Giam Cầm Sinh Mệnh

Chương 50: Chưa Bao Giờ Hối Hận Vì Yêu Em




Do ở nhà họ Lục đã có người canh gác chặt chẽ nên không thể nào lại gần được.

Hai mẹ con Lục Anh đến công ty nhưng lại nghe nói chủ tịch đã đến xưởng gỗ riêng của ông, ngay lập tức liền nhanh cơ hội gặp riêng để đòi tiền.

Xưởng gỗ ông Lục có rất nhiều công nhân, Lục An Tràm đảo mắt qua một vòng gật đầu, rồi sau đó thấp thoáng thấy hai bóng người đang đứng cách mình không xa, cô đã xác định là ai liền nhíu mày.

Mai Cẩn Nghiêu thấy cô chau mày liền hỏi: “Sao vậy?”

Cô hất cằm với phía đó, anh theo đó nhìn qua cũng thấy được.

Hai mẹ con còn đang hùng hùng hổ hổ tìm người, nhất thời thấy được gì đó rụt người lại, kinh ngạc đến quai hàm run rẩy.

“Đến tham quan à?”, Lục An Tràm đi đến gần khoanh tay tùy tiện hỏi.

Hai người họ bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đứng sau lưng cô ta sợ đến xanh mặt, theo họ biết cách đây mấy năm trước ở bệnh viện ký ức đó mãi không thể quên, người đàn ông này có súng, có đám thuộc hạ rất đông, là xã hội đen! Không đúng là ông trùm bên thành phố S, đến trong nước và ngoài nước ai ai cũng biết hắn ta!

“Hai người còn đến đây tìm ba tôi để đòi tiền tôi nhất định cầm súng bắn chết hai người.”, Lục An Tràm lên tiếng hâm dọa, quả thật từ ngày ở bên cạnh anh cô lại thường dùng rất nhiều câu nói mà anh đã dọa người khác.

Hai mẹ con nghe xong cũng đơ người ra, thật sự cũng không có gan mà đắc tội đến, đột ngột nhận được con mắt hung ác kia hai người há mồm nhanh chóng âm thầm kéo tay cùng nhau ra khỏi chỗ này.

Đến quay đầu nhìn lại cũng không dám, Lục An Tràm thoải mái cười: “Tốt đó, quả nhiên có anh bên cạnh dễ xử lý mọi chuyện hơn nhiêu.”

Những người đang làm việc ở đây họ đều biết cô gái này là nhị tiểu thư của Lục gia ít có khi lộ diện, nhưng giờ đây bên cạnh lại có thêm một người đàn ông, nhìn rất lạnh lùng khí chất lại rất uy nghiêm tạo cảm giác sợ hãi đối với người khi gặp lần đầu.

Có người hỏi nhỏ với ông Lục.

Nghe xong tất nhiên ông Lục cười, rất hãnh diện nói: “Con rể tôi.”

Mọi người nghe đâu ông Lục định bán công ty về già cùng với con gái mình, sau khi nghe xong ai nấy cũng hết hồn, xác định lại thật sự là như vậy.



Video của Kỳ Chu và Trương Kỳ bị lộ ra ngoài, hàng loạt người hâm mộ cũng chẳng tin đây là sự thật, nhưng bằng chứng rõ ràng ra như thế chối cãi gì nữa đây. Bấy lâu nay hâm mộ Trương Kỳ lịch sự chỉnh chu, đến tin đồn phụ nữ trước đây vô cùng trong sạch, nhưng cuối cùng lại có tin động trời đề cập, ảnh đi khách sạn với cô gái khác lúc đó còn mặc đồng phục cấp ba! Sau đó là nhiều cô gái, đến hình ảnh cưới rồi biến thành vợ cũ, Tiếp đó nam diễn viên Trương Kỳ lén lút qua lại với diễn viên Kỳ Chu rồi không bao lâu lại là được ai nấy đi.

Bình luận.

[Trời ơi có ai đó chọt mù mất tôi đi!! Lúc trước bảo không có mối quan hệ bất chính nào với phụ nữ khác mà!! Sao giờ đây ảnh nào cũng đều một người phụ nữ khác nhau chứ!! Aaaa bị lừa rồi!!!]

[Tôi cũng chẳng ngờ đến, người đàn ông này còn nhỏ tuổi lại lăng nhăng đến vậy, vậy mà trước giờ lên sóng truyền hình nhìn rất thanh cao vô cùng lễ độ, nhìn kép nép đáng tin tưởng nhưng bây giờ không còn ai tin nữa!]

[Lúc đầu tôi cũng đã nói rồi con nhỏ diễn viên Kỳ Chu này tâm không như bên ngoài đâu, cô ta rất chanh chua lúc trước đại học còn giật bạn trai của bạn thân mình nữa.]

[Trời đất ơi! Lâu trên sao không nói sớm cho mọi người biết chuyện này chứ?]

[Nói được cái gì, cô ta đang hot một phần có fan hâm mộ rất đông nếu tôi nói đã thế nào fan cô ta cũng ném đá tôi, ai biết đâu cô ta có tiền mời luật sư kiện tôi tội bôi nhọ danh dự của diễn viên, thế là chết chắc tôi rồi.]

Bọn họ đọc xong cảm thấy rất có lý.

[Bởi vậy tra nam và tiện nữ ở chung khung ảnh lại thấy hợp đến không có ai chen ngang vào được. Hahaha.]

[Cộng đồng đâu! Mọi người đâu cùng nhau đẩy mạnh đôi nam nữ dơ bẩn này xuống vực thẳm, cho họ biết thế nào là ác giá ác báo!]

[Ủng hộ!!!]

+1

+2

+3

+4

+5.



Lục An Tràm bỏ điện thoại xuống, chậc lưỡi không thôi, đúng là tự làm tự chịu, vừa làm diễn viên nổi tiếng chưa được ngồi ngai vàng bao lâu liền bị đáp một cái xuống thẳng đống rác.

Mai Cẩn Nghiêu liếc nhìn vào điện nói, sau đó vỗ nhẹ đầu cô: “Đừng xem nữa.”

Cô gật đầu sau đó ngoái lại nhìn chiếc xe đang ở phía sau, lần này ba cô đã bán cổ phần công ty sau đó liền theo cô về thành phố S. Bây giờ trên xe chỉ có cô và anh còn chiếc xe ở sau là ông Lục và hai cậu nhóc kia.

“Cẩn Nghiêu chuyện bên kho súng anh sao rồi?”

Bất ngờ cô hỏi câu này, Mai Cẩn Nghiêu rất thành thật nói: “Anh đã chuyển tất cả lại cho bên quân đội, trên người chỉ giữ lại vài khẩu để dùng.”

“Còn dùng?”, Cô đưa nét mặt sợ hãi nhìn anh.

Mai Cẩn Nghiêu xoa ấn đường, nói: “Anh chỉ để đó muốn hù doạ thôi không có ý ác gì đến mạng người.”

Nghe xong cô rất tin tưởng anh gật đầu: “Vậy thì được.”

Lòng vẫn còn rất vui thì anh lại nghe lời cô không chạm tay vào những việc trong bóng tối nữa, toàn tâm toàn ý lo cai quản sản nghiệp của mình, như vậy đã rất tốt rồi.



Vào sảnh sân bay có rất nhiều người đã nhận dạng ra cô và anh, bọn họ không ngừng hét chói tai vì lần đầu gặp nhân vật lớn ở ngoài đời.

Lục An Tràm được anh bảo vệ rất tốt không hề bị ảnh hưởng bởi tác động bên ngoài, cho đến khi vào được máy bay riêng thì cô mới dám thở nhẹ một hơi. Do tính chất thân phận đặc biệt nên cả nhà phải đi máy bay riêng.

Hai người ngồi ở phía sau đằng trước để cho hai cậu nhóc và ông ngoại ngồi cùng.

Mai Cẩn Nghiêu lấy chăn mỏng đắp lên người cô: “Ngủ đi.”

“Không buồn ngủ.”, Vừa nói xong, mắt nhìn ra ngoài cửa rất nhanh tâm trạng nhàm chán bay sạch đi, cô gấp gáp lay tay người kế bên: “Cẩn Nghiêu anh nhìn kìa!”

Bầu trời mây trắng mịt mù, máy bay xuyên qua tầng tầng lớp mây mỏng, bảy sắc màu mờ nhạt dẫn dẫn hiện diện đậm màu - Cầu vồng.

Cô càng nhìn không khỏi cảm thán: “Oa! Thật đẹp.”

Mai Cẩn Nghiêu nhìn cô đắm đuối, si mê đến nỗi không thấy được những cảnh vật khác, trong mắt chỉ thấy cô gái nhỏ ngồi bên cạnh mình, da dẻ hồng hào trắng đến phát sáng, lại còn thêm sắc màu trắng đám mây bên ngoài, làm cô thêm đến chói mắt.

“Ừm, rất đẹp.”

Cầu vồng không bao lâu thì biến mất, lúc quay đầu lại đã thấy anh nhìn cô chằm chằm, cô đưa tay chạm vào hai bên má mình: “Mặt em dính cái gì sao?”

Thấy anh gật đầu, cô tiện thể đưa mặt gần lại: “Ở đâu anh lau giúp em.”

Cô vừa dứt lời đã có cái bóng phủ xuống “chụt” một tiếng cô đơ người ra, con mắt chớp chớp nhìn anh không rõ biểu tình.

Nhìn cô ngơ ngác có chút đáng yêu, anh không kìm được lại hôn một bên má phải còn lại, mới nhìn cô cong môi: “Không còn dính gì nữa.”

“…”

Lục An Tràm liền ngồi thẳng lưng, hai tay che bên má mình, trừng mắt khịt mũi với anh: “Dám chơi em.”

“Chơi cái gì?”

“Còn hỏi?”, Cô vừa nói vừa khịt khịt cái mũi bỗng nhiên ngón tay anh đặt giữa trán cô, lúc này cô nắm bàn tay anh, con mắt bắt đầu sáng lên.

Mai Cẩn Nghiêu nhìn hành động này nhướng mày, rồi im lặng nhìn cô chuẩn bị làm gì tiếp theo.

Cô duỗi thẳng năm ngón tay dài của anh ra sau đó đặt lòng bàn tay mình áp lên.

“…”

Khỉ chó gì thế.

Tay cô nhỏ vậy.

Buông lòng bàn tay mình ra, lật ngửa tay anh lên, ngón tay trỏ bắt đầu vuốt ve đường gân tay anh, mẹ ơi cô biết bàn tay chồng cô rất đẹp, lần đầu thấy đã rất đẹp rồi, quả thật mặt đẹp là cái quỷ gì cũng đẹp hết.

“Có gì vui để chơi sao?”

Nghe anh hỏi cô mới ngước mắt lên, cầm tay anh lên huơ huơ làm bằng chứng, trong đầu nảy ra một ý tưởng nhất thời, cô rướn người lại gần anh, giương cặp mắt to, hỏi: “Anh còn muốn kiếm tiền bằng phương diện khác không?”

“Phương diện khác như?”

Cô nghiêm túc gật đầu: “Người mẫu bàn tay.”

Mai Cẩn Nghiêu có ý định muốn cười nhưng kiềm lại, anh lắc đầu: “Không.”

“Thật sự không sao? Em nói này tay anh rất đẹp anh làm người mẫu bàn tay một lần quay thôi tiền kiếm được cũng kha khá đấy, suy nghĩ lại đi.”

Anh dùng tay bóp mặt cô, kéo lại gần, nhìn thẳng vào mắt cô, ý cười ở môi càng đậm: “Cô vợ nhỏ tham lam, chồng em không thiếu tiền. Nhưng nghe cái ý tưởng này của em quả thật không tệ.”

Lục An Tràm thấy anh thông não, nhanh chóng gật đầu như gà mổ: “Thật không tệ đâu.”

“Có điều…”, Anh thần thần bí bí đem môi dán gần tai cô, rồi cười một tiếng trầm thấp: “Sản nghiệp anh phá sản thì anh sẽ nghĩ đến ý tưởng này của em.”

“…”

Chừng nào phá sản.

Cô gạt tay anh ra, bĩu môi: “Coi như em chưa nói gì.”, Cô nhìn bàn tay đem đẽ trong lòng bàn tay mình mà tiếc hùi hụi, sờ đến ngón tay bỗng một mảnh đen tối trong đầu cô hiện ra.

Mai Cẩn Nghiêu thấy người cô cứng đờ: “Em sao vậy?”

Nghe tiếng anh nhất thời cô quay sang đem bàn tay anh nhẹ nhàng trả lại vị trí cũ, mặt đỏ bừng từ từ lấy chăn che phủ qua đầu mình. Aaa biến thái hết sức!

“Làm sao vậy?”, Tay kéo chăn cô xuống khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng đến tận vành tai, anh có chụt rục rịch trong người.

Lục An Tràm mím môi một lúc: “Tay đẹp… Lại cắm vào cái đó đó của em… Có chút không tin cho lắm.”

Cái đó đó.

“…”

Mai Cẩn Nghiêu sững người trong giây lát, tay đưa lên môi nhìn cô cười cười: “Em, kẻ biến thái.”

Cô cũng ngần người ra, cái câu này cô thường xuyên dùng với anh vậy mà hôm nay lại bị áp dụng ngược lại, giờ này cô nói là ma quỷ xui khiến chắc anh không tin đâu. Lục An Tràm lấy lại bình tĩnh chà xát hai bàn tay lại với nhau, con mắt nhìn anh như kẻ đang rình mồi, cô vươn đầu lưỡi đỏ liếm hết vành môi phía trên.



“Có biết những kẻ biến thái làm gì tiếp theo không?”

“C.ư.ỡ.n.g b.ứ.c thiếu nữ nhà lành.”

Gì mà thiếu nữ.

Cô giúp anh sửa lời: “Công tử nhà lành mới đúng.”

Mai Cẩn Nghiêu hứng thú dựa người vào ghế, cả người phơi ra một cách lười nhác: “Tới đi.”

“…?”



Sau khi xuống máy bay thấy mẹ nhìn ba rất khác thường, Mai Cẩn Thừa lén lút nhìn vài cái nữa mới thỉ thầm to nhỏ với anh mình.

Mai Cẩn Đồ nghe xong cũng thử ngoái đầu nhìn lại, cậu cũng bắt gặp cảnh tương tự giống thằng em mình, chẳng nói gì quay đầu đi.

Mai Cẩn Nghiêu đưa tay ra cho cô nắm, nhưng cô lại trề môi không thèm đặt tay lên: “Cô bé em rõ ràng là người chơi trước sau bây giờ lại quay qua giận dỗi chứ, như vậy là không ngoan đâu.”

“Em không muốn ngoan.”

Mai Cẩn Nghiêu một lòng muốn thuyết phục cô: “Ngoan đừng giận nữa, về anh nằm trên giường để cho em tuỳ ý đùa giỡn.”

Mọi người: “…”

Giọng nói anh không to không nhỏ nhưng mọi người đứng gần đều nghe thấy được. Lục An Tràm hẹn quá càng giận dỗi thêm: “Em mới không thèm.”

Thấy cô bỏ đi anh lại vội lặng lẽ đi đằng sau, mấy người kia được cũng biết đến những chuyện tình thú của đôi nam nữ, chỉ biết ngượng nghịu gãi đầu lơ đễnh tránh đi coi như không hề nghe được chuyện xảy ra vừa rồi.

Lần trước đến đây ông Lục chỉ có thể đứng bên ngoài cửa, nhưng lần này ông đã có thể đặt chân vào đây, quả nhiên hơn sức tưởng tượng của ông, cũng biết rằng con gái sống ở đây rất hạnh phúc không lo thiếu ăn thiếu mặc, còn được chồng vô cùng chiều chuộng từng li từng tí, nên lòng ông cũng mãn nguyện, ba mẹ con bé trên trời cũng đã yên tâm.

Lục An Tràm mở cửa phòng ngủ: “Ba nhìn xem có vừa ý không ạ.”, Cô vui vẻ vô cùng từ nay bọn họ sống chung một mái nhà, cũng không cần tốn công đi lại, nhưng hằng năm cô phải về một lần để đi tảo mộ ba mẹ mình.

Ông Lục không có gì chê, gật đầu nét mặt phúc hậu cười rất hòa nhã: “Tốt, tốt hơn cả căn phòng ở nhà cũ chúng ta.”

Cô tươi cười: “Ba cảm thấy vui là được.”

Mai Cẩn Nghiêu đã ở phòng cả buổi mà chẳng thấy vợ nhỏ lên tìm, nhìn trời cũng dần tối lúc này anh cũng không ngồi lì ở đây nữa, nhanh chóng đi xuống dưới tìm cô.

Cô không biết được anh đang đợi mình trên phòng, cô ở dưới đây cũng với ông Lục chơi cờ tướng.

Ông Lục nhìn nước cờ vui vẻ cười rộ lên: “Con có sẵn lòng chịu thua không?”

“Không thể nào.”, Lục An Tràm trầm ngâm nhìn bàn cờ, con trai ở phía sau thở dài khều khều vai cô: “Mẹ lên"tướng” đi."

Ông nhìn cháu ngoại mình giơ tay gật đầu, ngầm khen thưởng còn nhỏ mà rất lợi hại.

Lục An Tràm ngước mắt thấy vị cứu tinh của mình: “Ba con chuyển quyền này đến chồng con.”

“Anh mau đến đây.”

Cô đứng lên kéo anh lại ghì anh ngồi xuống ghế của mình: “Giúp em.”

Ván cờ đầu tiên ông Lục liền thua, ông không khỏi ngạc nhiên mà nhìn con người đối diện mình, mỗi đường đi nước bước vô cùng thong dong, chậm rãi mà có tiết tấu, người đứng đầu thành phố này quả thật có cái đầu tính toán quá ghê, con gái nhỏ ông thật sự không nhìn lầm người.

“Ba vợ còn muốn chơi một ván nữa không?”

Nghe từ ba vợ ông Lục giật mình đến Lục An Tràm ngồi bên cạnh cũng to mắt kinh ngạc. Đây là lần đầu con rể nó gọi ông là ba, đối với ông Lục là niềm vui vẻ không thôi, ông cười lên không từ chối tiếp tục chơi ván thứ hai.

Hai cậu nhóc cũng rất nghiêm túc mà ngồi bên cạnh mẹ mình, đang âm thầm cố gắng học nước chơi cờ của ba mình, nhưng mỗi ván cờ nước đi của ba vô cùng mới lạ cũng không giống với ván vừa rồi, quả thật rất khó tiếp thu nhanh được.

Tổng cộng ba ván cờ liên tục ông Lục đều thua thảm hại, nhìn mặt mũi của ba không được tự nhiên, cô vỗ đùi cười phá lên.

“Ông Lục có tiếng là vua cờ thế mà lại thua ba ván liên tiếp. Chồng con vẫn là số 1!”

Mai Cẩn Nghiêu nhìn qua thấy cô rất vui vẻ cười đến mắt không thấy mặt trời, anh cũng không nhịn được tâm trạng cũng vui theo cô khoé cong cong lên, ánh mắt nhìn cô dịu dàng đến tận xương.

Năm nay gia đình họ lại đón tiếp thêm một thành viên, việc ăn tết năm của ông Lục vô cùng vui vẻ cảm thấy sức già về sau cũng không hối tiếc. Gia đình hạnh phúc đoàn tụ bên nhau ông mừng muốn rơi nước mắt, ông cũng không còn phải sống cô đơn giống mấy năm vừa qua, nghe được tiếng cười già đình là ông mãn nguyện không thôi.

Mỗi nước Mai Cẩn Nghiêu đi anh vô cùng chuẩn xác nắm được bàn thắng trong tay mình, những chuyện anh làm ăn trước nay chưa bao giờ có “từ thua” xuất hiện cho đến một ngày anh gặp được sinh mệnh nhỏ của đời mình. Đó là lần đầu tiên anh nếm được từ “thua” là gì, với những thứ anh đã tính toán sẵn trước nhưng cuối cùng anh lại không chắc chắn nắm được bàn thắng trong tay. Dũng những hành động bỉ ổi để đạt được ý mình muốn, cướp đoạt, giam cầm, thậm chí còn làm chuyện mất hết tính người với trẻ chưa vị thành niên, sau đó tìm mọi thứ thuần phục cô ở bên cạnh mình, hiện tại chưa yêu sau này sẽ yêu, cho đến thời điểm nhất định cuối cùng tấm lòng ẩn sâu trong người anh cũng được bao đáp.

Mai Cẩn Nghiêu anh chưa bao giờ hối hận.

Cướp đoạt đi thanh xuân đáng quý của cái tuổi 18 của thiếu nữ, anh cũng chưa từng hối hận.

Một từ yêu nói ra vẫn chưa đủ.

Lục An Tràm là sinh mệnh của ông trời ban cho Mai Cẩn Nghiêu, đời này kiếp này chỉ yêu chiều mình cô. Đến kiếp sau, hay mấy ngàn kiếp trôi qua đi nữa vẫn chỉ có một Lục An Tràm ở bên cạnh bầu bạn với anh đến răng long đầu bạc.

Mãi không chia lìa.

HOÀN CHÍNH VĂN.