Editor: Esther.
- ----
Tiêu Niên thật sự không biết sự hiện diện của mình còn có ý nghĩa như vậy.
Lần này cậu liền thoải mái trở lại.
Trong cái bối cảnh đầy hoa này, có một khoảnh khắc Tiêu Niên muốn ca ngợi thế này thật tươi đẹp.
Nói nói hai người đi tới cửa, Lục Tri Chu mới giơ tay ấn chuông cửa, tiếng chuông còn chưa dứt của liền được mở ra từ bên trong.
“Anh họ!” Bên trong thò ra một cái đầu: “Em ở trên lầu đã thấy anh đến rồi.”
Rõ ràng Lục Tri Chu cũng không biết trong nhà bà nội còn có người này, anh nghi hoặc hỏi: “Sao em cũng tới đây?”
Cái người là em họ của Lục Tri Chu cười cười: “Bà ngoại nói buổi trưa anh về đây nên em cũng qua.”
Lục Tri Chu; “Không đi làm sao?”
Em họ: “Ăn cơm xong liền đi, tới kịp.”
Tiêu Niên thoáng đánh giá, vị em họ này có vẻ gần bằng tuổi cậu.
Sau khi chào hỏi Lục Tri Chu xong, hắn liền nghiêng đầu nhìn Tiêu Niên, cũng hỏi Lục Tri Chu: “Cậu ấy là học sinh của anh hả anh họ?”
Tiêu Niên ở phía sau cười rộ lên, đúng lúc Lục Tri Chu cũng quay đầu lại, hai người liếc mắt nhìn nhau, Tiêu Niên cười cười trả lời em họ: “Đúng vậy, tôi là học sinh của anh ấy.”
Em họ à một tiếng không nghi ngờ chút nào, cũng bước tới để chào hỏi cậu. Nhưng mà cái tay phải còn chưa kịp duỗi đến, em họ chợt hô lên một tiếng: “Tiêu Niên?”
Tiêu Niên hít một hơi, nhìn em họ từ trên xuống dưới, trong trí nhớ không có mặt của cậu trai này.
Trên mặt cậu mang theo nụ cười khách sáo: “Cậu là?”
Em họ: “Tôi là Uông Tiếp, cậu không biết tôi, tôi học ở lớp của thầy Lâm Hướng, tôi biết cậu.”
Tiêu Niên à một tiếng thật dài: “Xin chào.”
“Thì ra cậu là học sinh của anh họ tôi, thật khéo.” Uông Tiếp lại rơi vào trong suy nghĩ của chính mình: “Tôi tưởng hôm nay chỉ có mình anh họ về.”
Lục Tri Chu không đáp lại hắn: “Bà nội đâu?”
Uông Tiếp: “Bà ở nhà bếp.”
Vừa dứt lời bên trong liền vang lên giọng của một người phụ nữ. Ba người cùng nhìn về phía bên kia, có một người phụ nữ mặc váy hoa đang đi tới.
Tiêu Niên tới gần Lục Tri Chu nhỏ giọng nói: “Bà nội nhìn thật trẻ.”
Lục Tri Chu: “Tâm thái bà rất tốt, rất rộng rãi.”
Nói tới cái từ này Tiêu Niên không hiểu sao liền nhớ tới chuyện bộ quần áo kia.
“Tới rồi.”
Bà nội cười cười đi ra ngoài: “Tất cả mau vào nhà đi, đứng ở cửa làm gì vậy.”
Lục Tri Chu đỡ lưng Tiêu Niên, nhường đường cho cậu vào trước, sẵn tiện gọi một tiếng: “Bà nội.”
Tiêu Niên lập tức gọi theo: “Con chào bà nội.”
Bà nội hé miệng cười, liếc mắt nhìn Lục Tri Chu một cái. Không biết hai người im lặng trao đổi cái gì trong không khí, mà Lục Tri Chu cũng cười theo.
“Lục Tri Chu nói bà thích hoa quế nên con mang hai bình rượu hoa quế đến tặng bà ạ.” Hai tay Tiêu Niên nâng lên, cực kỳ ngoan ngoãn.
Bà nội ai da một tiếng: “Thật tốt quá, cám ơn con nha, có lòng quá.”
Ba người hàn huyên xong, quay đầu thấy Uông Tiếp đang dựa vào tường chờ bọn họ.
“Nghe nói con muốn tới nên nó cũng muốn qua.” Bà nội giải thích sự tồn tại của vị em họ này: “Gọi người ta chưa?”
Uông Tiếp nghi hoặc: “Tiêu Niên á? Con phải gọi cậu ta là cái gì?”
Bà nội: “Cũng gọi là anh họ.”
Uông Tiếp cười cười: “Sao phải gọi là anh họ? Không chắc cậu ta lớn tuổi hơn con mà.”
Bà nội: “Không lớn hơn cũng phải gọi là anh họ.”
Uông Tiếp không tình nguyện: “Tại sao?”
Bà nội: “...”
Bà nội mặc kệ Uông Tiếp, quay đầu bàn giao với hai người: “Tới phòng khách ngồi đi, điểm tâm sẽ xong ngay thôi.” Bà cười nói với Tiêu Niên: “Con thích xoài không?”
Tiêu Niên kinh hoảng: “Dạ, có.”
Bà nội lại hỏi: “Vậy dâu tây được không?”
Tiêu Niên gật gật đầu: “Dạ được.”
Bà nội: “Được, sắp xong rồi, các con ngồi đi.”
Bà nội nói chuyện với Tiêu Niên xong liền cho Lục Tri Chu một ánh mắt, Tiêu Niên nhìn không hiểu gì hết.
Chờ bà nội đi rồi, Tiêu Niên lập tức nhịn không được hỏi Lục Tri Chu: “Bà nội có ý gì vậy?”
Lục Tri Chu nói: “Bà nói bà rất thích em.”
Đầu tiên là Tiên Niên kinh ngạc há miệng, sau đó mới chậm rãi ngậm lại, đôi mắt cong cong: “Có ai mà không thích tôi đâu, anh nói có đúng không?”
“Không đúng, anh họ.”
Lục Tri Chu bên này còn chưa trả lời, Uông Tiếp đột nhiên quay đầu lại: “Tại sao bà ngoại lại kêu em phải gọi Tiêu Niên là anh họ chứ?”
Lục Tri Chu: “...”
Tiêu Niên: “...”
Không nhận được đáp án, Uông Tiếp lại hỏi: “Rõ ràng cậu ta nhỏ hơn em mà, nếu gọi thì cũng phải gọi là thầy Tiêu chứ, hơn nữa không phải cậu ta là học sinh của anh sao? Cái này cũng có thể bắt quan hệ à?”
Lục Tri Chu: “Dùng đầu óc hai bốn tuổi của em nghĩ lại đi.”
Uông Tiếp còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ: “Tại sao chứ?”
Tiên niên không nhịn được: “Phụt...”
Lục Tri Chu bất đắc dĩ nói với Tiêu Niên: “Từ nhỏ đã không được thông minh lắm, để thầy Tiêu chê cười rồi.”
Tiêu Niên: “Không có, không có.”
Ba người đi đến ghế sô pha trong phòng khách. Nhưng bởi vì đi lệch hướng nên buồn cười là bạn học Uông Tiếp lại ngồi ở chính giữa Lục Tri Chu và Tiêu Niên.
Hắn còn trực tiếp nói chuyện cũvới Tiêu Niên.
Nói rằng lúc đó hắn ta đi lớp học nhảy đã nghe nói đến Tiêu Niên, nhưng đáng tiếc là không được xếp vào lớp của cậu. Còn nói khi đó mình bận, được một người bạn mang đi trải nghiệm hai tiết liền rời đi, sau đó hắn cũng không có thời gian học tiếp.
“Nhưng tôi vẫn luôn chú ý đến các cậu, phòng của tôi vẫn còn đang nói chuyện về chỗ của cậu nè.” Uông Tiếp cười cười: “Cũng đọc các bài viết về cậu và Lâm Hướng nữa.”
“Khục...” Tiêu Niên suýt chút nữa đã phun nước ra ngoài.
Tiêu Niên cười khan hai tiếng: “Nó vẫn còn à.”
Uông Tiếp: “Hiện tại thì không biết còn không, nhưng ở thời điểm đó thì vẫn còn.”
Tiêu Niên à lên: “Đây là chương trình gì vậy?”
Uông Tiếp lập tức bị dời sang chuyện khác: “Tôi không biết, tùy tiện mở thôi, để tôi xem thử.”
Nói xong bà nội liền bưng một cái bánh kếp xoài và dâu tây ra.
Bánh ngọt được chia làm hai phần đặt trên bàn trà, sau khi bà nội đặt xuống thì liếc Uông Tiếp một cái, rồi mới cười nói với Tiêu Niên: “Ăn cái này trước, bà lập tức nấu cơm.”
Tiêu Niên gật đầu: “Dạ, con cám ơn bà.”
Bà nội: “Chán thì để Tri Chu dẫn con đi dạo.”
Tiêu Niên: “Dạ.”
Bà nội chuyển tầm mắt một chút, liền nhìn đến Uông Tiếp, giọng điệu ôn hòa lập tức thay đổi: “Con, qua giúp bà.”
Uông Tiếp cầm lấy điều khiển từ xa: “Con ngồi một xíu nữa.”
Giọng nói bà nội lại lạnh hơn một chút: “Uông Tiếp.”
Uông Tiếp lúc này mới miễn cưỡng đứng dậy.
Chân trước Uông Tiếp vừa đi, Lục Tri Chu liền di chuyển ngồi ở bên cạnh Tiêu Niên.
Tiêu Niên hé miệng cười cười.
“Lên lầu xem không?”
Tiêu Niên chỉ vào cái bánh: “Tôi ăn một ít đã, nếu không bà nội lại hiểu lầm là tôi không thích ăn.”
Lục Tri Chu xoa mặt Tiêu Niên: “Ngoan vậy.” anh còn nói: “Em ăn trước đi, tôi đi một chút.”
Tiêu Niên: “Được.”
Tiêu Niên ở bên này ăn, Lục Tri Chu nhanh chân đi đến nhà bếp.
Lúc này Uông Tiếp đang chuẩn bị lấy đồ ăn trong tủ lạnh. Nhưng cái cửa mới mở ra được một chút, bất chợt một bàn tay lớn từ phía sau duỗi tới đè lại cửa tủ lạnh.