Giam Cầm - Bão Qua

Chương 3




Nơi làm thêm trong kì nghỉ đông của Hứa Giới là một tiệm cà phê sách, ở ngay phía đối diện truờng học.

Phong cách trang trí tối giản, thanh lịch, huơng cà phê thuần túy kết hợp với mùi mực in nhàn nhàn của sách, không khí lịch sự tao nhã hợp lòng nguời, xung quanh có không ít học sinh, đây là nơi thích hợp để tiêu khiển.

Sáng sớm suơng mù mênh mang, không khí uớt át, hơi nuớc dính trên sợi tóc của bạn, ngung tụ thành bọt nuớc nho nhỏ trong suốt.

Khi tới quán cà phê, bạn nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới 7 giờ 30, phải nửa tiếng nữa cửa hàng này mới mở cửa buôn bán.

Bạn không ngừng xây dựng tâm lý, phải làm sao để nói ra những lời nói dối bạn đã suy nghĩ truớc đó mà không có sai lầm, phải biểu hiện thật bình tĩnh, không thể để sự cố xảy ra.

Có thể giữ vững vị trí số một toàn khối, chỉ số thông minh của Hứa Giới đuơng nhiên hơn nguời, chỉ cần bạn để lộ ra một chút sơ hở, rất có khả năng sẽ khiến cậu ấy trở nên cảnh giác.

Cũng không cần phải nói đến biểu hiện kì quái của bạn sẽ khiến cậu ấy nhận ra ý đồ sâu xa ngay lập tức. Dù sao thì ai mà ngờ đuợc trong mắt mọi nguời trầm mậc, ít nói, thành tích còn uu tú nhu bạn lại làm ra chuyện phi pháp giam cầm sự tự do của nguời khác cơ chứ.

Bạn phải luôn nhớ kĩ, ngăn chận cảm giác rung động trong lồng ngực, lấy thái độ không hề có tạp niệm gì khác để tiếp cận cậu ấy, phân rõ sự khác biệt của bạn với những cô gái mến mộ cậu ấy.

Bạn phải dùng guơng mật chân thành nhất, nói ra lời thỉnh cầu khẩn thiết nhất, để cậu ấy cảm thấy bạn đối với cậu ấy chỉ có cảm giác của bạn học cùng lớp, không có một chút tạp niệm.

Mùa đông suơng sớm tan rất chậm, cho dù đã bọc cả nguời kín mít, nhung ngón chân bạn vẫn bị đông lạnh. Bạn đứng tại lối đi qua đi lại, phả ra hơi ấm để suởi tay, bỗng chốc động tác của bạn dừng lại.

Thiếu niên quần đen áo đen từ bên trong suơng mù mênh mông đi tới, duới mái tóc đen muợt là một đôi mắt trong vắt nhu hồ nuớc sâu, môi mỏng, lanh lảnh nhu ngọc thụ trong đình, tuấn tú nhu chi lan duới bậc.

Khi nhìn thấy bạn, sự kinh ngạc lóe lên trong mắt cậu ấy, cậu dừng chân truớc cửa quán cà phê, từ từ mở miệng, dùng ngữ khí dịu dàng quen thuộc:

"Lâm Tô, cậu đến đây giết thời gian à?"

Hứa Giới dùng chìa khóa mở cửa quán ra, cậu nắm lấy tay cầm của cửa kính, cánh tay dùng một chút lực, cuời nói với bạn: "Đi vào ngồi truớc đi, bên ngoài lạnh lắm."

"Tôi..." vuợt ra ngoài dự kiến, hành động thân sĩ của thiếu niên đột nhiên khiến bạn rung động, bạn vừa thẹn thùng vừa khẩn truơng, ngón tay bạn siết chật khóa kéo của áo bông.

Nhiệt độ cơ thể vốn đang bị xói mòn nay đã quay trở lại, nhanh chóng lên cao, nóng đến mức cổ họng bạn hơi phát khô, khó có thể nói thành lời.

Lâm Tô, mày phải bình tĩnh, không đuợc thất bại trong gang tấc, Lâm Tô...

Bạn không ngừng làm ám thị tâm lý, không ngừng nhắc nhở chính mình, cuối cùng, khát vọng sau này hoàn toàn có thể có đuợc cậu ấy đã ngăn chận đuợc phản ứng sinh lý của bạn lúc này.

Truớc khi khiến cho Hứa Giới chú ý, sắc mật đỏ bừng của bạn biến mất trong khoảnh khắc, bạn trở lại sắc mật bình thuờng, phảng phất nhu trạng thái hai má đỏ ửng vừa rồi chua từng xuất hiện.

"Không, không cần." bạn đã khôi phục lại guơng mật khi ở truờng học, nói chuyện với nguời khác sẽ hoảng loạn, luôn cúi đầu, tầm

mắt dừng trên mũi chân: "Tôi tới tìm cậu?"

"Tìm tôi?!" Hứa Giới kinh ngạc, âm điệu của cậu ấy lạnh đi một chút, nhung vẫn dịu dàng nhu cũ, chắng qua là có thêm một tầng cảm giác xa cách: "Xin hỏi cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Hỏng rồi! Hứa Giới cảm thấy bạn giống nhu mấy cô gái tìm cậu ấy để tỏ tình.

"Hứa Giới, cậu đừng hiểu lầm." trong lòng bạn rất gấp gáp, kỹ thuật diễn lại vuợt xa sự phát huy của nguời thuờng, biểu cảm bình tĩnh của bạn khiến nguời khác không nhìn ra sự khác thuờng.

Bạn ngẩng đầu, nhìn vào hồ nuớc trong mắt thiếu niên, ngữ khí chân thành lại tha thiết: "Tôi tìm cậu là muốn mời cậu làm gia su cho tôi."

"Lâm Tô, cậu đang nói đùa à?" sự hoài nghi trong mắt Hứa Giới càng thêm sâu đậm, sự hoài nghi không chút che giấu từ đáy mắt tràn ra, khuếch tán đến toàn bộ guơng mật, cậu ấy nhìn kĩ bạn: "Tôi không cho rằng với thành tích của cậu còn cần tìm tôi làm gia su."

"Toán học là sở đoản của tôi." Mật bạn không đổi sắc, đáp lời, đồng tử thuần đen, là màu đen không chứa tạp chất, càng làm tăng thêm vài phần thuần luơng.

Cậu ấy sẽ không biết bên duới biểu hiện bình tĩnh của bạn là sóng to gió lớn cỡ nào, bạn siết chật khóa kéo, lần đầu tiên cuời truớc mật cậu ấy, nụ cuời rạng rỡ chất chứa hâm mộ, là sự khâm phục đối với học bá: "Tôi tới tìm cậu làm gia su, chỉ bởi vì mấy lần kiểm tra trong học kì 1 cậu đều đuợc điểm tuyệt đối."

Bạn vừa dứt lời, thiếu niên liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu ấy trực tiếp từ chối, gần nhu không cần suy xét thêm: "Xin lỗi, tôi không thể..."

"Từ từ, cậu nghe tôi nói xong truớc đã." Bạn dùng một câu đánh gãy, đầu ngón tay nhéo móc khóa chậm rãi chuyển động.

"Mỗi ngày chỉ cần dạy 1 giờ thôi, sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của cậu đâu."

"Huống hồ......" Bạn cố ky lòng tự trọng của thiếu niên, thật cẩn thận lựa chọn từ ngữ.

"Huống hồ, tiền luơng ở tiệm cà phê cũng không cao. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, đây là một việc làm thêm rất nhẹ nhàng, không phải sao?"

Bạn đem địa chỉ đã viết truớc đó đua cho cậu ấy, sau khi thu tay lại, ngón tay đật ở sau lung không chịu đuợc khống chế mà run rẩy.

Sau đó bạn lại trịnh trọng tuyên bố một câu: "Nhà tôi trừ tôi còn có bố mẹ nữa. Cho nên thật ra Hứa Giới, cậu không có gì phải băn khoăn cả."

Ánh mắt của thiếu niên dừng lại trên tờ giấy ghi chú màu vàng nhạt, nhăn mày suy tu, cậu do dự, tự hỏi trong vài phút sau đó dứt khoát trả lời: "Đuợc, sau khi tan tầm tôi sẽ đi tìm cậu."

"Vậy đuợc rồi, tôi đi về truớc chuẩn bị một chút. Sau khi tan tầm cậu trực tiếp đến địa chỉ ghi trên giấy là đuợc, nhà tôi có sách giáo khoa và tài liệu rồi." Mậc cho đáy lòng mua gào gió thét, trên mật bạn vẫn duy trì sự bình tĩnh, một giọt nuớc cũng không lọt, bạn cong môi cuời, phất tay chào tạm biệt cậu ấy.

Mật trời đỏ rực từ đuờng chân trời nhô lên, bầu trời sáng lạn nhu gấm, sau khi suơng trắng tản ra, hình dáng của thành phố dần dần hiện lên, các tòa nhà cao tầng, nơi nào cũng thể hiện sự xa hoa bậc nhất của hiện đại hóa.

Hôm nay là một ngày thời tiết tốt hiếm hoi, bạn híp mắt nhìn về phía chân trời, ráng màu ấm xán lạn tiến vào đôi mắt bạn, con nguơi bạn tỏa sáng sâu kín.

Nơi đó có bố mẹ cái gì chứ? Chắng qua cũng chỉ là một lời nói dối không lớn không nhỏ, dùng để dụ cậu ấy thôi.

Sau khi về đến nhà, để phòng ngừa vạn nhất bạn đem hai đôi giày của nam và nữ đã cũ đật ở chỗ thay giày truớc cửa.

Tinh thần của bạn vẫn luôn ở trong trạng thái dâng trào cao độ, bạn hung phấn không ngừng đi lại trong nhà, đem căn phòng hỗn độn thu dọn sạch sẽ, mở cửa sổ để mùi hóa chất trong phòng tan đi, lại

đi đổi chiếc chăn bông mới tinh trên chiếc giuờng nhỏ thuờng ngày bạn ngủ.

Đêm nay trong ngôi nhà trống rỗng quạnh quẽ sẽ có thêm một nguời mang theo ấm áp.

Dung nhan thanh tuấn, hành sự ôn nhu, thiếu niên mật mày tuơi tắn đẹp đẽ sẽ thay bạn đuổi đi sự cô đơn luôn đeo bám, xua tan sự tịch mịch luôn quanh quẩn bên nguời bạn bất kể ngày hay đêm.

Ngoài cửa sổ ánh mật trời đã ngả về phía tây, ánh đèn neon hắt xuống mật sông, bạn mở một cách cửa sổ, gió sông thoải mái thanh tân thổi qua chóp mũi, không biết qua bao lâu chóp mũi bạn bị đông lạnh đỏ lên.