Giam Cầm Em Trói Chặt Em

Chương 2: Lễ cưới của năm




Một tuần trước

"Thưa quý vị, sự kiện được mong chờ nhất trong năm nay sắp được diễn ra. Lễ cưỡi giữa ông trùm bất động sản Uông Lâm và tiểu thư của Tập đoàn Tầm thị Tầm Kim Hương sẽ được diễn ra vào ngày 8/8, đây sẽ là đám cưới được mong chờ nhất Macao..."

_ Đúng là mây tầng nào lại gặp gió tầng đó. Hoàng tử mà lấy cô bé Lọ Lem thì chỉ có ở trong chuyện cổ tích thôi!

Tiểu Hoa chép miệng bình phẩm, bàn tay thì liên tục di chuyển trên máy may mà mắt thì vẫn cứ hướng chằm chằm lên Tivi theo dõi bản tin đám cưới của giới Đại thượng lưu.

_ Mà em nhìn thấy cô Tầm tiểu thư đó hôm thông cáo báo chí về đám cưới, nhìn có vẻ thời thượng vì những món trang phục hàng hiệu đắt tiền thôi, chứ thật ra chẳng xinh chút nào! Còn không xinh bằng chị nữa đó chị Đan!

Mải ba hoa một thôi một hồi mà chẳng có tiếng đáp lại, Tiểu Hoa dừng tay, tiếng máy may câm bặt, không gian lập tức trở nên yên tĩnh.

_ Chị Đan!

Cô bé nghiêng đầu nhìn về phía khu trưng bày của cửa hàng. Một cô gái dáng người mảnh mai nhỏ nhắn đang chăm chú nhìn vào một mẫu áo cưới vô cùng tinh xảo, trên tay là những tấm voan phủ dài ngắn đủ loại. Cô gái chăm chú nên chẳng nghe được tiếng gọi của Tiểu Hoa.

_ Chị Đan!

Tiểu Hoa lớn giọng hơn một chút, nhưng cô gái vẫn chẳng có lấy chút phản ứng.

_ CHỊ ĐAN!

Đến khi Tiểu Hoa hét lên, cô gái mới giật mình phản ứng.

_ Ơ...em gọi chị à?

_ Chị nghĩ gì mà thừ người ra thế? Nãy giờ em nói chị có nghe thấy gì không đấy?



Cô bé bặm môi ra vẻ tức tối lắm, từ ngoài nhìn vào, người ta lại cứ nghĩ Tiểu Hoa là chủ tiệm, còn người bị rầy la kia là nhân viên của cô bé mấy!

_ Chị xin lỗi, em nói gì cơ?

Cô gái mỉm cười rất hiền, nụ cười nở ra làm gương mặt xinh đẹp của cô lập tức bừng sáng, giống như ánh nắng chiếu vào một vườn hoa rực rỡ.

_ Kia kìa...đám cưới của Uông Lâm và Tầm Kim Hương!

Ngước mắt nhìn lên Tivi vẫn không ngừng đưa tin về đám cưới đình đám, cô gái như sực nhớ ra gì đó, vỗ tay vào nhau.

_ Đúng rồi! Em nhắc chị mới nhớ! Chị đã gửi mẫu váy cưới của tiệm mình đến cho Tầm tiểu thư xem, hôm nay là có kết quả!

_ Ôi trời ơi....!

Tiểu Hoa chán nản gục xuống bàn, giơ hai tay lên không trung cảm thán.

_ Ông trời ơi...tại sao người đã tốn công điêu khắc cho chị Nghi Đan của tôi một khuôn dung đẹp đẽ như vậy mà lại không cho chị tôi một cái đầu tâm cơ hơn chứ?

Tiểu Hoa thở dài thượt, nhìn Nghi Đan lẩm bẩm.

_ Lúc nào cũng chỉ công công việc việc! Chị không cảm thấy phí công 12 bà mụ nặn chị xinh đẹp như vậy sao? Chị có thừa khả năng kiếm được một người chồng giàu có như Uông đại gia đó!

_ Nói linh tinh cái gì vậy Tiểu Hoa...

_ Em không nói linh tinh! Chị nhìn trong gương xen, làn da thì trắng như Bạch ngọc, mái tóc thì mềm mại đen lánh như gấm lụa, mắt phượng mày ngài mi thanh mục tú, mỗi lần cười lên thò như ánh nắng mùa xuân, rạng rỡ ấm áp, dáng người thì yêu kiều xinh đẹp, mảnh mai mềm mại...Chị đẹp lắm ấy chị biết không? Sao không kiếm lấy một vị đại gia bao dưỡng chị cả đời?

Nghi Đan liếc mắt nhìn Tiểu Hoa, nụ cười mềm mại nở nhẹ trên môi, từ tốn trả lời.



_ Cơm của cha mẹ thì nằm mà ăn, cơm của mình thì đứng mà ăn, còn cơm của đàn ông thì quỳ mà ăn! Chị không muốn dựa dẫm vào đàn ông, chị muốn tiêu những đồng tiền do chính tay mình kiếm ra.

_ Phí phạm....

Tiểu Hoa dài giọng bình phẩm, nhìn Nghi Đan cứ đi xung quanh chiếc váy cưới tỉ mẩn từng chút một, sốt ruột kêu ca.

_ Sao chị cứ phải cầu kỳ làm gì, tin em đi...nếu như không được cô Tầm đó lựa chọn thì bộ váy chị cũng dư sức bán đi hốt bạc!

_ Em không hiểu rồi Tiểu Hoa, vấn đề không chỉ đơn giản là tiền...Em nghĩ xem nếu như chiếc váy cưới của tiệm chúng ta được Tầm tiểu thư lựa chọn, không phải sẽ là một màn marketing vang dội sao?

_ Em thì cứ nghĩ không hi vọng lắm thì không thất vọng nhiều...

_ Cái con bé này!

_ Xin lỗi!

Một giọng nói lịch sự nhưng lạnh giá vang lên. Nghi Đan dừng lại và ngước nhìn ra cửa, một người phụ nữ vận một một comple dành cho nữ, lịch sự và trang nhã đứng trước cửa tiệm.

_ Xin hỏi ở đây ai là tiểu thư Nghi Đan?

_ Xin chào bà, Nghi Đan là tôi! Tôi có thể giúp gì được ạ?

Nghi Đan dịu dàng lên tiếng, và vị khách kia nhướn mày nhìn cô, Nghi Đan khá chắc mình không thích cái nhìn soi mói của vị khách này.

Sau khi âm thầm đánh giá, người phụ nữ đó rút từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp sang trọng.

_ Chào Nghi tiểu thư, tôi là phó quản gia của Tầm gia, hôm nay thay mặt Tầm tiểu thư tới đây để xem qua bộ lễ phục váy cưới do cô thiết kế!