Giam Cầm Tình Yêu
Đối diện với ánh mắt của Từ Tước Lâu chẳng hiểu sao cô cảm thấy đau lòng, không phản bát nữa cố ý muốn né tránh ánh mắt đó liền cúi mặt.
Đột nhiên Từ Tước Lâu buông tay anh đứng thẳng người “Em nghĩ phép đi nếu còn làm việc quá sức sẽ khiến bệnh của em nặng hơn.” Anh nhìn cô một lúc cảm thấy nực cười, đáng lẽ ra anh mới là người nên buông bỏ cô.
Là người nên hận cô, cũng là người nên xem cô là người xa lạ, nhưng cho dù anh hận cô thế nào thì anh cũng cứ như trong vô thức mà lo lắng cho cô. Từ Tước Lâu chỉ sợ sau này anh sẽ yêu cô một lúc nhiều hơn như thế anh không thể buông bỏ được.
Cuối cùng anh quay lưng chỉ để lại một câu, mang theo sự phẫn nộ, cũng mang theo oán trách nhiều hơn là hận thù mà anh không thể hiện ra.
“Ngày em rời đi em không tạm biệt tôi, quay về rồi cũng không chào hỏi tôi. Chu Thanh Hạ đời này xem ra tôi chỉ có thể hận em mà thôi.”
Tiếng bước chân ngày càng xa cho đến khi cô không nghe tiếng bước chân, cũng không nghe được tiếng anh nói nữa thì mới nhìn ra bên ngoài.
Anh nói đúng, anh nên hận cô hoặc là bây giờ nên giết chết cô đi như vậy cô còn cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Từ Tước Lâu anh cứ hận đi, dùng tất cả những gì anh có để hận em.” Cô cười khổ, chỉ mấp mấy môi nói xong cũng cầm lấy túi thuốc mà rời khỏi bệnh viện.
Ở lại bệnh viện sẽ tốn rất nhiều tiền viện phí, cô còn rất nhiều việc khác phải làm, cho nên cô không muốn tiêu một cách tùy tiện như vậy. Thời gian qua lâu rồi nhưng những mất mát đó vẫn còn mãi, sẽ không bao giờ nguôi ngoai.
Nhà tan cửa nát.
*
Năm cô lên lớp 6 lúc đó Từ Tước Lâu đã lớp 9 rồi, cô lần đầu đến Từ Gia theo mẹ làm việc.
Trước mắt Chu Thanh Hạ là một nam sinh cao ráo nước da anh trắng trẻo, mang theo vẻ mặt lạnh lùng với mái tóc rũ đến mi mắt. Cô mãi dõi theo hình ảnh đó rất lâu cho đến khi anh bước gần đến chỗ cô thì cô mới giật mình.
Lúc này muốn chạy cũng không chạy khỏi.
“Em... Em không cố ý đâu, chỉ là nhìn anh rất đẹp mắt.” Chu Thanh Hạ bé nhỏ ngẩn ngẩn đầu nói với anh, giọng cô non nớt đáng yêu đến lạ.
Từ Tước Lâu giật mình khi nghe cô nói, anh còn định hỏi là sao lại nhìn anh bằng ánh mắt đó. Anh biết Chu Thanh Hạ là con gái của bác Chu giúp việc nhà anh, cô bé này lâu lâu sẽ cùng mẹ đến đây để làm việc.
Đôi mắt cô nhìn thấy hộp sữa dâu nhỏ ở trong tay anh, đôi mắt chớp chớp thích thú vì chưa từng nhìn thấy bao giờ cô tò mò lại lên tiếng hỏi anh “Anh ơi! Cái đó là gì ạ? Có ngon không?”
Anh nhìn xuống nơi cô chỉ là tay anh cầm hộp sữa Từ Tước Lâu liền cười “Là sữa dâu, có muốn thử không anh cho em nhé.”
“Mẹ em nói không được nhận đồ của người lạ đâu.” Chu Thanh Hạ vốn dĩ vẫn còn con nít cho nên cô vừa tò mò cũng vừa sợ hãi.
“Cầm đi! Không thích thì vứt đi cũng được.” Từ Tước Lâu nhét vào tay cô sau đó anh bỏ vào bên trong nhà , ánh mắt cô dõi theo anh đến khi cảnh cửa phòng đóng lại cô mới không thấy anh rồi nhìn xuống hộp sữa trong tay.
Bàn tay nhỏ nhỏ của cô khẽ mân mê hộp sữa dâu, cái nhìn của Chu Thanh Hạ về Từ Tước Lâu rất tốt cô cảm thấy anh là người rất tốt cho nên sau này cô cứ thế mà thường xuyên đến Từ Gia làm cái đuôi nhỏ của anh.
Anh không quen cho nên lúc đầu vô cùng bày xích ghét bỏ cô, nhiều lúc cô còn bị anh mắng đến nổi ngu người. Chu Thanh Hạ nhìn anh cô thắc mắc anh sao lại thích mắng người như vậy chứ.
“Anh Tiểu Lâu, anh không thích làm bạn với em ạ? Mẹ nói nếu em đeo bám anh sẽ khiến anh không tập trung vào việc học được.” Hôm nay Chu Thanh Hạ mặc chiếc đầm trắng ngã màu, cô đứng ở chỗ xích đu trong khuôn viên Từ Gia vừa thấy anh đi học về bước chân nhỏ nhỏ đã chạy đến.
Đột nhiên lại bị anh mắng một câu khiến cô cảm thấy buồn không thể tả được. Từ Tước Lâu nhìn cô “Không thấy phiền sao? Thích làm phiền người khác như vậy thật khó chịu.” Anh mắng cô một câu, sau đó Chu Thanh Hạ không còn là cái đuôi của anh.
Cô sau khi hỏi anh câu đó, thì mấy ngày sau đúng là không đến phiền anh thật. Bác Chu cũng không dẫn Chu Thanh Hạ đến chơi nữa, cô không muốn làm phiền anh học tập cho nên cô mới không đến.
Ngày hôm đó anh nói như vậy khiến cho cô cảm thấy bản thân là một thứ gì đó rất phiền thức.
Bản thân Từ Tước Lâu còn tưởng mọi chuyện không có gì, cho đến khi hằng ngày đi học về không thấy Chu Thanh Hạ chạy ra làm cái đuôi nhỏ hỏi vô số chuyện nữa cảm giác buồn chán đến kỳ lạ
“Bác Chu! Thanh Hạ gần đây học nhiều lắm sao cháu không thấy em ấy đến.” Từ Tước Lâu từ trên lầu đi xuống vừa nhìn thấy mẹ cô anh đã gấp gáp hỏi.
Mẹ cô nhìn anh lắc đầu “Mấy hôm trước con bé nói muốn đăng ký học thêm cho nên không muốn đến đây nữa ạ.”
Anh nghe xong cũng chỉ gật đầu rồi thôi liền quay về phòng, vậy mà cô cũng thật biết dày vò người khác, chỉ để lại mấy câu nói không làm phiền nữa liền không thèm làm phiền nữa.
*