Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ

Chương 100: Đến Tập đoàn CL




Cũng đã được gần một năm Băng lấy Thiên Vũ. Hai vợ chồng lúc nào cũng dính lấy nhau. Không đúng mà là Thiên Vũ lúc nào cũng bám lấy cô. Cả kể đi chơi cùng với đàn bà, con gái Thiên Vũ vẫn đi theo Băng. Mọi người còn không nhận ra nổi đây là một người ngàn năm không có chút biểu cảm, một tảng băng bây giờ lại bám lấy vợ không rời. Họ còn nghĩ đây là người khác nữa.

Sáng sớm dậy, Thiên Vũ thay đồ rồi đi đến giường hôn lên trán Băng.

- Tôi có cuộc họp hôm nay. Em cứ ngủ đi biết chưa? Nếu nhớ tôi thì đến công ty nhé.

- Ừm.

Băng hơi mơ màng mở mắt.

- Ngoan.

- Anh đi cẩn thận nhé.

- Biết rồi thỏ con.

Thiên Vũ véo má Băng rồi. Băng sau đấy cũng chả ngủ nữa. Bình thường cô sẽ ở trong phòng đọc sách hoặc sẽ đến vườn hoa để chăm sóc các loài hoa. Nhưng hôm nay Thiên Vũ có nói là cô được đến công ty thăm anh cơ mà. Băng cũng cười tủm tỉm đi kiếm đồ để mặc. Băng cũng không có ăn mặc cầu kì, cô từ trước đến nay vẫn luôn giản dị. Mặc chiếc áo len rộng và chiếc chân váy dài đến cổ chân rồi nhờ bác tài xế đưa cô đi đến đó.

Băng cũng biết Tập đoàn CL là tập đoàn đứng đầu toàn quốc nhưng khi đứng trước công ty Băng thật sự choáng ngợp bởi vẻ đẹp này. Hai từ cao rộng dành cho CL. Còn sa hoa biết bao. Cô hít một hơi rồi bước vào bên trong sảnh lớn. Đến quầy tiếp tân để hỏi phòng của Thiên Vũ.

- Xin lỗi, chị cho em hỏi phòng của Thiên Vũ ở đâu ạ?

Hai nữ nhân viên nhìn Băng từ trên đến dưới đánh giá. Ngoài khuôn mặt đẹp ra thì cô ăn mặc có vẻ quá giản dị. Tổng Giám đốc của họ đương nhiên sẽ không quen biết người như vậy. Mà phụ nữ vây quay muốn làm quen anh thì nhiều mà họ biết Tổng Giám đốc của họ là một người sủng vợ lên tận trời. Làm sao có thể quen biết với người như cô gái này. Đã vậy còn gọi hẳn tên của Tổng Giám đốc nữa chứ.

- Xin hỏi cô có đặt lịch trước không?

- Dạ...không có ạ.

- Vậy thì chúng tôi không thể để cô lên được. Tổng Giám đốc của chúng tôi rất bận, mời cô đi cho.

Băng ỉu xìu rời khỏi quầy tiếp tận. Đúng lúc cô đang đi ra khỏi cửa chính để rời đi thì lại gặp A Tứ.

- Thiếu phu nhân, cô đến gặp thiếu gia sao?

- À cháu chào chú. Cháu tính gặp anh ấy nhưng mà họ nói phải có lịch hẹn trước. Để lần sau ạ.

- Cô đâu cần phải hẹn trước. Cứ thế mà đi lên thôi.

- Nhưng mà...đó là quy tắt công ty mà chú.

- Thiếu phu nhân vào đây với tôi.

A Tứ đưa Băng đi qua sảnh đón tiếp. Hai cô tiếp viên biết A Tứ còn vì sao ông lại đưa cô gái đó đi cùng thì không biết. Nhưng thấy cô đi vào thang máy dành cho VIP thì họ biết cô không phải người tầm thường.

Lúc A Tứ đi xuống hai cô gái nhanh chân đến hỏi.

- Thưa ngài, cô gái đó?

- Các cô phạm sai lầm lớn rồi đấy. Đó là Thiếu phu nhân của Âu Dương gia. Cũng chính là vợ của Tổng Giám đốc. Hai cô nên viết đơn xin nghỉ trước đi.

Nói xong A Tứ cũng rời đi. Hai cô gái nghe xong tay chân bủn rủn. Vừa nãy còn nói Băng là đồ nhà quê, còn nói này nói nọ để đuổi cô đi. Không biết cô còn nói gì thêm để Tổng Giám đốc trừng phạt hai người thêm hay không nữa.

...

Cốc...cốc...

- Vào đi.

Băng nghe được giọng nói quen thuộc thì mỉm cười đi vào.

Thiên Vũ có hơi bất ngờ rồi đi đến ôm cô.

- Nhớ tôi rồi sao?

- Ừm...dạ.

- Thật ngoan.

Anh bế cô đi ra bàn làm việc của mình. Phòng của Thiên Vũ quá rộng rồi. Còn ở trên cao, nếu là buổi tối nhìn ra ngoài sẽ rất đẹp.

- Em ngồi chơi đi, tôi làm xong việc sẽ chơi cùng em.

- Dạ, anh cứ làm đi ạ.

Băng mải mê ngắm căn phòng của Thiên Vũ. Cô rảnh rỗ ngồi ra ghế sofa đôi lúc sẽ nhìn trộm Thiên Vũ. Anh cũng biết cô thỏ nhỏ vẫn đang thập thò nhìn mình. Khóe môi anh cũng cong lên. Cứ đáng yêu như vậy làm sao anh tập trung vào công việc được.

Băng ngồi chơi rồi ngủ lúc nào không hay. Thiên Vũ đành bế cô vào giường riêng để ngủ. Đến khi Băng tỉnh dậy cũng là buổi chiều rồi.

- Dậy rồi sao? Tôi còn định để em ngủ thêm lúc nữa.

Thiên Vũ đang nhìn ngắm cô ngủ.

- Muộn rồi, em phải về nữa.

- Đợi tôi làm xong việc sẽ đưa em về.

- Dạ.

Thiên Vũ nhanh chóng làm nhanh rồi đưa cô về. Lúc đi xuống anh còn bế cô cho mọi nhân viên đều biết. Băng xấu hổ đỏ cả mặt nhiều lần kêu anh bỏ cô xuống nhưng anh không chịu nghe. Vừa đi xuống sảnh hai cô quầy lễ tân đã đến chỗ Băng rối rít xin lỗi. Thật ra Băng cũng không nhỏ mọn đến nỗi như hai cô nghĩ.

- Họ làm gì em à?

- Xảy ra một chút hiểu nhầm thôi ạ.

- Hai cô viết đơn xin nghỉ chưa?

- Xin lỗi thưa Tổng Giám đốc. Chúng tôi chắc chắn không có lần sau nữa. Mong Tổng Giám đốc bỏ qua lần này.

- Anh đừng đuổi việc họ, tìm kiếm một công việc là rất khó khăn đó. Họ cũng đâu có làm gì em.

- Đơn giản là tôi không ưa họ.

- Thiên Vũ.

Băng rất khó chịu với lối suy nghĩ này của Thiên Vũ. Lúc nào cũng thích thì làm chả cần biết đúng sai. Thấy Băng nhíu mày Thiên Vũ đành thở dài bỏ qua cho hai cô nhân viên kia. Hai cô nhân viên vui sướng không thôi. Các nhân viên khác thì mắt chữ a mồm chữ o khi thấy Tổng Giám đốc của mình khúm núm trước cô vợ nhỏ này. Đúng thật là quá quyền lực rồi.