Giam Cầm Chiếm Hữu Đến Điên Cuồng

Chương 25: Quay về






Bọn lâm tặc sẽ không bỏ cuộc dễ dàng, bọn quay lại để trả thù Mặc Hàn tối đó tất cả đang chìm vào giấc ngủ, bọn chúng rình rập lên đảo để phóng hoả hai căn nhà gỗ của Mặc Hàn, bọn chúng lấy ra hai can xăng rải quanh căn nhà rồi chăm lửa đốt, ngọn lửa đỏ rực lan nhanh trong không khí, vợ chồng Sơn Lâm vội bế Sơn Nhất chạy ra ngoài ngọn lửa đã bóc cháy dữ dội không còn cơ hội cứu chữa, Mặc Hàn tỉnh giấc khói đã nghi ngút khắp phòng hắn bước xuống giường lắc nhẹ người Y Na để cô tỉnh giấc, nhưng vì bị nghẹt khói Y Na đã ngất xỉu, Mặc Hàn khom người bế cô chạy ra ngoài, ngọn lửa từ từ nuốt chửng cả hai căn nhà, A Linh tiết nuối đứng nhìn về phía đám cháy nói.

" Mất tất cả rồi ".

Họ chật vật bên ngoài đến khi bình minh lên Y Na nằm không lòng Mặc Hàn hắn ôm cô để cô đỡ lạnh hơn, mọi người đã tỉnh giấc Y Na lờ mờ mở mắt thấy mình nằm trong lòng Mặc Hàn liền bật ngồi dậy cô nhìn đóng tàn tro mà đám cháy để lại thật sự khủng khiếp, mọi thứ đã bị thiêu cháy hoàn toàn, Mặc Hàn đi đến nói với gia đình Sơn Lâm.

" Lái thuyền về thành phố trước đi ".

Sơn Lâm nói.

" Không được cậu chủ sẽ ở lại đây một mình sao ".

Mặc Hàn tức giận nói.

" Tôi sẽ bắt bọn chúng phải trả giá hai người về thành phố trước đi ".

Sơn Lâm tuân lệnh dẫn vợ con rời đi.

Y Na vội vàng chạy theo liền bị Mặc Hàn túm lấy cổ tay lại nói.

" Định đi đâu ".

Y Na ngây thơ trả lời.

" Thì đi theo bọn họ về thành phố, anh định ở lại đây luôn à nhà cửa không còn để ở mà còn cố chấp ở lại đây làm gì ".

Mặc Hàn kéo tay cô lại nói.

" Tôi không cho phép cô đi, phải ở lại đây với tôi có rõ chưa hả ".

Y Na giật lấy tay mình lại nói.

" Không muốn ở lại đây thì ngủ ở đâu ".

Mặc Hàn tức giận nói.

" Hay là muốn làm lại như đêm hôm đó ngay tại đây mới chịu nghe lời để tôi giúp cô nhớ lại ".

Y Na sợ hãi né tránh hắn.

" Được rồi ở lại thì ở lại ".

Cô đi theo hắn tìm manh mối suốt cả một ngày trời bây giờ là giữ trưa Y Na mệt mỏi ngồi ở một góc cây để nghĩ ngơi cô đưa tay đấm vào chân để xoa bóp cho đỡ mỏi chân, nhưng miệng không ngừng làu bàu nói.

" Có muốn thì đi một mình đi tại sao lại bắt người khác đi theo mình như vậy chứ, đúng là ác ma mà ".

Mặc Hàn chao mày quay lại hỏi.

" Nói gì đó ".

Y Na lắc đầu xem như không có chuyện gì xảy ra, bỗng có tiếng động cơ thuyền cặp vào bờ Y Na tò mò nhìn ra phía ngoài bờ biển, Mặc Hàn cũng nghĩ là Sơn Lâm đến đón họ, nhưng thật không ngờ lại là Cao Minh anh trai của Y Na, anh ta đã tìm ra được một số manh mối và cho người theo dõi mới biết được Mặc Hàn đang giam giữ Y Na ở đây, có cả hai người cảnh sát cùng đi với anh ta.

Y Na vui mừng đến phát khóc cô điên cuồng chạy về phía bờ biển, Mặc Hàn thấy tình hình trước mắt chắc chắn hắn sẽ gặp một vài rắc rối. Hai người đi ra bờ biển Y Na chạy bán sống bán chết về phía anh mình gọi lớn.

" Anh Hai ".

Cao Minh thấy được đứa em gái đã mất tích mấy tuần nay liền không khỏi xót xa dang tay ra đón lấy em gái của mình.

" Sao bây giờ anh mới đến cứu em ".

Cao Minh vuốt tóc Y Na nói.

" Anh xin lỗi ".

Rồi anh quay sang nói với hai người cảnh sát.

" Xin làm phiền hai anh đến bắt tên giam giữ người trái phép đó giúp tôi ".

Hai người cảnh sát đi đến còng lấy tay Mặc Hàn lại, gương mặt hắn không chút biểu cảm đôi mắt đầy âm u, tất cả đều quay trở về đất liền vào lại thành phố để mọi việc sẽ được làm sáng tỏ, Mặc Hàn bị bắt giam tạm thời chờ ngày xét xử, tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc không ngờ trước khi đi vào phòng giam hắn buông lời khiêu khích Cao Minh.

" Mày nghĩ tao không làm gì em gái của mày sao ".

Cao Minh vô cùng phẫn nộ anh nhào đến định đánh cho Mặc Hàn một trận nhưng lại bị hai người cảnh sát ngăn lại.Y Na về nhà như được sống lại từ chốn địa ngục cô vui mừng ôm lấy ba mẹ khóc nức nở mọi người đã thở phào nhẹ nhõm khi Y Na vẫn an toàn trở về, cô đi lên phòng tắm rửa cho sạch sẽ rồi nằm lên chiếc giường êm ái của mình nhắm nghiền đôi mắt lại cảm giác thoải mái thư giãn dâng lên, chưa bao giờ cô nằm trên chiếc giường của mình mà lại thấy thoải mái đến như vậy.

Mẹ cô và anh trai đi vào trong phòng của Y Na vẻ mặt của hai người họ rất nghiêm trọng, cô ngồi dậy hỏi.

" Anh và mẹ vào đây có chuyện gì vậy con còn đang định đi ngủ đây ".

Mẹ cô ngồi xuống giường cạnh Y Na bà đưa tay vuốt tóc cô hỏi.

" Con gái mẹ biết là con đang rất mệt mỏi nhưng con hãy nói thật lòng cho mẹ biết hắn ta có làm gì tổn hại đến con không ? ".

Y Na nghe mẹ hỏi liền thay đổi sắc mặt cô giả vờ lãng tránh.

" Mẹ à con đang rất mệt mỏi có gì ngày mai mình nói chuyện nha mẹ ".

Cao Minh lúc này mới lên tiếng nói.

" Y Na à em hãy nói cho anh biết hắn đã làm gì em, anh sẽ đòi lại công bằng cho em ".

Y Na hít một hơi rồi nói.

" Em nói điều này mẹ và anh hai có tin em không ?"

Cao Minh tò mò hỏi.

" Là điều gì vậy ?"

" Anh ta không làm gì em hết chỉ vì quá đau buồn chuyện của em gái mình nên mới bắt cóc em chỉ để xả giận lên anh mà thôi, ngoài ra anh ta...."

Cô ngập ngừng nói.

" Anh ta đối xử rất tốt với em ".

Y Na không biết mình đang bị gì nữa cô đã rất tức giận khi bị hắn bắt cóc lên đảo cô dặn lòng là sẽ cho hắn vào tù ngồi, nhưng trải qua khoảng thời gian ở bên cạnh hắn cô thấy hắn không phải là một người xấu chỉ vì thù hận đã lấn át bản tính tốt bụng của hắn, cô muốn hắn có một tương lai tốt hơn không phải là một màng đêm u ám, không chìm vào quá khứ tội lỗi nữa.

" Em không muốn khởi tố ảnh ta gì cả, coi như em xin mọi người đó đừng đem chuyện này ra làm chủ đề nữa hãy để mọi chuyện được lắng xuống, lúc trước chính chúng ta là người có lỗi với em gái anh ta trước nên đây coi như là ăn miếng trả miếng coi như không nợ nần gì nhau nữa ".

Mẹ cô liền phẩn nộ nói.

" Y Na con bị làm sao vậy, con còn chưa có chồng mà ở trên đảo với một người đàn ông xa lạ suốt mấy tuần liền, nếu không khởi tố tội lỗi của hắn thì làm sao lấy lại được danh dự cho con ".

Y Na mệt mỏi nằm xuống quay lưng về phía mẹ mình nói.

" Mẹ để cho con yên đi con cần được nghĩ ngơi"

Cô trốn tránh mẹ của mình bởi vì hiện tại cô không biết làm thế nào để mọi chuyện được giải quyết êm xuôi.

Mẹ cô đưa tay định gọi cô nhưng liền bị Cao Minh ngăn lại.

" Được rồi mẹ để cho con bé nghĩ ngơi trước đã, rồi từ từ tính tiếp ".