Từ Vũ kể từ sau khi biết Từ Tước Lâu là cháu nuôi của Chung gia thì anh ta sống trong lo lắng, nổi ám ảnh đeo bám anh ta, nó như quỷ dữ đeo bám lấy anh ta mãi không buông tha.
Sự bất an cứ quanh quẩn bên cạnh kể cả ban đêm cũng không dám chợp mắt, gần đây anh ta lại nhìn thấy ác mộng, cơn ác mộng trước đây đã đeo bám anh ta trong một thời gian dài.
Đôi mắt của Từ Vũ như biển chết, vừa tối tăm vừa không có chút sức sống, tiếng chuông điện thoại vang lên làm cho thoáng chốc giật mình cầm lấy.
"Alo!"
Đầu dây bên kia không ai khác mà chính là mẹ anh ta “Từ Vũ! Lá gan con rớt mất rồi à, có phải không muốn sống nữa không?”
“Mẹ, nhưng bọn họ đã biết rất nhiều chuyện rồi.” Anh ta dùng tay đỡ trán giọng điệu vô cùng mệt mỏi.
Từ phu nhân tức giận nhìn cổ phiếu Từ Thị đang tuột dốc “Biết thì sao? Khiến tụi nó không có cơ hội nói là được không phải sao?”
“Vậy còn Tước Lâu? Mẹ nỡ sao?” Cho dù thế nào thì Từ Tước Lâu vẫn đang chảy chung dòng máu với anh ta, bịch miệng kẻ khác thì cũng không có ích gì nếu không tính Từ Tước Lâu.
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây sau mới chậm rãi đáp “Chuyện này mẹ sẽ tự có sắp xếp, con lo quản lý Từ Thị cho tốt trước, những chuyện còn lại đừng để tâm.”
Anh ta còn chưa kịp đáp lại thì bà cúp máy, Từ Vũ tức giận đến mức ném cả điện thoại vào tường làm nó cứ thế mà vỡ tan tành nằm trên sàn.
Nhiều năm như vậy cữ ngỡ mọi chuyện đã yên ổn, vậy mà Từ Tước Lâu vừa về nước đã khiến mọi thứ rối tung ngay cả anh ta cũng không ngờ đến anh chọn rời khỏi Từ gia thay vì chọn kết hôn với Đường Thư Ngôn để có chỗ dựa.
Hoá ra bao nhiêu tự tin của Từ Tước Lâu là vì được Chung gia chống lưng, thảo nào khi quay về Bắc Thành chưa từng nể mặt ai, người quen hay người lạ đều không chút lưu tình khi phạm lỗi.
Chỉ một Chu Thanh Hạ mà có thể khiến người không cười không nói cũng không chút cảm xúc nào làm đến mức này, anh ta thích Chu Thanh Hạ vì Từ Tước Lâu thích cô, anh ta muốn có cô nhưng không đến mức từ bỏ đi tất cả.
Trên đời này có hai thứ khiến người khác chỉ có thể chọn một trong hai, là lí trí và trái tim. Đôi khi sẽ nhìn thấy có người yêu đến mức mất hết lí trí lúc đó trái tim đã chiến thắng rồi, có người vì quá lí trí trong tình yêu nên không thể cảm nhận được trái tim mình có đang rung động hay không.
Cô đứng nhìn bầu trời qua khung cửa sổ, Bắc Thành hôm nay sẽ có mưa trời âm u mây đen kéo đến nhiều như vậy chắc chắn là một trận mưa lớn ngập cả đường đi lối về.
Từ Tước Lâu cứ thế ôm lấy cơ thể cô từ phía sau, anh chỉ mặc chiếc quần dài, ngay cả áo cũng không mặc vào cứ như tên lưu manh làm cô bất lực đến mức không muốn lên tiếng.
“Hạ Hạ! Anh nói em nghe một chuyện.
“Từ Vũ, anh ta cũng thích em.” Anh đặt cằm lên vai cô, chậm rãi lên tiếng.
Cô lại bình thản vô cùng, nghe anh nói cũng không chút bất ngờ “Em biết.”
“Nhưng anh ta không thích em bằng anh, chỉ có anh là thích em nhất. Anh cười cười hôn lên má cô một cái, vừa cưng chiều lại vừa muốn nảy lòng tham muốn mang cô giấu đi.
Chu Thanh Hạ xoay người lại đối diện với anh, cô dựa lưng vào cửa sổ “Anh lấy đâu ra tự tin như vậy, anh không sợ em vì tiền mà chấp nhận Từ Vũ sao?” Rốt cuộc cái người này có bao nhiêu tự tin vậy? Có thể tùy tiện nói ra những câu mà không thể ngờ được chẳng khác nào người không bình thường.
“Vậy thì em càn không nên chọn Từ Vũ.” Anh gật đầu thông thả trả lời cô.
“Tại sao?”
Anh áp sát mặt mình đến mặt cô “Anh ta không nhiều tiền bằng anh, anh vừa có tiền, nhan sắc cũng có lại vô cùng thích em.”
“Không phải anh thất nghiệp bảo em nuôi anh à?” Chu Thanh Hạ nhướn mày nhìn chăm chăm cô khoanh tay mặc kệ anh vẫn đang chống hai tay lên cửa sổ khoá cô trong lòng.
Từ Tước Lâu bật cười “Anh thất nghiệp là thật, nhưng anh lại có báu vật đấy, vậy chẳng phải anh rất giàu à?”
“Báu vật của anh bán đi đổi lấy tiền về có được không?” Cô không chịu thua cái kiểu nói chuyện không chút bình thường của Từ Tước Lâu cô đã quen rồi, anh ba bữa nói thế này, năm bữa lại có thể nói cái khác rồi.
Anh hôn lên môi cô, khẽ cắn vào vành môi cô một cái nhẹ “Không bán được, anh còn muốn mang giấu đi sao có thể bán được chứ.” Tay anh cũng bắt đầu đặt lên eo của cô kéo cô sát vào người mình.
“Em giúp anh bán.”
“Em muốn anh bán em đi sao?”
“Anh thích em như vậy, em lại muốn anh bán em đi có phải em hết tình cảm rồi không? Con người em đúng là không có trái tim không chịu trách nhiệm với người khác. Từ Tước Lâu tay chân không yên phận anh chậm rãi vuốt dọc sóng lưng của cô, hai má cô cũng đỏ bừng vành tai cũng chẳng khác gì là trái cà chua chính.
Cô đánh vào người anh “Chịu trách nhiệm cái gì hả? Anh nghiêm túc vào cho em."
“Tất nhiên là chịu trách nhiệm với anh rồi, hôm nay anh không đến công ty Chung Nghị, hôm nay ở nhà để em chịu trách nhiệm”