tai, bây giờ trong đầu cậu toàn là Lục Tri Chu thôi. 

Với lại bọn họ cả ngày hôm nay, cứ ái muội không ngừng. 

Tiêu Niên không phải không có cảm giác, tình huống này rất không ổn. 

Quá không ổn luôn.

Cậu hết nhảy lại ôm còn cáu kỉnh, làm cái gì vậy?

Nhưng cậu biết, tình huống này cũng chỉ có mình cậu cảm thấy không ổn mà thôi, Lục Tri Chu lại biểu hiện rất bình thường, Lục Tri Chu thì vẫn là Lục Tri Chu từ trước tới giờ. 

Tiêu Niên lại nằm sấp trên giường để bình tĩnh một phen, mặc niệm vài câu ‘đừng như vậy, không nên đâu, dừng ở đây đi, đầu óc của mày có bình thường không, v.v’, lại ngẩng đầu lên, sau đó hút mạnh hai ngụm dương chi cam lộ. 

Mở cửa, đi ra ngoài, Lục Tri Chu đang ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, trên bàn trà là máy tính được mở ra.

Tiêu Niên cũng chỉ là lướt mắt một cái, thấy Lục Tri Chu nhìn qua, lại lập tức dời đi tầm mắt, bước về phía phòng tắm. 

Nhưng đi được nửa đường, Tiêu Niên lại ngừng bước. 

Cậu cắn răng, ở trong lòng mắng một tiếng “đệt”, xoay người đi về phía Lục Tri Chu. 

Phòng khách không mở đèn trần mà chỉ bật một bên đèn tường màu vàng ấm, không sáng lắm, nhưng cũng không quá mờ.

Tiêu Niên chính là tại hoàn cảnh thế này, cũng không sao giải thích được, bước tới trước mặt Lục Tri Chu. 

Toàn bộ quá trình, Lục Tri Chu đều chăm chú nhìn cậu, đợi đến khi Tiêu Niên đứng trước mặt mình, Lục Tri Chu mới mở miệng. 

“Sao thế?” Lục Tri Chu hỏi.

Tiêu Niên nhìn máy tính: “Bận sao?” 

Lục Tri Chu: “Không bận.”

Tiêu Niên: “ok.”

Tiêu Niên nói xong lại bước tới một bước, sau đó nâng chân quỳ lên sô pha, ngồi lên đùi Lục Tri Chu. 

Cậu đặt tay lên vai Lục Tri Chu, không nói hai lời, trực tiếp hôn lên. 

Lục Tri Chu đại khái không nghĩ tới sẽ như thế này, rõ ràng hơi khựng lại. 

Nhưng hắn cũng không có khựng lại bao lâu, có lẽ là chưa tới một giây, liền ôm lấy eo Tiêu Niên, cũng đỡ lấy đầu Tiêu Niên. 

Trong miệng Tiêu Niên toàn là vị quả xoài, còn có vị ngọt mà Lục Tri Chu hình dung kia.

Tiêu Niên cũng không thể chủ động được lâu, rất nhanh liền biến thành bị động.

Không lâu sau, bàn tay Lục Tri Chu đặt trên eo Tiêu Niên siết lại, cánh tay đỡ sau gáy Tiêu Niên cũng dùng sức hơn.

Hắn hơi nghiêng đầu, trượt qua chóp mũi Tiêu Niên, dán hôn môi dưới của Tiêu Niên, khi có khi không, thậm chí trông có vẻ như đang nhai kỹ nuốt chậm. 

Chơi đùa với đôi môi một hồi lâu, hắn mới thong thả ung dung đưa đầu lưỡi tiến vào. 

Tiêu Niên nhanh chóng đầu hàng, cậu hít thở dồn dập, lồng ngực không ngừng phập phồng. 

Cậu bị Lục Tri Chu đặt nằm lên sô pha, để mặc Lục Tri Chu định đoạt, chỉ có thể dùng một chút ý thức cuối cùng, bắt lấy cổ áo của Lục Tri Chu. 

Cậu cũng muốn làm chút gì đó, nhưng hình như cậu đã mất sức rồi.

Lục Tri Chu hôn vừa chậm vừa nhẹ, bàn tay to cũng chậm rãi vuốt lên quần áo của cậu, thời gian phảng phất như bị kéo dài.

Cuối cùng, Lục Tri Chu ngừng lại bên tai Tiêu Niên.

Rồi sau đó, như là sợ làm ồn đến Tiêu Niên, dùng âm điệu trầm thấp mà nói: “Không giận nữa nhé.” 

Huyệt Thái Dương của Tiêu Niên phát trướng, hô hấp khó khăn.