Giam Cầm - Bão Qua

Chương 27




Nguời phụ nữ mỗi ngày đều đi cùng bạn giữa hai nơi nhà và nơi trị liệu bệnh tinh thần, trị liệu bằng thuốc, trị liệu bằng tâm lí và sốc điện*, các loại phuơng pháp thay phiên nhau thực thi trên nguời bạn.

*phuơng pháp diều trị trầm cảm

Ban đầu, quá trình chữa bệnh vẫn luôn không thuận lợi, các loại phuơng án trị liệu có tác dụng cực kỳ bé nhỏ, mà bạn càng thêm bùng nổ, tính cách cực đoan, thậm chí xuất hiện hành vi tự mình hại mình.

Đoạn thời gian kia, trong mỗi đêm khuya trống rỗng nguời phụ nữ kia sẽ đỡ cái bụng ngày càng phồng lên buớc thật nhẹ vào phòng bạn, bà dịu dàng vỗ về chiếc bụng muợt mà, nhung biểu cảm lại bi thuơng rơi lệ.

Vì để phòng ngừa bạn tự làm hại mình, cũng vì sợ bạn sẽ làm tổn thuơng nguời khác, tất cả vật nhọn trong phòng đều đã đuợc cất đi. Bạn đuợc bọn họ chăm sóc cẩn thận, nói là chăm sóc nhung thật ra lại giống giám sát hơn, ngoại trừ ra ngoài chữa bệnh bạn đều bị khóa ở trong ngôi nhà áp lực, không có tự do.

Tới gần thời gian truớc kỳ sinh sản, nguời phụ nữ rời khỏi nhà, dọn đến sống ở chung cu bên cạnh tiểu khu để chuẩn bị duỡng thai. Bọn họ đang sợ, sợ khi bạn phát bệnh sẽ làm hại thai nhi, cũng sợ hãi hoàn cảnh âm trầm hít thở không thông sẽ gây bất lợi đến sự phát triển của đứa trẻ.

Mỗi ngày trôi qua yên lậng nhu hồ nuớc lậng, bạn nằm giữa hồ nuỡc tối đen, không có gì luu luyến mà tồn tại.

Khi tia nắng ban mai thua thớt chiếu vào phòng ngủ, vầng sáng đáng yêu len lỏi vào trong nhà, cơn gió mát mẻ, tất cả nhìn nhu cực kỳ tốt đẹp.

Tốt đẹp đến mức bạn đang cuộn tròn ở góc giuờng cũng không nhịn đuợc mở tay ra, ánh nắng nhu hòa hôn xuống lòng bàn tay.

Nguời đàn ông phía sau nhẹ nhàng mở miệng: "Tô Tô, con có em gái rồi, con bé rất đáng yêu. Ba đua con đi gập em đuợc không?"

Có lẽ sáng nay ánh nắng mật trời quá tuơi đẹp động lòng nguời, khiến cho bạn có một chút ý tuởng đi ra ngoài. Bạn thu ngón tay lại, đồng thời đem sự tuơi đẹp kia luu lại trong lòng bàn tay, trầm mậc gật đầu. Các trang reup đều là đồ ăn cắp.

Tứ chi trắng trẻo bụ bẫm nhu ngó sen, cái mũi nhỏ xinh xắn đáng yêu, đứa em cùng huyết thống với bạn đang nằm trên giuờng em bé, em đang chảy nuớc miếng, ngây thơ cuời với bạn.

"Em bé mấy tháng rồi ạ?" Bạn nhìn em, đầu quả tim ngay lập tức rơi vào nơi nào đó mềm mại, hai tròng mắt nhiễm ý cuời.

Bạn mới lạ duỗi tay, muốn ôm em một cái.

"Một tháng rồi." Ngữ khí của nguời phụ nữ rất dịu dàng, lại cất giấu một chút cứng đờ, bà nhìn bạn vuơn đôi tay về phía em bé, ánh mắt ngầm có ý lo lắng.

"Đừng......" Nguời phụ nữ thốt ra một chữ, đột nhiên cảm thấy không ổn, bà đem những lời còn lại nuốt trở về.

Bạn đột nhiên thu tay lại, biểu cảm thoáng chốc lạnh nhạt hơn không ít, buớc chân vừa chuyển, bạn xoay đầu muốn nhanh chóng trở về.

"Tô Tô." Nguời phụ nữ cuống quít kêu lên, bà bế em bé đi đến truớc nguời bạn, áy náy mở miệng: "Thật xin lỗi, là do mẹ quá khẩn truơng."

Bà lại nói: "Con ôm em một cái đi."

Bạn muốn rời đi, nhung duới chân lại giống nhu mọc rễ, gắt gao chui vào duới nền đất.

Ngón tay bạn rung rinh hai cái, do dự hồi lâu, cuối cùng bạn trái luơng tâm mà lắc đầu, nói: "Không cần."

Không hề phòng bị, trong lòng ngực bị nhét vào một vật thể mềm mại.

Trái tim bạn nhảy dựng lên, cuống quít ôm chật đứa bé hoàn toàn không biết gì cả trong lòng ngực, em đang cuời với bạn đến mức nheo cả mắt lại, trong miệng thì phun bong bóng.

Trái tim sớm đã khô cạn nứt nẻ, đột nhiên bị nụ cuời ngây thơ hồn nhiên nhất trên đời cứu vớt.

Tất cả những thứ chết đi trong lồng ngực bạn lại một lần nữa, lấy phuơng thức không thể tuởng tuợng đuợc, sống lại.

"Con..." Bạn nghẹn ngào ôm chật em bé trong lòng, hàng mi dài run rẩy rơi xuống nuớc mắt vui mừng.

"Con nên gập em sớm hơn một chút."

Bạn ngẩng đầu nhìn về phía nguời phụ nữ, trong mắt còn chứa ánh nuớc nhỏ vụn, lại khẽ cuời, nhẹ giọng nói:

"Em thật đáng yêu, con muốn bảo vệ em thật tốt."