Cả đêm đó như dài vô tận hắn uống rượu để trút bỏ hết mọi ưu phiền nhưng càng uống lại càng nhớ về cô, Y Na ở trong khách sạn cũng không ngủ được cô nằm nghiêng người nhớ đến những chuyện đó nước mắt không thể nào ngừng rơi, hai người cứ giày vò nhau đến khi đau đớn đến cùng cực thì mới thôi.
Sáng sớm Y Na đi ra ngoài mua một bộ quần áo đi để mặc vì lúc tối đi vội vã đi cô không đem theo gì cả, nhưng Y Na không muốn ba mẹ và anh trai lo lắng thêm gì về mình nữa nên cô cũng không muốn về nhà ba mẹ, Y Na đi dạo quanh trong khu trung tâm mua sắm vì còn rất nhiều thời gian mới đến giờ đi làm, Y Na nhìn trúng một bộ váy cô đi vào thử vào người rồi quyết định chọn nó, Y Na đi đến quầy lễ tân để tính tiền bỗng nhiên một bàn tay khác đưa chiếc thẻ tính dụng trước mặt cô nhân viên nói.
" Tính tiền vào thẻ này."
Y Na quay người sang nhìn lại là Nghiêm Lâm anh ta sao lại ở đây chứ, vẻ mặt cô bất ngờ hỏi.
" Sao anh lại ở đây."
Nghiêm Lâm cười nhẹ nhìn Y Na nói.
" Chỉ là tình cờ anh đến đây để khảo sát thị trường thôi, hôm nay anh mua bộ đồ này tặng em."
Y Na liền lên tiếng từ chối.
" Không được đâu, anh làm như vậy em khó xử lắm."
Nghiêm Lâm nhất quyết đưa thẻ tính dụng cho nhân viên tính tiền mặc cho Y Na ngăn lại, cô nhìn anh ta đầy bất lực nói.
" Coi như là em nợ anh một lần."
Nghiêm Lâm nhìn cô cười tươi nói.
" Vậy em có thể mời anh ăn bữa sáng ngày hôm nay không, anh vẫn chưa ăn sáng."
Y Na do dự vì cô cũng không muốn dây dưa với Nghiêm Lâm nhiều nếu người khác thấy sẽ hiểu lầm hai người, nhưng anh ta đã có lòng như vậy cô thật sự không nỡ từ chối.
" Được thôi bây giờ chúng ta đi luôn được không."
Hai người đến một quán ăn gần đó để ăn sáng cô và Nghiêm Lâm đang đi bộ qua đường Y Na cũng không để ý lắm đến làn xe đang đậu đợi đèn đỏ, một ánh mắt như muốn giết người đang nhìn về phía cô và Nghiêm Lâm, Mặc Hàn bóp chặt tay vào vô lăng đến mức nổi cả gân lên, hắn không thể nào tin vào mắt của mình Y Na lại là loại người như vậy hôm qua cũng vì Nghiêm Lâm mà hai người cãi nhau một trận hôm nay hắn lại bắt gặp được cô lại đi với anh ta, mọi hy vọng trong hắn đã sụp đổ Mặc Hàn lái xe thật nhanh trong sự phẩn nộ đến đỉnh điểm cao trào.
Sao khi ăn sáng xong Y Na cũng tạm biệt Nghiêm Lâm để đến công ty làm việc. Vừa đến nơi mọi người trong công ty đang nhốn nháo bận rộn chạy qua chạy lại như đang rất gấp rút, Y Na cảm thấy rất lạ cô đi đến phòng của Cao Minh để hỏi chuyện.
" Anh à có chuyện gì vậy ?"
Cao Minh đang bận rộn dán mắt vào màng hình máy tính không nhìn Y Na nói.
" Không biết có vấn đề gì mà Mặc Hàn lại rút lại cổ phần không chịu đầu tư cho chúng ta nữa, cổ phiếu của công ty đang giảm sút nghiêm trọng em đi hỏi anh ta xem sao."
Y Na đứng ngay người ra cô đang thầm nghĩ, không ngờ hắn lại ấu trĩ đến như vậy chỉ là cãi nhau mà hắn lại ra tay tàn nhẫn đến như vậy, trước giờ cô rất ghét sống phụ thuộc vào người khác chỉ vì bị dồn ép vào đường cùng cô mới làm như vậy, Y Na vội vàng quay người đi đến công ty của Mặc Hàn cô lái xe vào bãi đổ rồi vội vàng đi vào trong, Y Na định xong vào phòng làm việc của Mặc Hàn nhưng lại bị Huy Thanh ngăn lại.
" Giám đốc đang họp mong cô hãy ngồi chờ."
Y Na nhìn anh gật đầu rồi đi đến hàng ghế ngồi đợi, đã mấy tiếng trôi qua cô nhưng không còn một chút kiên nhẫn nào nên đứng lên đi qua đi lại, cánh cửa đã mở ra Mặc Hàn bước ra phía sau còn có Ý Hiên, Y Na hơi khó hiểu hỏi.
" Tại sao cô lại ở đây ?"
Ý Hiên mặt không biến sắc trả lời.
" Tôi đã nghĩ việc ở công ty của cô rồi, bên công ty của anh Mặc Hàn có lời mời tôi đến làm tôi thấy phúc lợi bên đây cũng khá tốt nên đã nhận lời."
Y Na như bị tát nước lạnh vào mặt một người giỏi giang như Ý Hiên cũng rời bỏ công ty của gia đình cô, hơi bất ngờ khi mọi chuyện xảy ra quá nhanh như thế này, Cô nhìn Mặc Hàn hỏi.
" Tại sao anh lại làm như vậy thật ấu trĩ."
Gương mặt của hắn đầy khó chịu đôi mắt u ám nói.
" Tại sao lại không, tôi nghĩ công ty của cô không xứng đáng với những gì tôi đã đầu tư, tôi không hề đem chuyện ngoài lề vào."
Y Na tức giận nhìn hắn chỉ sau một đêm hắn đã trở thành con người hoàn toàn khác như một tên ác ma thật sự.
" Không có gì để nói thì tôi xin phép, vì tôi không nhàn rỗi mà đi với người đàn ông khác khi mình đã có chồng rồi như người nào đó."
Y Na như chết lặng trước câu nói đầy chăm chọc đó cô đi với Nghiêm Lâm đã bị hắn nhìn thấy, đầu óc Y Na rối bời chỉ biết đứng im lặng để cho Mặc Hàn và Ý Hiên đi.
Y Na quay trở về công ty với tâm trạng bất ổn cô cứ như người mất hồn mặc cho Cao Minh hỏi cô vẫn không trả lời.