- ----
Hôm nay Tiêu Niên lại uống rượu.
Lúc mới đến cậu đã xác định hôm nay không uống nữa, dù sao hôm qua cậu đã uống quá nhiều, buổi sáng cậu cũng đã hứa với Lục Tri Chu rằng sẽ uống ít một chút.
Nhưng thật tình cờ, hôm nay ai đó có sinh nhật, còn là sinh nhật thật.
Bạn bè của ngày hôm qua và ngày hôm nay không trùng nhau, hơn nữa từ khi Tiêu Niên đến thì ai cũng rất vui vẻ. Ngôi sao sinh nhật hôm nay là người bạn đã luôn chơi với nhau suốt bốn năm đại học, cậu không vui vẻ không được.
Đêm nay không giống tối hôm qua, hôm nay mọi người giống như điên cuồng, đặc biệt hứng khởi, hết ván này đến ván khác.
Cho nên không ngoài ý muốn, Tiêu Niên ở lại đến muộn.
Gần hai giờ sáng cậu mới lảo đảo từ trên xe taxi xuống.
Xe là chạy thẳng đến cửa khách sạn, Tiêu Niên còn chưa kịp đứng vững liền có một cánh tay vươn tới đỡ cậu.
Tiêu Niên cau mày ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của người đến lập tức an tĩnh lại.
"Lục Tri Chu ~" Trong nháy mắt người Tiêu Niên mềm nhũn.
Cậu dựa vào Lục Tri Chu, đem trọng lượng nửa người đều dựa lên người Lục Tri Chu, nhìn Lục Tri Chu đóng cửa xe lại.
Tiêu Niên hỏi: "Sao anh lại ở bên ngoài vậy?"
Tiêu Niên lại hỏi: "Tại sao anh còn chưa ngủ thế?"
Tiêu Niên hỏi lại: "Sao lại trùng hợp như vậy?"
Bị hỏi liên tục ba câu, Lục Tri Chu đều không trả lời.
Đợi khi tái xế lái xe rời đi, Tiêu Niên cuối cùng cũng nghe được Lục Tri Chu nói chuyện.
Anh hỏi: "Cậu có thể đi không?"
Giọng nói rất nặng, ngay cả khi đầu Tiêu Niên choáng váng, cậu cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt.
Cậu ngẩng cái đầu nặng ngàn cân lên nhìn Lục Tri Chu, cũng nuốt từ "Có thể" trong miệng xuống.
"Không thể ~" Sau khi nói xong Tiêu Niên tiếp tục xụi lơ, thậm chí đem toàn bộ trọng lượng đều dán lên người Lục Tri Chu.
Quả nhiên Lục Tri Chu càng ôm cậu chặt hơn.
Tiêu Niên đặt cái trán để lên vai Lục Tri Chu nói: "Ôm tôi hoặc cõng tôi, anh chọn một cái."
Lục Tri Chu vẫn như cũ không thích nói chuyện, nhưng hành động lại là cõng Tiêu Niên lên.
Trên lưng Lục Tri Chu, Tiêu Niên tiếp tục lười biếng dựa vào vai anh.
"Lục Tri Chu." Tiêu Niên gọi, không trả lời.
"Thầy Lục." Tiêu Niên tiếp tục gọi tên anh, vẫn là không có phản ứng.
Tiêu Niên siết chặt tay và áp sát vào anh hơn: "Ngài Lục Tri Chu, anh giận à?"
Tuy rằng lần này Lục Tri Chu vẫn không đáp lời cậu nhưng mà Tiêu Niên mơ hồ cảm giác được không giống nhau.
Về phần chỗ nào không giống nhau, Tiêu Niên không nói ra được.
"Sao tôi lại giận?"
Mấy giây sau, Lục Tri Chu cuối cùng cũng nói chuyện.
Tiêu Niên lặp lại lời của anh: "Tại sao anh lại giận?"
Lục Tri Chu: "Cậu nói xem?"
Tiêu Niên lầm bầm: "Tôi đã uống rượu, tôi còn về muộn như vậy. Tôi không nghe lời anh, tôi không ngoan."
Khi Tiêu Niên nói những lời này, môi cậu gần như dán vào cổ của Lục Tri Chu. Vì vậy cứ mỗi một chữ sẽ có một luồng khí ấm áp nhàn nhạt phả vào cổ Lục Tri Chu.
Thanh âm Tiêu Niên rất nhỏ, cổ họng đã uống qua rượu mềm mại vô cùng, còn mang một chút giọng mũi.
"Cậu còn biết à." Giọng điệu của Lục Tri Chu tốt hơn chút.
Tiêu Niên vẫn cứ nhẹ nhàng nói: "Tôi biết, biết hết." Cậu vừa nói vừa càng tiến lại gần, miệng gần như muốn dán ở trên cổ Lục Tri Chu: "Cả buổi tối tôi luôn sợ hãi, tôi chơi trò chơi trong hoảng loạn, uống rượu trong hoảng loạn và đếm thời gian với cảm giác lo lắng, trong lòng tôi vẫn luôn nghĩ đến anh."
Tiêu Niên dùng sức cụng vào đầu Tri Chu: "Nhớ anh đó, nhớ anh lúc nào cũng nhớ anh hết."
Lục Tri Chu cười cười, vì Tiêu Niên đã uống say mà vẫn có thể nói ra những lời như vậy.
Sau đó anh nói bằng một giọng rất nhỏ mà ngay cả Tiêu Niên cũng không thể nghe thấy: "Cậu biết như vậy thì tốt."
Lục Tri Chu lại hỏi: "Tại sao cậu không nghe điện thoại?"
Tiêu Niên "À" một tiếng: "Tôi không nghe thấy, ồn quá.”
Lục Tri Chu: "Là không nghe thấy hay là không muốn tiếp?"
Tiêu Niên lắc đầu: "Quá ồn, quá ồn."
Lục Tri Chu buông tiếng thở dài, không hỏi nữa.
Có Lục Tri Chu bên cạnh, Tiêu Niên hoàn toàn yên tâm, một chút căng thẳng thần kinh cũng không có.
Một đoạn đường xóc nảy sau đó lại ổn định, Tiêu Niên cảm giác được Lục Tri Chu thả mình xuống dưới.
Cậu thoáng ổn định tinh thần, mở mắt ra đã nhìn thấy mình ngồi ở trên ghế sô pha.
Sau đó bên tai cậu bắt đầu văng vẳng những gì mà Lục Tri Chu đã hỏi cậu vài giây trước.
"Sao trên người cậu lại thơm vậy?"
Tiêu Niên ngồi vững rồi cậu nắm lấy cổ áo mình ngửi thử.
"Uây." Cậu ghét bỏ một tiếng, lập tức nhớ lại: "Là Lâm Hạo, bám lấy tôi cả đêm, không biết cậu ta xịt cái gì tí nữa là sặc chết tôi rồi.”
Cái tay đang chỉnh lại tóc cho Tiêu Niên dừng một chút: "Sao cậu ta lại bám lấy cậu?"
Tiêu Niên dựa vào ghế sô pha: "Cậu ta thích dính lấy tôi."
Lục Tri Chu dường như trầm mặc mấy giây: "Cậu ta thích cậu à?"
"Gì chứ." Tiêu Niên bật cười: "Sao cậu ta thích tôi được, cậu ta có bạn trai rồi." Tiêu Niên nghiêng đầu, buông tiếng thở dài: "Ôi, vừa mới gặp nhau cậu ta liền lải nhải bên tai tôi là bạn trai cậu ta như này, bạn trai cậu ta thế kia cả một đêm."
Tiêu Niên khổ sở lần hai, tại sao mọi người lại ở bên nhau, tại sao tất cả mọi người lại ngọt ngào đến vậy.
Tiêu Niên nói xong liền nhắm mắt lại.
Một lúc sau, cậu lại nghe thấy giọng của Lục Tri Chu: "Bây giờ có ai thích cậu không?"
Đôi mắt của Tiêu Niên vẫn nhắm nghiền, giọng nói của cậu ngừng một giây: "Anh có ý gì?"
Lục Tri Chu: "Có ai đang theo đuổi cậu hay không?"
Tiêu Niên phân một tí lực chú ý suy nghĩ một chút: "Chắc là không có."
Lục Tri Chu: "Chắc là?"
Tiêu Niên nở nụ cười.
Cậu nhớ tới buổi tối cậu vừa bị một người bạn than phiền.
Nói là cậu mỗi ngày đều gào thét muốn xem trai đẹp, muốn nói chuyện yêu đương, nhưng thực tế một khi có người tới gần cậu là người chạy đi đầu tiên, cái rắm cũng không dám thả.
"Chỉ với thái độ này của cậu, nói chuyện yêu đương cái đếch."
Đây là nguyên văn bạn cậu nói.
Bởi vì nhớ lại những điều này, Tiêu Niên không nghe được Lục Tri Chu nói.
"Hả? Anh nói cái gì?"
Lục Tri Chu: "Không có gì."
Lục Tri Chu nói xong đứng lên: "Tôi chuẩn bị nước mật ong cho cậu, ngồi đây chờ tôi."
Trong tiềm thức Tiêu Niên rất không muốn, mặc dù không biết tại sao lại không muốn, nhưng cậu chính là không muốn đó.
Nhưng cái không muốn này rất nhanh bị Lục Tri Chu ngăn lại.
Lục Tri Chu đặt tay lên đầu cậu hỏi: "Ngoan không?"
Tiêu Niên ngồi tại chỗ: "Ngoan."
Lục Tri Chu nở nụ cười: "Tốt."
Bởi vì câu nói này của Lục Tri Chu, mà sau khi Lục Tri Chu rời đi, Tiêu Niên vẫn duy trì cái tư thế này chờ Lục Tri Chu trở về.
Cậu giống như biết mình đang làm gì, lại hình như không biết, mơ mơ màng màng, chỉ có thể chắc chắn rằng cậu đã an toàn trở về nhà, người ở bên cạnh mình là Lục Tri Chu.
Lúc Lục Tri Chu đem nước mật ong đến, Tiêu Niên đang đi loanh quanh, đại khái là cảm giác được có người tới gần nên lập tức ngồi xuống, ngẩng đầu cho Lục Tri Chu một nụ cười tiêu chuẩn.
Lục Tri Chu bật cười.
Anh đi tới, việc đầu tiên làm chính là bóp mặt Tiêu Niên.
Bóp hơi mạnh, Tiêu Niên đang mỉm cười lập tức biến thành cau mày.
"Đau." Tiêu Niên bất mãn.