Giam Cầm Tình Yêu

Chương 19: 10 Năm




Từ Tước Lâu ném cô vào trong xe, anh mặc kệ cô quyết liệt chống đối cũng không có ý định buông tha cho cô, anh ngồi vào ghế lái nhưng không khởi động xe chỉ im lặng ngồi đó nhìn cô.

Trong lòng cô rất rối, vừa cảm thấy rối bời vừa cảm thấy hận Từ Tước Lâu, cô không hề đắc tội với anh nhưng anh năm lần bảy lượt lại đẩy cô vào những chuyện cô không hề muốn dính vào, day vào anh đã khiến cô rất mệt rồi lại còn khiến cô dính vào chuyện giữa anh và Đường Thư Ngôn.

“Từ Thiếu! Anh và tôi là mối quan hệ cấp trên cấp dưới, anh trả tôi tiền thì tôi làm việc cho anh. Tôi không muốn dính vào những chuyện yêu đương giữa anh và người khác, cũng không muốn làm người thứ ba.” Chu Thanh Hạ thở dài khổ sở lên tiếng, anh cứ đẩy cô vào vị trí khiến cô không thể nào thoát khỏi được.

Anh không nhanh không chậm chỉ bình thản trả lời cô một cách tự nhiên “Tôi và Đường Thư Ngôn không có gì cả, là mẹ tôi sắp xếp tôi không thích cô ta.”

“Anh thích ai, làm gì đó là chuyện của anh không liên quan đến tôi. Tôi cũng không có ý định thích anh vậy nên không cần giải thích dài dòng.”

Từ Tước Lâu bàng hoàng trước thái độ không một chút dao động của cô, thậm chí cô còn nói ra những lời đó một cách tự nhiên như vậy khiến anh không kiềm được lòng mà nảy sinh cảm giác tức giận.

“Em thích Thẩm Dục Thần sao?”

Nhìn thấy được cô khi ở gần Thẩm Dục Thần lại vô cùng tự nhiên, thoải mái không chút khó chịu nên anh đã nghĩ cô thích anh ta, họ rồi trong lòng đột nhiên lo lắng.

Nếu cô trả lời cô không thích Thẩm Dục Thần thì anh sẽ rất vui.

Nếu cô thích Thẩm Dục Thần thì anh phải làm thế nào? Anh không thể buông bỏ Chu Thanh Hạ cô là mùa hạ duy nhất của anh, cũng là mùa hạ anh cảm thấy đẹp nhất, cũng là mùa hạ khiến anh khổ sở nhất.

“Anh ấy rất tốt, con người anh ấy liêm chính phân biệt đúng sai rất rõ ràng thì tôi thích anh ấy cũng là chuyện đương nhiên.”

“Không được thích!” Giọng anh khàn khàn đôi mắt đen láy nhìn cô.



“...”

Anh nhất thời không chịu được cảm giác trong lòng mình, có chút sợ hãi muốn trốn tránh, lại có chút khổ sở “Em không được thích Thẩm Dục Thần.”

“Bây giờ ngay cả chuyện tôi thích ai anh cũng ý kiến sao?” cô bắt đầu không hiểu nổi anh, rốt cuộc anh muốn gì ở cô, anh cứ như vậy khiến cô cứ như đang phạm phải sai lầm khiến anh uất ức thế này.

“Em thích cậu ta vậy còn tôi thì sao?”

“Chu Thanh Hạ, em thật sự cho rằng tôi muốn em trả nợ thay ba em sao? Em nghĩ tôi không phân biệt được đúng sai có đúng không.”

Chu Thanh Hạ tháo dây an toàn, cô quay đầu chăm chú nhìn người đàn ông không bình tĩnh trước mặt, đôi mắt của anh như xuyên qua người cô “Còn không phải sao? Từ Tước Lâu anh cũng chỉ muốn giữ tôi lại hành hạ cảm xúc của tôi mà thôi.” quay người mở cửa xe bước ra ngoài không nói thêm một lời nào cô không muốn đôi co với Từ Tước Lâu nữa, càng nói chỉ khiến cả hai đi xa hơn mà thôi.

Anh không đuổi theo mà gục đầu lên vô lăng, người phụ nữ này cũng thật độc ác, Từ Tước Lâu lẩm bẩm chỉ đủ anh nghe thấy “Tôi đợi em 10 năm, em cho rằng tôi là loại người gì chứ. Cậu ta phân biệt đúng sai tôi cũng biết phân biệt đúng sai...”

Cô vẫn như vậy vẫn chưa từng bị người khác dao động, trước đây anh chỉ cần muốn cô sẽ cùng anh bây giờ anh muốn đến gần cô càng đẩy anh ra xa một cơ hội nhỏ cũng không cho anh.

Chu Thanh Hạ em là đồ không có trái tim.

***

Mấy ngày sau cô không đến công ty vì bận cho phiên toà ly hôn của thân chủ mình, Chu Thanh Hạ nhìn một lúc cũng chỉ biết thở dài hai người này yêu nhau gần 10 năm mới kết hôn.

Nhưng lại chỉ kết hôn 1 năm đã ra toà ly hôn, lại còn cãi nhau quyết liệt một sống một chết, hỏi ra mới biết chồng cô ấy ngoại tình, không phải một lần mà rất nhiều lần rồi chỉ là những lần trước người phụ nữ này đều bỏ qua.

Cảm xúc cứ thế bị thời gian nuốt chửng, không còn cảm giác an toàn nữa lại càng cảm thấy không cam tâm khi thanh xuân của mình lại bị đạp đổ như vậy muốn nhờ cô tìm cách lấy lại toàn bộ tài sản để sau này có thể nuôi con, con cô ấy chỉ mới 2 tháng tuổi mà ba mẹ đã ly hôn rồi.



Đứng đối diện người đàn ông vẫn không hề hối lỗi nằng nặc bảo mình không ngoại tình, nói thân chủ của cô vu khống anh ta. Chu Thanh Hạ cảm thấy không thể nói lý lẽ với người này, nói theo luật thì anh ta cứ không chấp thuận mà cãi cùng.

“Anh Lâm, vậy tôi hỏi anh, anh có biết 10 năm dài thế nào không? Thân chủ của tôi cho anh 10 năm anh chỉ dùng 1 năm đạp đổ hết tất cả... Anh cho rằng có tiền rồi thì muốn thế nào cũng được sao, anh còn không biết nhìn lại xem người cùng anh ngồi dưới mưa, người cùng anh ăn một phần ăn chia đôi, sinh cho anh một đứa con anh lại ra ngoài cùng người khác làm chuyện không nên làm sau lưng cô ấy thì anh xứng đáng nhận được những thứ ghi trên này sao?”

“Tôi nói cho anh biết, ngoại tình chính là ngoại tình không có chuyện chỉ là sơ suất, sơ suất thế nào mà lại ngay bạn thân của vợ mình? Anh Lâm, nếu anh không đồng ý vậy tôi sẽ nói lại cho anh, ngày 15/1 anh và cô gái đó đến khách sạn lúc 8 giờ tối, ngày 23/1 anh cùng cô gái đó đi du lịch, ngày 12/2 anh và cô gái đó cùng nhau qua đêm đến 13/2 anh mới trở về nhà... Và lần gần gần nhất chính là 2 tháng trước khi vợ anh đang ở bệnh viện sinh con thì anh đã đi gặp cô gái đó cả đêm không đến bệnh viện.”

Thân chủ của cô chỉ biết cuốI mặt hình như không thể đối diện được hiện thực đau khổ này mà chỉ có thế im lặng mặc cho mọi thứ diễn ra. Chu Thanh Hạ phản bát đến mức luật sự của anh ta cũng chỉ biết ngao ngán lắc đầu vì anh ta, lý lẽ của cô đưa ra anh ta không thể nói lại, hoặc là lương tâm anh ta đã bắt đầu cảm thấy hối lỗI cho nên khi nhìn thấy thân chủ của cô thì liền chột dạ không biết nên nói thế nào.

Phải mất rất nhiều thời gian phiên toà mới kết thúc, cũng may cuối cùng thân chủ của cô cũng thắng rồi, cô ấy có thể về nhà với con mình mà không cần suy nghĩ về người đàn ông đã phụ bạc 10 năm tình cảm của cô ấy.

Thu xếp lại hồ sơ, Chu Thanh Hạ vừa mang túi xách lên thì thân chủ cô đã đến cảm ơn cô, trên gương mặt cô ấy mang đậm sự buồn bã.

“Không có gì đâu, chị cố gắng lên nhé.” Cô an ủi cô ấy một lúc rồi mới rời đi.

Buồn cũng phải thôi dù sao cũng là 10 năm chờ đợi đến ngày kết hôn, cuối cùng cứ ngỡ cả đời lại kết thúc một cách ồn ào thê này.

Thời gian thật đáng sợ, lòng dạ con người lại càng đáng sợ hơn. Cô vừa bước ra khỏi phiên toà đã thấy trợ lý Ngu đi đến chỗ cô, vừa nhìn thấy anh ta thôi cô cũng đủ biết là Từ Tước Lâu tìm mình rồi.

“Luật sư Chu, Từ Thiếu nói cô quay về chuẩn bị, bảy giờ tối nay cùng anh ấy ra sân bay để đi công tác.”

Cô day day thái dương “Tôi biết rồi.”

Mệt chết đi được, anh đi đâu cũng lôi cô theo như vậy mới được sao? Không có cô thì anh không đi được chắc.