" Linh Lan !!! "
Thủy cung sâu thẳm một tiếng hét vang lên, Linh Tửu giật mình tỉnh giấc trong cơn ác mộng, sắc mặt trắng bệch không còn một giọt máu, đồng tử tối tăm co rúm thở hổn hển.
Những bóng nước từ nam nhân ngư khi ẩn khi hiện, thủy cung chấn động bởi âm thanh anh gầm lên, rung chuyển như động đất đi qua.
San hô phát ra đủ màu sắc soi rõ nơi tối tăm, Linh Tửu ngồi dậy trong trạng thái hỗn loạn, đầu óc toàn ong ong thanh âm của em gái cầu cứu, cứ như anh cảm nhận được em gái gặp chuyện chẳng lành.
Kha Mỹ nằm cạnh bị chính tiếng hét của anh đánh thức, lo lắng gấp gáp hỏi.
" A Tửu, anh sao thế ? "
Nam nhân ngư nhắm chặt mắt nặng nề, xoa huyệt thái dương ổn định tâm lí, ý thức hỗn loạn dần thanh tỉnh, ôn nhu đáp.
" Anh không sao, mơ ác mộng thôi "
Hơn hai tháng từ ngày Linh Lan mất tích ngày nào Linh Tửu cũng lo sốt vó, chạy đông chạy tây tìm kiếm tung tích. Lúc nào ngủ cũng không yên giấc, hôm nay lại mơ thấy ác mộng, trông thấy em gái yêu quý bị con người bắt đi, xích sắt khóa cổ như một nô lệ, không ngừng vương tay cầu cứu.
Giấc mơ này rõ ràng là điềm báo, lòng Linh Tửu dâng lên cảm giác bất an chưa từng có.
Một thời gian dài chẳng thấy tung tích, đại dương rộng lớn đều nằm trong tầm tay, thế mà lật tung vẫn không tìm ra. Anh nghi ngờ tiểu công chúa có khả năng bị con người bắt cóc, mặc dù cho nhân ngư lên tìm cũng bạc vô âm tính, nhân ngư lên bờ tới giờ vẫn chưa quay về báo cáo.
Sốt ruột dâng cao khiến anh không ngồi yên được một chỗ thoáng chốc lại bơi sang chỗ chiếc đinh ba quyền, tay cầm vào cán vàng vững chắc rút lên trầm tư ngắm nhìn.
Kha Mỹ trông thấy cử chỉ lạ thường, nhanh chóng bơi đến gần, nhỏ giọng dò la.
" A Tửu, anh ổn không ? "
Người làm anh nóng lòng tìm em gái khó tránh khỏi lo lắng quá độ, Linh Tửu căng thẳng suýt mất khống chế dùng đinh ba dâng sóng, thanh âm của Kha Mỹ kịp thời đánh thức tâm trí.
Ngay sau đó Linh Tửu liền đặt bảo vật về vị trí cũ, xoay người than thở.
" Hơn hai tháng rồi....
Linh Lan, chẳng biết con bé ra sao nữa...anh thật sự lo lắm...con bé là mạng sống của anh...anh... "
Thanh âm ngắc ngứ nặng nề, Linh Tửu ôm đầu bứt rứt không yên, nỗi lòng bồn chồn khó tả khiến cho giao đuôi bảy màu bóng bẩy trở nên u tối bao phủ một màu đen.
Những lúc cảm xúc rối loạn nam nhân ngư này sẽ như thế, Kha Mỹ hiểu nỗi lòng của chồng, ngày đêm thấy Linh Tửu lao lực vì em gái nội tâm cô cũng ngứa ngáy khó chịu chẳng kém cạnh.
" A Tửu, em hiểu anh lo cho tiểu công chúa như thế nào...hay để đích thân em lên đất liền tìm kiếm nhé ? "
Cả đại dương rộng lớn này đều biết Linh Lan là viên ngọc quý của Linh Tửu, Kha Mỹ thương chồng, hiến cách muốn tự mình lên bờ đích thân tìm kiếm.
Thế nhưng, Linh Tửu tuyệt nhiên từ chối, làm sao có thể để một hoàng hậu của đại dương lên đất liền.
" Không được, ta không đồng ý
Nhân loại rất nguy hiểm, nhân ngư phái đi còn chưa thấy quay về, ta không thể để một hoàng hậu đi vào chốn nguy hiểm "
Giọng nói sắc lạnh dứt khoát, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang dữ tợn không hài lòng nhìn Kha Mỹ.
Hoàng hậu của đại dương thân phận cao quý đến nhường nào, đâu thể tùy tiện lên đất liền, huống chi Kha Mỹ vừa sinh con không lâu, cô còn trọng trách phải nuôi dạy con thơ.
Đất liền ẩn chứa đầy rẫy nguy hiểm, dù cho Kha Mỹ là nhân ngư có hiểu biết sâu rộng nhất cũng khó lòng đối phó với con người thâm độc. Linh Tửu chỉ nghĩ đến nhiêu đó liền kiên quyết gạt bỏ chủ ý.
" Mỹ Nhi, em không thể đi, anh sẽ cho thêm nhân ngư lên trao đổi với vu sư lên đất liền hỗ trợ những nhân ngư trước đó "
" A Tửu, em biết anh lo cho Linh Lan lắm, em cũng rất lo...
Chính vì nhân ngư lên bờ chưa về anh càng không thể để nhiều nhân ngư đi thêm nữa
Hãy để em đích thân đi hỗ trợ sẽ tốt hơn, được không ? "
Kha Mỹ hết lời năn nỉ, lo cho sinh mệnh của tộc nhân, cũng lo cho tiểu công chúa, ở đáy biển sâu thẳm lâu ngày không có tin tức cô không muốn ngồi yên chờ đợi.
Tuy nhiên, Linh Tửu vẫn không đồng ý, em gái là sinh mệnh, vợ là châu báu, con cái là máu mủ, tộc nhân cũng là sức mạnh, anh nghĩ kĩ lại không muốn bất kì ai gặp nạn.
" Mỹ Nhi không được, đất liền rất nguy hiểm...anh không cho phép em hay thêm nhân ngư nào lên đó nữa... "
" Vậy anh từ bỏ sao ? Linh Lan của chúng phải làm sao ?
A Tửu, cả đại dương này chỉ có em mới có thể truyền âm từ vẩy cá, em đi là hợp lý nhất
Nếu có gì bất trắc, hoặc gặp được Linh Lan, em có thể báo cho anh... "
Kha Mỹ nói ra ưu điểm, từng là công chúa nhân ngư ở phía Tây sinh ra đã có khả năng truyền âm bằng vẩy cá, kẻ sở hữu vẩy của cô có thể nghe được tiếng nói của cô, còn xác định được vị trí của cô dù ở chân trời góc bể.
Linh Tửu biết rất rõ khả năng đặc biệt của vợ, nhưng chỉ có thể truyền âm, không có sức mạnh cơ bắp, không gây mê được như Ương Cẩn, còn đi một mình chỉ e chưa gặp được đồng loại thì đã bị con người giết chết.
Lòng đang lo cho em gái, Linh Tửu không thể để vợ dấn thân vào chốn nguy hiểm, cực lực lắc đầu từ chối.
" Không được, Mỹ Nhi, em không được... "
Đầu óc nam nhân ngư rối tinh rối mù, đôi mắt xanh biếc trở nên tối tăm, bất mãn tự trách.
" Thật bất hạnh khi không có manh mối nào con người đã bắt Linh Lan, anh không thể dâng sóng lên đất liền.... "
" Vì là thế em càng phải đi, nếu con người làm hại nhân ngư là hoàng hậu biển cả, như vậy anh mới có lí do chính đáng dâng sóng vùi dập châu lục... "
Kha Mỹ nắm rõ tình hình hơn bất kì ai, chỉ có cô mới đủ khả năng giúp Linh Tửu, cũng như cược mạng sống vào chuyến đi lần này.
Không một chút chần chừ, cô gắt gao nắm lấy tay chồng cầu khẩn khoan khai.
" Cơ hội chỉ có một, thuốc hóa chân người cũng còn có một lọ duy nhất, em đi là thích hợp nhất
A Tửu, em hứa với anh sẽ không chết cho đến khi nào quay về biển cả... "
Linh Tửu dao động do dự mãi, nhìn vào vỏ trai đang chứa ba đứa con nhỏ ngủ say nặng lòng khó quyết định. Sau cùng vẫn bị Kha Mỹ thuyết phục, đồng ý cho cô lên đất liền.
Để đảm bảo an toàn cho vợ, anh đeo cho cô sợi dây chuyền có khả năng phun ra khói mê, Kha Mỹ cũng nhanh chóng rút vẩy ở đuôi đưa cho Linh Tửu, có bất kì chuyện gì sẽ truyền âm cho anh.
Cô luyến tiếc ôm lấy Linh Tửu, sau đó hôn lên vỏ trai đang ru ngủ các con rồi bơi đi trong đêm.
Trên phiếm đá lạnh lẽo, Kha Mỹ sử dụng thuốc hóa đuôi, chịu cơn đau chết đi sống lại, có chân người dấn thân vào thế giới nguy hiểm.