- ----
Lục Tri Chu lại bật cười.
Tiêu Niên đã nghe qua điệu cười này nhiều lần rồi, nó thường xuất hiện sau khi Tiêu Niên làm mấy trò hơi quá lố. Giọng cười của Lục Tri Chu phát ra xen lẫn buồn cười cùng giễu cợt.
Sao mà Tiêu Niên có thể nuốt nhục chứ?
Cho nên ngay khi Lục Tri Chu vừa gục mặt xuống, chưa kể tên này còn dựa vào cậu gần như vậy, Tiêu Niên nắm thời cơ ngẩng đầu trực tiếp hôn lên môi anh.
Chỉ chạm nhẹ rồi tách ra ngay, sau đó cậu nhướng mày nhìn Lục Tri Chu, như chưa đã ghiền mà li3m li3m môi.
"Chồng ơi!" Giọng Tiêu Niên mềm nhũn cả ra.
Gọi chồng không hề dễ chút nào.
Lục Tri Chu khẽ cúi đầu, vì trong phòng thiếu ánh sáng nên đôi mắt của anh như tối sầm lại.
Trong chớp mắt, Tiêu Nhiên cảm thấy không ổn. Quả nhiên giây tiếp theo Lục Tri Chu lật người cậu lại, mặt đối mặt áp cậu lên cửa.
Động tác này nhìn thì có vẻ như tùy ý nhưng thực tế nó khiến cho Tiêu Niên hoàn toàn không thể cựa quậy nổi.
Lúc này, Tiêu Niên đang bị bao bọc bởi mùi hương mà cậu từng ngửi thấy trong phòng của Lục Tri Chu, bằng một cách nào đó nó khiến cho lòng người chuếnh choáng men say, mà một tay của Lục Tri Chu vẫn đang buộc chặt hai tay của Tiêu Niên, siết chặt chúng đặt lên trên đầu cậu.
Tay còn lại thì cách lớp áo sơ mi ôm lấy vòng eo của Tiêu Niên.
"Chơi vui không?" Lục Tri Chu cúi đầu nhìn vào mắt Tiêu Niên, hỏi lại lần nữa.
Ánh mắt Tiêu Niên cực kỳ khiêu khích: "Vui lắm luôn."
Nói xong cậu còn dụi dụi chóp mũi vào cằm của Lục Tri Chu: "Chồng chơi không vui hả?"
Lục Tri Chu lại cười, anh hạ giọng thầm thì với Tiêu Niên: "Vậy thì phải chơi cho đã."
Dứt lời, anh hôn lên.
Lần này Tiêu Niên đã bình tĩnh và tỉnh táo hơn nhiều so với lúc nãy.
Khoảnh khắc Lục Tri Chu hôn cậu, cậu lập tức nhắm mắt lại.
Rất nhanh, cậu có thể trả lời được câu hỏi của Tiểu Minh rồi.
Lục Tri Châu dùng lưỡi.
Không phải hôn một lúc lâu thì mới đưa lưỡi vào mà là ngay từ lúc bắt đầu đã duỗi vào rồi.
Đôi môi vừa dán vào nhau, Lục Tri Chu đã dùng đầu lưỡi li3m lên môi dưới của Tiêu Niên.
Chỉ khẽ khàng thôi rồi lập tức rời đi.
Sau đó anh tách khỏi Tiêu Niên, nhưng cũng không rời đi hoàn toàn, hơi thở vẫn còn vấn vít bên môi.
Anh hỏi: "Vừa nãy hỏi tôi cái gì?"
Tiêu Niên còn chưa phản ứng lại kịp, chậm rãi mở mắt ra nhìn Lục Tri Chu: "Cái gì?"
Lục Tri Chu kéo Tiêu Niên lại gần: "Áo sơ mi có đẹp hay không?"
Lúc này Tiêu Niên mới nhớ tới, đôi mắt cậu cong lên, giẫm chân trần nhẵn nhụi lên dép lê của Lục Tri Chu, khiêu khích nhìn anh: "Ừa, nhìn có đẹp không?"
"Hơi lớn một chút."
Lời này Lục Tri Chu nói một cách rất chân thành, làm Tiêu Niên không đoán được liệu Lục Tri Chu đang nói thật hay là có ý gì khác.
Áo sơ mi của cậu đúng thật là loại to, nhưng cậu mua là để tập nhảy vì mặc áo rộng rãi sẽ dễ dàng vận động hơn.
Nó có kích thước to là một chuyện, vì để càng thêm hấp dẫn hơn nên Tiêu Niên đã không cài vài cái cúc áo phía trên.
Cũng vì thế mà để lộ ra một bên vai mảnh khảnh.
Cậu thuận thế ngọ nguậy một chút: "Hơi lớn chút không tốt sao?"
Lục Tri Chu không trả lời tốt hay không tốt mà chỉ đưa mắt nhìn xuống bờ vai của Tiêu Niên, rồi anh lại hôn cậu.
Nụ hôn lần này diễn ra chậm rãi, đầu lưỡi của Lục Tri Chu không chỉ chăm sóc môi cậu mà còn dò xét đi vào.
Lý trí của Tiêu Niên chẳng thể duy trì được bao lâu, nhanh chóng sa vào ý lo4n t1nh mê.
Giờ phút này, cả người cậu đều bị khống chế trên cửa, không thể chạy trốn hay nhúc nhích, hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Lục Tri Chu.
Cậu như con thú nhỏ chủ động đưa đến tận cửa, người muốn khiêu khích là cậu mà chịu không nổi cũng là cậu.
Nụ hôn dần trở nên mãnh liệt hơn làm cho Tiêu Niên rầm rì phát ra những thanh âm là lạ.
Dần dà cậu không đứng nổi nữa, vì vậy Lục Tri Chu trực tiếp bế cậu lên, đi hai ba bước ném cậu lên giường.
Lúc này, Tiêu Niên tỉnh rồi.
Cậu cũng nhớ ra được mục đích chuyến đi này của mình.
Tiêu Niên mày tỉnh táo hộ cái!
Alo alo bạn nghe thấy gì không ạ!!
Vì vậy trước khi Lục Tri Chu d3 xuống lần nữa, cậu đã lăn ra một tẹo.
Nhưng cậu chưa lăn đi được bao xa thì đã bị Lục Tri Chu tóm trở về.
"Ha ha ha, không phải." Hai tay Tiêu Niên chống lên bả vai Lục Tri Chu: "Lục Tri Chu, anh làm gì vậy?"
Lục Tri Chu lặp lại lời của Tiêu Niên: "Tôi làm gì vậy?"
Tiêu Niên không chỉ chống tay mà còn nâng chân lên để bảo vệ mình: "Thầy Lục, anh tỉnh táo một chút."
...
Sau khi Lục Tri Chu đi ra ngoài, Tiêu Niên nằm bò trên giường cười tủm tỉm hồi lâu.
Thú thật là khi lập ra kế hoạch này, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Lục Tri Chu sẽ cùng tham gia.
Cậu còn tưởng rằng Lục tri Chu sẽ lạnh lùng nhìn cậu từ đầu tới chân rồi hỏi: "Cậu có bị gì không?"
Không ngờ, thật không ngờ, Lục Tri Chu hóa ra lại là một thầy giáo như vậy.
Ha ha ha ha ha.
Nhớ đến hồi nãy lúc Lục Tri Chu rời đi không nói một lời nào và cũng không quay đầu lại, Tiêu Niên cảm thấy rất sảng khoái.
Chết tiệt, quá phê rồi!
Đậu má!
Điều duy nhất mang lại sự can đảm cho Tiêu Niên trong kế hoạch này chính là chuyện tại quán bar đêm hôm đó, cậu nhận ra dáng vẻ nho nhã lễ độ mà Lục Tri Chu thể hiện ra bên ngoài là một chuyện, nhưng thật ra anh cũng giống như Tiêu Niên, cực kỳ quyến rũ.
Cho nên Tiêu Niên cảm thấy trong xương cốt của Lục Chí Châu ắt hẳn phải mang một chút bạo ngược.
Có thể "làm" anh từng chút thì nhích từng chút.
Chỉ không ngờ, "làm" dữ dội như vậy.
Chơi quá vui rồi.
Tại sao Lục Tri Chu lại thú vị như vậy chứ?
Anh trai thật hoang dã mà.
Tiêu Niên tự mình vui vẻ một lúc lâu.
Nhưng một lúc sau, cậu nằm dang tay dang chân thành hình chữ "đại", thất thần nhìn lên trần nhà, đột nhiên cảm thấy trống rỗng.
Lần trêu chọc hại não này sao lại có cảm giác khiến địch tổn thương một ngàn, còn mình tự tổn hại tám trăm thế nhỉ.
Vài phút sau, cậu cười khổ một tiếng.
Quan tâm làm gì chứ...
Sau đó Tiêu Niên cùng người bạn qua mạng tên là "Vua hoang dã" chơi game.
Chỉ là khi Tiêu Niên chơi lại cảm thấy buồn chán tẻ nhạt, lúc bật voice chat cũng không nói gì, phóng kỹ năng thì linh ta linh tinh, lại càng không phối hợp, bị thành viên cùng ghép đội chửi điên cuồng.
Tiêu Niên không nói, trái lại "Vua hoang dã" giúp cậu chửi lại vài câu.
Tiêu Niên chỉ đánh một trận rồi logout, nói với "Vua hoang dã" trên WeChat rằng cậu rất mệt rồi hẹn lần sau vậy.
"Vua hoang dã" hỏi thăm cậu vài câu sau đó hai người tạm biệt nhau.
Khi ra ngoài lấy nước, Tiêu Niên thấy Lục Tri Chu vẫn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Anh đặt máy tính trên đùi, còn đang đeo kính có vẻ như là đang làm việc.
Lúc Tiêu Niên đi ngang qua, Lục Tri Chu không có phản ứng gì, như thể cậu là không khí vậy.
Tiêu Niên cũng không chào anh, đi thẳng vào phòng bếp lấy nước.
Bước ngang qua phòng khách một lần nữa, Tiêu Niên phát hiện tư thế của Lục Tri Chu đã thay đổi.
Khi nãy anh đặt cả hai tay lên bàn phím, còn bây giờ một tay của anh đang chống lên thành ghế sô pha.
Nhưng điều đó có liên quan gì tới Tiêu Niên đâu?
Lục Tri Chu cũng không hay để ý đến cậu.
Giờ phút này trong lòng Tiêu Niên không có một chút oán giận nào, quả thật là cậu trêu người ta xong thì bỏ chạy, nếu như bây giờ Lục Tri Chu ân cần thăm hỏi cả nhà cậu thì cậu cũng sẽ không có một chút ý kiến nào.
Tuy nhiên, Tiêu Niên vẫn dựa trên nguyên tắc quan hệ thân thiện với bạn cùng phòng, trước lúc rời đi thì dừng lại, làm bộ quan tâm hỏi: "Làm việc à?"
Lục Tri Chu đáp: "Ừm."
Giọng điệu của anh đầy vẻ hờ hững, khiến Tiêu Niên càng buồn cười hơn.
Tiêu Niên uống một ngụm nước, đang muốn nói gì đó thì điện thoại vang lên.