Giam Cầm (H+)

Chương 43: Em ấy đang mang thai!






Châu Thiên Kỳ mấy tháng vừa qua đêm nào cũng phải phục vụ anh, đến nỗi toàn thân nhức nhối mệt mỏi.

Hôm nay mát trời nên cô đã xuống vườn đọc sách, quyển sách này cô được một người giúp việc trẻ cho mượn để đọc. Quyển sách này cô cũng rất hứng thú bởi nó nói đến cuộc sống của người phụ nữ trước và sau khi kết hôn. Cuộc sống của nhân vật trước khi kết hôn rất nhiều mệt mỏi, nhưng khi tìm được nửa kia và tiến đến hôn nhân, những mệt mỏi đó đã biến mất thay vào đó là sự vui vẻ. Châu Thiên Kỳ càng đọc càng thấy thương cho số phận của mình, những người phụ nữ khác đều có được hạnh phúc sao cô lại không có? Có phải lúc trước cô được sống trong hạnh phúc, ông trời không muốn thấy cô hạnh phúc nữa mới đưa cô đến với đau khổ này không?

Châu Thiên Kỳ đọc đến trang làm mẹ và những mệt mỏi khi làm mẹ, cô bất giác lại nhìn xuống chiếc bụng của mình. Cô càng đọc thì càng thấy mình có những giấu hiệu giống với trong sách. Nghĩ đến mình hai tháng chưa tới kỳ, trong lòng lại mong muốn những gì mà mình nghĩ là sự thật. Sau khi kiểm tra bằng que thử thai cô đã giấu khi mang thai đứa đầu tiên, Châu Thiên Kỳ đã rất bất ngờ, không tin mình đã mang thai lần nữa. Đứa bé này như một ánh sáng chiếu vào trong cô một lần nữa, nó cứu cô khỏi sự buồn chán này.

Châu Thiên Kỳ muốn giữ đứa bé này lại nên đã chọn không nói cho Trình Bắc Doanh biết, cô tiếp tục làm những việc ngày thường mà mình vẫn hay làm.

“ Hôm nay, tôi hơi mệt nên không muốn làm!"

Trình Bắc Doanh nghe câu đầu tiên cô xin anh hôm nay dừng lại, mọi khi chỉ cần thấy anh vào phòng Châu Thiên Kỳ không mở lời im lặng cởi đồ.

“ Đến ngày?"

“ Đúng, tôi rất mệt!" Châu Thiên Kỳ nói dối

“ Vậy ngủ đi, tôi sẽ ngủ sau!"

Trình Bắc Doanh đứng dậy rời đi, để cho Châu Thiên Kỳ ngơ tại chỗ, cô không ngờ anh lại có thể đồng ý với cô mà không chút ngưỡng ngự nào.

Không phải anh lại có ý đồ khác đấy ?

Đến một hôm, Châu Thiên Kỳ được cùng Trình Bắc Doanh đi dự tiệc rượu, anh lần này không để cô một mình mà dẫn đi theo, bởi ở đây có Hàn Trạch Lâm và Lưu Thẩm Vạn. Anh không muốn ba người sẽ có cơ hội trò chuyện với nhau, nên phải cho cô kè kè bên cạnh.

Châu Thiên Kỳ lúc đầu không hiểu anh luôn cho mình đi bên cạnh là có ý gì, đến khi nhìn thấy hai người Hàn Trạch Lâm thì cô mới hiểu ra.

Trình Bắc Doanh, sợ cô bỏ trốn lần nữa!

Châu Thiên Kỳ muốn thông qua một cách nào đó để có thể gặp riêng Hàn Trạch Lâm, nhưng có làm thế nào cũng không được.

“ Tôi có thể đi vệ sinh một lát được không?" Châu Thiên Kỳ dè dặn hỏi.

“ Không được, cô tính chạy trốn sao?"

“ Anh không thấy người của anh luôn theo tôi phía sau, sao tôi có thể chạy! Tôi muốn đi về sinh, sẽ không chạy!"

Trình Bắc Doanh nhìn vào mắt cô một lúc lâu rồi cũng đồng ý, nhưng vẫn cho hai vệ sĩ đi theo cô. Châu Thiên Kỳ lần này vẫn vận dụng sự nhạy bén của mình viết một lá thư rồi bỏ vào khu rửa tay. Hàn Trạch Lâm ở bên ngoài vừa thấy cô ra liền đi vào.

“ Quả nhiên em ấy thông minh!"

Hàn Trạch Lâm cầm lá thư lên cất vào túi áo trong rồi đi ra ngoài.

Châu Thiên Kỳ sau khi trở lại vị trí của mình, trong lòng cầu mong Hàn Trạch Lâm sẽ thấy được lá thư và hiểu được nội dung trong đó.

Hàn Trạch Lâm, Lưu Thẩm Vạn và Giản Duệ Tuyết sau khi từ tiệc rượu về cả ba lại cùng nhau bàn bạc, hôm nay họ nhìn thấy Châu Thiên Kỳ đứng bên cạnh Trình Bắc Doanh lòng xót, cô gầy đi rất nhiều khuôn mặt không còn rạng rỡ như trước mà còn có phần buồn hơn.

“ Em ấy đang mang thai!"

Lưu Thẩm Vạn và Giản Duệ Tuyết sau khi nghe Châu Thiên Kỳ mang thai đều rất ngạc nhiên, cũng có phần vui nhưng phần lo lắng vẫn nhiều hơn. Họ sợ khi phát hiện Châu Thiên Kỳ mang thai Trình Bắc Doanh lại như trước, ép cô lên bàn phẫu thuật lại lấy đi ánh sáng của cô một lần nữa.

“ Sao cậu lại biết được?"

“ Em ấy viết thư để vào nhà vệ sinh, tiểu Châu muốn chúng ta cứu em ấy vào tuần sau!"

“ Trình Bắc Doanh luôn nhốt em ấy ở trong nhà, lại cử người giám sát sao có thể cứu?"

“ Tiểu Châu nói tuần sau anh ta sẽ đi công tác hai tuần không có ở nhà!"

“ Thế thì có thể cứu được em ấy rồi!"

Hàn Trạch Lâm mặc dù biết cô chuẩn bị được cứu ra nhưng anh lại không vui, vì không thư Châu Thiên Kỳ còn hỏi một câu hỏi về nguồn gốc của giác mạc là ở đâu? và cho cô biết chuyện của người hiến giác mạc ?

Trong chuyện này Hàn Trạch Lâm không thể nào trả lời nổi. Cả đêm anh nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. Giác mạc này là do Hạ Nhạc Quỳnh trước khi chết đã tự tay ký giấy hiến tặng, nhưng lại ra điều kiện với anh đó là không cho ai biết nguyên nhân cái chết của mình. Trong chuyện Trình Bắc Doanh hận Châu Thiên Kỳ cũng có một lỗi của anh đó là không nói ra sự thật. Hàn Trạch Lâm suy nghĩ mãi cuối cùng đã quyết định lấy hồ sơ bệnh án và những gì mình ghi lại về sức khỏe của Hạ Nhạc Quỳnh, chờ một thời gian thích hợp sẽ đưa cho Trình Bắc Doanh, không phải để giải quyết sự hận thù giữa Trình Bắc Doanh và Châu Thiên Kỳ mà chỉ muốn nói ra những gì mà Hạ Nhược Quỳnh trước đã nói.