- ----
Lâm Nhạc Phàm nghe thấy lời này của Lục Tri Chu liền nở một nụ cười: "Cậu là Lục Tri Chu à?”
Lục Tri Chu hỏi lại: “Tôi là Lục Tri Chu, sao vậy?”
Lâm Nhạc Phàm nghẹn một chút.
Lục Tri Chu lại nói: “Em ấy yêu thích những thứ thú vị, còn có đề tài chung, có thể cùng nhau quậy một trận, làm cho em ấy vui.”
Lâm Nhạc Phàm: “Cậu thật thú vị nha, còn có đề tài chung nữa.”, hắn dừng một chút: “Đúng rồi, các cậu có thể cùng nhau chơi đùa, cũng có thể làm cậu ấy vui.”
Lục Tri Chu hỏi: “Lời này anh có đủ tự tin mà nói à?”
Lâm Nhạc Phàm thoáng cái mất tự tin.
Hắn đương nhiên biết anh đang muốn nói gì, Tiêu Niên trong miệng người khác đại khái là người như thế nào. Dù sao đi chăng nữa, cậu cũng chẳng phải loại cán bộ kỳ cựu như Lục Tri Chu.
Lâm Nhạc Phàm từng thấy dáng vẻ high của Tiêu Niên ở quán bar, thu hút sự chú ý của mọi người.
Sau đó hắn lại tưởng tượng thêm một chút, để cho người này ở nhà, ngồi lặng yên bên cạnh Lục Tri Chu đọc sách, đánh cờ hoặc là xem ti vi.
Lâm Nhạc Phàm hơi nhướng mày.
Chắc chắn là không ổn.
"Hai người đang nghĩ lung tung gì thế?", giáo sư Dương phía đối diện nâng cốc lên, cũng cắt ngang lời của Lục Tri Chu. "Thì thầm cái gì mà chúng ta không thể nghe, nói cái gì phải cùng nhau nói chứ."
Lâm Nhạc Phàm cười rộ lên: "Không có gì, không có gì. Mọi người có thể cùng nghe nha."
Bên này rượu chè đan xen, ở một bên khác lại không như vậy.
Phòng khách chỉ bật mấy bóng đèn, chủ yếu vẫn là ánh sáng hắt ra từ tivi. Tiêu Niên ôm gối nằm trên sàn nhìn màn hình phát lại chương trình giải trí, trên mặt không biểu tình gặm hạt dưa.
Hừm… Chuyện này sao lại tẻ nhạt như vậy.
Mấy ngày nay bận hết chuyện này đến chuyện khác, lần này rảnh rỗi như vậy, có chút không quen.
Cậu lại cắn thêm hai hạt dưa, phủi tay rồi bật điện thoại di động vào phần WeChat với Lục Tri Chu.
[Thầy Lục, thầy Lục, thầy Lục.]
Nhắn tin kia xong Tiêu Niên co người lại vừa ôm túi hạt dưa vừa chăm chú xem điện thoại.
Qua khoảng một phút, điện thoại chuẩn bị tắt màn hình cậu mới chạm chạm vào cho nó sáng lên.
Lần này cũng không lâu lắm, trên màn hình nhảy ra tin nhắn của một nhóm.
Tin trả lời của Lục Tri Chu chen vào: [ Làm sao vậy?]
Tiêu Niên hỏi: [Mấy giờ trở về, mấy giờ trở về?]
Lục Tri Chu lần này trả lời rất nhanh: [Tôi không chắc nữa.]
Lại hỏi cậu: [Em đang làm gì thế?]
Tiêu Niên vốn là đang vô cùng đàng hoàng gõ "Đang xem tivi" nhưng chưa gửi liền đổi thành "Đang chờ anh, đang chờ anh."
Sau câu này Lục Tri Chu không hồi âm nhanh như lúc nãy nữa, chờ Tiêu Niên ấn màn hình được hai lần tin của anh mới hiện lên.
Anh nói: [Nhanh đây nhanh đây.]
[Được.] Trong nháy mắt Tiêu Niên phát ra tiếng cười vang: "Ha ha ha ha ha ha ha."
Lại không hồi âm.
Tiêu Niên nhắn lại: [Sao lại học theo tôi rồi?]
Lục Tri Chu đáp: [Yêu học.]
Nghĩ đến tình cảnh của anh bây giờ, Tiêu Niên cũng không muốn làm phiền nhiều liền nhanh chóng gửi một biểu tượng cảm xúc để kết thúc đoạn đối thoại này.
Sau đó cậu nhìn chằm chằm vào câu "Nhanh đây, nhanh đây" của Lục Tri Chu rồi nhoẻn miệng nở một nụ cười.
Đúng là bị bệnh thần kinh rồi, chẳng có việc gì cũng cười.
Cái "nhanh" của Lục Tri Chu cũng chẳng phải là nhanh gì.
Tiêu Niên đã xem được một tập rưỡi chương trình giải trí rồi ngoài cửa mới có tiếng động truyền đến.
Cậu một ngụm uống hết cốc nước liền chạy về phía cửa.
Lục Tri Chu hôm nay ấn mật mã thật chậm, tách tách tách nửa ngày cũng chưa mở được.
Tiêu Niên đến đứng trước cửa được vài giây thì nghe âm thanh phát ra từ cửa "Sai mật mã". Cậu nhíu mày, bước lại chỗ xem video ở ngoài cửa mới thấy Lâm Nhạc Phàm là người nhấn mật khẩu.
Tiêu Niên nhanh chóng mở cửa, dù sao thì hắn cũng hết tay rồi.
"Cậu đang ở nhà?" Lâm Nhạc Phàm nói một câu.
Tiêu Niên cười cười với hắn rồi phóng ánh mắt sang người bên kia.
Cái người khiến cậu chờ đợi kia đang cúi đầu đứng dựa khuỷu tay lên tường, tay kia chống trán.
Tiêu Niên nghi hoặc nhìn sang Lâm Nhạc Phàm.
Hắn bèn giải thích: "Uống hơi nhiều." lại hỏi: "Mật mã nhà cậu không phải là 1030 à?"
Tiêu Niên lắc đầu: "Không phải."
Lâm Nhạc Phàm không nói, xoay sang nhìn Lạc Tri Chu: "Không phải là 1030 vậy cậu nói 1030 gì với tôi?"
Lạc Tri Chu coi như cũng bình tĩnh đáp lại: "Nhớ lộn."
Lâm Nhạc Phàm: “...”
Hắn lui về sau một bước: "Vậy giao cho cậu nhé!"
Tiêu Niên à một tiếng rồi đến hỏi: " Anh muốn dìu không?"
Lâm Nhạc Phàm: "Không cần đâu, cậu ta có thể đi. Chỉ là tôi không yên lòng nên mới đưa về thôi."
Cậu trả lời: "Được rồi, vậy cảm ơn anh nhé."
Lúc hai người đang nói chuyện, Lục Tri Chu đã đi vòng qua Tiêu Niên, tự mình đi vào nhà. Lâm Nhạc Phàm nhìn cậu nhún vai, ánh mắt phảng phất như muốn nói nhìn đi, tôi đã nói là đi được mà.
Tiên Niên cũng chỉ cười: "Làm phiền anh rồi."
Lâm Nhạc Phàm vung tay, vốn định đi nhưng hắn suy nghĩ gì đó lại quay đầu.
Tiêu Niên đang định đóng cửa bèn dừng lại: "Có chuyện gì sao?"
Hắn nói: "Cậu có biết trên đường về cậu ta hỏi tôi cái gì không?"
"Hỏi chuyện gì?"
Lâm Nhạc Phàm tiếp tục: "Lục Tri Chu hỏi, người thú vị là như thế nào."
Tiêu Niên nghe không hiểu: "Cái gì là người thú vị?"
Hắn lắc đầu, cười cười: "À thôi, không có gì. Tôi đi đây."
Cậu à lên một tiếng: "Gặp lại sau nhé, đi đường cẩn thận."
Mặc kệ Lâm Nhạc Phàm, trước khi nhìn thấy hắn rời đi cậu liền đóng cửa lại.
Trong nhà, Lục Tri Chu đã thay xong giày đứng ở cửa ra vào, anh chẳng làm gì khác ngoài nhìn Tiêu Niên.
Cậu bước vào hỏi thăm: "Anh đã uống bao nhiêu rồi? Cảm thấy ổn..."
Nhưng lời còn chưa nói hết, Lục Tri Chu đã nắm lấy tay cậu. Mới vừa rồi còn đi đứng được thế mà bây giờ vừa gặp Tiêu Niên đã đứng không nổi. Không chỉ ngã tới trên người cậu đẩy cậu vào tường mà còn ôm lấy.
Thật đúng là uống nhiều rồi.
"Anh có ổn không vậy?" Tiêu Niên hỏi anh.
Giọng Lục Tri Chu trầm xuống: "Không ổn."
Tiêu Niên vỗ vỗ cánh tay của anh: “Không ổn chỗ nào?”
Anh chống tay lên tường, dời khỏi Tiêu Niên ra một chút rồi nhìn xuống, cậu thoáng nhìn lên tầm mắt anh một chút.