Giam Cầm Tình Yêu
Thẩm Dục Thần lần mò theo vết tích, anh tìm được đoạn camera trước khi tai nạn xảy ra chiếc Audi màu đen đó và biển số được ghi lại trước đó đã được Bùi Vân lái ra ngoài.
Nhưng đúng thật như những gì Bùi Vân đã khai anh ta chỉ thích thú lái thôi sau đó đã quay về nhà tay không, chiếc xe đó được đổi biển số và cách không lâu sau đã xảy ra tai nạn của Từ Tổng.
Nhưng trước đó ông ấy đi cùng vợ mình, nhưng khi chiếc xe xảy ra tai nạn bên trong xe chỉ có một mình Từ Tổng và người nhận tội để xảy ra vụ tai nạn là ba của Chu Thanh Hạ, các manh mối xuất hiện nhưng không thể nào ghép lại cho phù hợp khiến cho Thẩm Dục Thần đặt thành nghi vấn đây là vụ tai nạn được sắp xếp sẵn để giết người.
Thứ anh ta đang cảm thấy không ổn là chuyện này lại liên quan đến cả Từ Phu Nhân và Bùi Gia còn có Từ Vũ đều xuất hiện, là những người thuộc diện tình nghi trong vụ tai nạn này, thời điểm đó pháp luật lại vô cùng lỏng lẽo một số chứng cứ đã không còn nữa rồi.
Suy nghĩ một lúc Thẩm Dục Thần không gọi cô, mà gọi cho Từ Tước Lâu, bởi vì liên quan đến mẹ của anh nên ít nhất phải nói anh biết trước.
“Có chuyện gì?” Giọng Từ Tước Lâu không nóng không lạnh truyền đến từ đầu dây bên kia.
Thẩm Dục Thần thở dài, tên này vẫn còn để ý chuyện anh thích Chu Thanh Hạ sao? “Tôi chỉ muốn nói cậu biết một chuyện, cậu nhất định bình tĩnh bởi vì đây là nghi vấn vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn”
“Ừ.”
“Vụ án của ba cậu có liên quan đến Bùi Gia... Giọng của Thẩm Dục Thần ấm áp dễ nghe vô cùng.
Từ Tước Lâu thản nhiên đáp “Chuyện này cô ấy đã nói qua rồi”
“Và còn có liên quan đến anh trai và mẹ cậu, tôi nghi ngờ là một vụ án giết người... Và ba cậu chính là mục tiêu.
Vừa nghe xong những gì Thẩm Dục Thần nói, chiếc cốc trên tay của anh bất giác rơi xuống tạo thành âm thanh chói tai khó nghe của những mảnh thủy tinh vỡ tan tành.
Sắc mặt của anh đột nhiên trở nên khó coi, nắm chặt tay thành nắm đấm anh kiếm chế bản thân nói với Thẩm Dục Thần “Ừm cậu cứ điều tra đi, đừng lo cho tôi dù là ai thì chỉ cần liên quan đến cái chết ông ấy tôi đều không bao giờ tha thứ.”
“Giá như bác Chu có thể nói thêm gì đó, sự thật sẽ được làm rõ thôi.”
"Ùmm."
Anh nố xong thì cúp máy, bóp chặt điện thoại trong tay đến mức mu bàn tay nổi gân xanh, cơ thể anh bắt đầu run rẩy. Từ Tước Lâu mặc kệ những mảnh vỡ thủy tinh dưới chân, anh dẫm lên nó với đôi chân không mà hấp tấp chạy ra bên ngoài.
Máu của anh chậm rãi bị tác động mà rỉ ra dưới lòng bàn chân, khiến mỗi dấu bước chân anh để lại đều là máu.
Trong đầu anh trống rỗng, anh đột nhiên cảm thấy Thẩm Dục Thần nói đúng khả năng rất cao liên quan đến mẹ anh và Từ Vũ, hai người họ dường như có gì đó mà suốt nhiều năm qua anh không thể nhìn ra được.
Từ Tước Lâu mặc kệ mà chạy về một hướng, bóng dáng anh khuất dần vào dòng người thưa thớt trên phố.
Anh rời đi suốt mấy tiếng đồng hồ, Chu Thanh Hạ mới tàn làm về đến nhà, cô vô cùng vui vẻ muốn nói cho anh nghe rằng bánh bao nhân đậu đỏ rất ngon, anh có mua cho anh không.
Nhưng bước chân cô sững lại nhìn thấy những dấu vết màu nâu không ra nâu mà đỏ cũng chẳng ra đỏ từ bên trong bếp hướng ra cửa chính. Chu Thanh Hạ bước chầm chậm theo dấu bước chân mới nhìn thấy những mảnh thủy tinh vỡ nát bên trong bếp.
Căn nhà này ngoài trợ lý Ngu ra chỉ có anh và cô sống, trợ lý Ngu vừa rồi vẫn còn ở công ty, cô vừa mới tan làm thì dấu vết máu khô lại trên nền nhà này chỉ có thể của Từ Tước Lâu mà thôi.
Đầu cô bỗng dưng muốn nổ tung, gương mặt tối sầm lấy điện thoại trong túi xách ra, ngón tay cô run run tìm số điện thoại của anh.
Tiếng kết nối điện thoại vẫn vang nhưng anh không nhấc máy, cô vội vã chạy ra ngoài đi tìm anh, cũng không biết là chạy đi đến đâu rồi, con người của anh cẩn thận vô cùng hôm nay sao lại để rớt bể đồ còn khiến mình bị thương như vậy chứ.
Họ không sợ nút thắt chỉ sợ nút thắt mãi không thể gỡ bỏ chỉ có thể đợi kiếp sau làm lại, có những nút thắt cố gắng gỡ thì nó sẽ càng rối tung lên làm cho con người ta không thể tìm được cách giải quyết.
Chu Thanh Hạ bắt xe đi tìm anh, cô đi qua hàng cây cổ thụ trên đường cũng chưa nhìn thấy anh, chạy đến công viên cũng không thấy mặt mũi anh đâu. Cô nhìn ra bên ngoài ánh mắt vô tình quét qua người đang ngồi trên băng ghế đá gần một con hẻm vắng người.
“Bác tài cho cháu xuống ở đây ạ. Tiền không cần thối cho cháu đâu cảm ơn bác.” Cô đưa tiền cho tài xế xong vội mở cửa xe chạy xuống, cô chạy ngược về phía băng ghế đá mà cô nhìn thấy bóng dáng của anh.
Chu Thanh Hạ bước chân dần dần chậm lại rồi đứng yên trước mặt anh, giọng cô mềm mại, dịu dàng trong trẻo dễ nghe gọi người trước mặt mình.
"A Lâu..."