- ----
Có thể vì hôm nay là tối thứ sáu nên có khá nhiều người tới siêu thị.
Tiêu Niên rất ít khi đến những nơi đông người như thế này, lúc còn ở nhà có dì giúp việc đảm đương việc cơm nước nên thành ra cậu không cần phải làm gì, còn nếu như cậu cần mua thứ gì đó thì cứ lên mạng đặt hàng cho nhanh.
Nhắc đến vụ này, Tiêu Niên nhớ hình như cũng đã được hai năm kể từ lần cuối mình đến nơi đây rồi.
Cũng là đi cùng với một người đàn ông.
Về phần là ai thì cậu không muốn nhắc lại về người đó ngay lúc này, đó không phải là ký ức vui vẻ gì cho lắm.
Tại sao cậu lại đến siêu thị chứ.
Còn đi cùng với Lục Tri Chu, người luôn chẳng để tâm đến cậu.
Một người sống sờ sờ ra như cậu mà lại ở trong nhà của một thầy giáo, gác chân chờ được đút cơm tới tận miệng. Việc này không hề thích hợp tí nào.
Chỉ cần đi cùng thôi thì cũng coi như đã góp một phần nhỏ công sức rồi.
Dường như Lục Tri Chu rất quen thuộc với siêu thị này, chắc là anh ta hay xuống đây để mua hàng.
Vừa vào thì anh đã đẩy xe đến quầy gia vị, sau đó anh cũng không cần nhìn kỹ mà lấy từ trên kệ hàng xuống một chai nước tương cùng giấm chua bỏ vào xe rồi đi tiếp.
Tiêu Niên nói: "Thầy Lục hay ha."
Thanh âm của Tiêu Niên phát ra ở phía sau Lục Tri Chu, có lẽ vì một tiếng gọi như vậy Lục Tri Chu mới phát hiện ra mình đi nhanh hơn vài bước so với cậu.
Anh bước chậm lại một chút: "Cậu có thể làm gì?"
Tiêu Niên lon ton bước tới: "Việc gì tôi cũng làm được."
Tiêu Niên mỉm cười: "Thầy Lục lên được phòng khách xuống được phòng bếp. Tại sao lại lo lắng mình sẽ không có người yêu?"
Lục Tri Chu: "Tôi chưa bao giờ lo lắng về điều này."
Tiêu Niên gật đầu: "Cũng đúng, thầy Lục sao mà lo bản thân không có người yêu cho được? Chỉ cần vẫy tay một cái xong." Tiêu Niên nghiêng đầu: "Chỉ là thầy Lục không muốn mà thôi."
Lục Tri Chu bị chọc cho bật cười: "Ha, cậu muốn nói cái gì?"
Tiêu Niên thấy Lục Tri Chu nở nụ cười thì trong lòng cũng an tâm phần nào.
Cậu thở dài một tiếng, đưa tay đặt lên xe đẩy của Lục Tri Chu: "Tôi thấy nãy giờ anh cứ rầu rĩ không vui, nên mới nói gì đó để chọc cho anh cười."
Lục Tri Chu: "Có sao?"
"Có." Thấy tâm trạng của Lục Tri Chu tốt hơn một chút, cậu giẫm lên bậc thang: "Ở trường có việc gì phiền lòng hả?"
"Không có." Lục Tri Chu bổ sung thêm một câu: "Tôi không phiền lòng."
Tốt lắm.
Dù có thật hay không thì có vẻ như Lục Tri Chu chẳng muốn nói thêm gì, vì thế cậu dẹp đề tài này sang một bên.
Đi thêm vài bước, Tiêu Niên đột nhiên kéo ống tay áo của Lục Tri Chu.
"Ơ." Tiêu Niên hạ thấp giọng: "Nhìn về hướng ba giờ của anh, có người mặc áo sơ mi trắng đằng đó."
Lục Tri Chu quay đầu qua bên kia xem, anh thấy một nam sinh đang vừa nhìn vừa lấy một cái gì đó trên kệ hàng.
Tiêu Niên: "Đẹp trai không?"
Lục Tri Chu thu hồi tầm mắt, chưa nói đẹp hay không, mà hỏi Tiêu Niên: "Cậu thích kiểu này?"
Tiêu Niên phì một tiếng bật cười: "Sao mà thích được... chỉ là có cảm giác giống như mình mới trúng số thôi."
Lục Tri Chu quay đầu liếc mắt nhìn nam sinh kia một cái.
Trông có vẻ ổn, da khá trắng, rất cao, khuôn mặt cũng ưa nhìn.
Nhưng da không trắng như Tiêu Niên, không cao bằng Tiêu Niên.
Nhìn kiểu gì cũng không bằng Tiêu Niên.
"Tôi chỉ thưởng thức những anh chàng đẹp trai thôi." Tiêu Niên tò mò hỏi: "Khi ra đường anh không quan sát các anh đẹp trai à?"
"Tôi không có đam..." Lục Tri Chu rõ ràng vừa dừng lại một chút: "Thói quen này."
"Haha, vừa rồi anh định nói là đam mê à."
Lục Tri Chu cười: "Không phải là tôi nói."
Tiêu Niên "Ôi." một tiếng: "Thầy Lục của chúng ta đôi lúc cũng khá thú vị đấy chứ."
Lục Tri Chu: "Tôi có nên cảm ơn cậu vì lời khen không?"
Tiêu Niên cười ra tiếng: "Không cần."
Nếu đã tán gẫu về điều này thì...
Tiêu Niên hỏi Lục Tri Chu: "Anh ơi, anh có thể nhìn ra mấy người đàn ông trên đường là công hay thụ không?"
"Không đúng." Không chờ Lục Tri Chu trả lời, Tiêu Niên lại nói: "Trước tiên cần phải hỏi rằng anh có thể nhìn ra mấy người đàn ông trên đường đó ai là thẳng ai cong không đã?"
Lục Tri Chu: "Không thể."
Quả nhiên là đáp án này, Tiêu Niên đoán được.
Lục Tri Chu hỏi Tiêu Niên: "Cậu có thể không?"
Tiêu Niên nhướng mày, giơ tay lên, tự mình dùng ngón tay tạo thành hai chữ số: "Anh tin không? Tôi có bạn đồng tính."
Lục Tri Chu nghi hoặc: "Đây nghĩa là gì?"
Tiêu Niên cười: "Chính là giác quan thứ sáu của tôi rất chuẩn, ăn chắc tới chín mươi lăm phần trăm!"
Tiêu Niên nói với vẻ mặt đen tối, Lục Tri Chu không biết cậu tự hào về cái gì, nhịn không được lại cười.
Thấy Lục Tri Chu như vậy, Tiêu Niên nói chuyện nhẹ nhõm hơn: "Tôi có một người bạn là 0, nhưng nhìn không giống 0, anh ấy cao, vạm vỡ và là một đại trượng phu."
"Sau đó nhà anh ấy cho anh ấy đi xem mắt, đối phương cũng như vậy, cũng là một người đàn ông cao to vạm vỡ, bởi vì người nhà của bọn họ đều rất gấp, cả hai tuổi cũng đã lớn nên không tới một tháng đã kết hôn."
Tiêu Niên vỗ tay một cái: "Kết quả! Chồng anh ta cũng là 0."
Tiêu Niên thốt lên một tiếng: "Tối hôm đó bọn họ tâm sự với nhau, nói rằng lúc trước tưởng đối phương là 1 thành ra không hỏi nhiều, nên cũng vui vẻ kết hôn luôn. Những người lớn tuổi của nhà bọn họ biết chuyện ấy thì cũng khá xấu hổ và cũng không nói gì nhiều, vì đã ngơ ngơ ngác ngác mà kết hôn mất rồi còn đâu."
Lục Tri Chu hỏi: "Sau đó thì sao? Hiện tại như thế nào?"
Tiêu Niên: "Thì cứ tùy cơ ứng biến, có thể ly hôn sao, hai người ấy cũng yêu nhau mà, chỉ là trên giường không hoà hợp thôi. Bây giờ hình như chia ra là ba, năm, bảy và hai, bốn, sáu."
Lục Tri Chu: "Ba, năm, bảy; hai, bốn, sáu là cái gì?"
Tiêu Niên: "Chính là ba, năm bảy thì anh làm 1, còn hai, bốn, sáu tôi làm 1."
Lục Tri Chu: "...À."
Tiêu Niên: "Cho nên hiện tại có rất nhiều người sống thử trước khi cưới cũng không phải là không có lý. Nếu không thử thì phải nói chuyện mới biết. Giống như chúng ta vậy, nhỡ đâu có chuyện gì đều có thể cứu vãn được."
Lục Tri Chu đáp lời mà ừ một tiếng.
Tiêu Niên nở nụ cười: "Vậy thầy Lục cảm thấy chúng ta thích hợp không?"
Lục Tri Chu: "Cái gì?"
"Chúng ta bây giờ cũng giống như là sống thử với nhau nhỉ?", Tiêu Niên: "Tôi cảm thấy hai ta rất hợp, thầy Lục cảm thấy thế nào?"