Đan Diễn Vy khôn khéo nhìn ra sự khinh thường vì ông ta không nói chuyện!
Trên mặt ba Hà mang theo mấy phần vui vẻ tiếp đãi khách khứa.
Tuy lần này vì Hà Cảnh Quân nên tiệc đính hôn không thể khoa trương, chỉ tùy ý làm ở khách sạn, nhưng ông ta vẫn tỉ mỉ cho người chuẩn bị không ít, người có thể đến đều là bạn bè bình thường trong giới làm ăn.
Lúc này nhìn thấy Đan Diễn Vy, ba Hà lập tức thay đổi sắc mặt.
Ba Hà liên tục tươi cười với người xung quanh, đi đến bên cạnh Đan Diễn Vy, ba Hà lạnh lùng kéo người ba một bên.
“Cô Đan, sao cô lại ở đây?” Ba Hà híp mắt lạnh lùng hỏi.
Đan Diễn Vy nhíu mày: “Vì sao tôi không thể ở đây?”
Ba Hà khó chịu, không dễ dàng gì mới khiến Cảnh Quân chịu đồng ý buổi tiệc đính hôn này, nếu như nhìn thấy người phụ nữ này, không phải sẽ bị làm hỏng sao?
Ông ta cứ nói sao mấy ngày nay không nghe thấy tin tức của người phụ nữ này, Hà Cảnh Quân còn mang dáng vẻ hồn bay phách lạc, cho rằng là bọn họ chia tay rồi.
Không ngờ người phụ nữ này âm hồn bất tán, lại có thể xuất hiện ở đây!
Ba Hà lạnh lùng: “Cô Đan, cô đã chia tay với Cảnh Quân của chúng tôi rồi, bây giờ nó cũng đã tìm đường trở về chính đạo, nghiêm túc kết hôn rồi, sự xuất hiện của cô sẽ khiến nó khó xử, buổi tiệc này không chào đón cô, mời cô đi cho.”
Đan Diễn Vy nhìn chằm chằm khuôn mặt kiềm nén cơn giận của ba Hà, trong lòng nghĩ, ba Hà được dạy dỗ không tệ nhỉ, nếu đổi thành gia trưởng độc ác hơn một chút, nói không chừng lúc này đã sớm chửi ầm lên rồi.
Loading...
Đan Diễn Vy hít sâu một hơi: “Ngài Hà, tôi không định đến phá hoại bọn họ, thật ra tôi cũng vừa phát hiện đây là tiệc đính hôn của Cảnh Quân, cho dù ông muốn tin hay không, tôi chỉ là được bạn mời tham gia một buổi tiệc đính hôn mà thôi, nếu sự tồn tại của tôi khiến ngài Hà không thoải mái như vậy thì tôi cáo từ trước.”
Đan Diễn Vy không có ý định nhiều lời.
Ngoài chuyện lần trước Tiểu Nhã thuê kẻ xấu đả thương người, bây giờ cô cũng không hiểu tình hình, nhưng thà rằng anh nghe người trong nhà sắp xếp, tìm một cô gái không tệ sống qua một đời.
Tuy Tiểu Nhã không tốt lắm, nhưng thấy tình cảm của cô ta với Hà Cảnh Quân, thật sự cũng khiến người ta khâm phục.
Ba Hà nghi ngờ nhìn vào mắt Đan Diễn Vy, có thể nhận ra không hề tin lời cô.
Đan Diễn Vy cũng thật bất đắc dĩ.
“Một khi đã như vậy, thì thứ lỗi không thể tiễn xa, cô Đan cũng biết đó, tiệc cưới khá bận rộn, đến lúc đó xảy ra rắc rối làm phiền cô Đan thì không tốt lắm.” Ba Hà cất lời, ý nghĩa trong lời nói lại rất rõ ràng.
Tâm trạng của Đan Diễn Vy hơi khó chịu.
Cho dù ai bị chủ đuổi khỏi bữa tiệc cũng sẽ bực bội thôi.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, gật đầu với ba Hà, định rời đi.
Cổ tay bỗng nhiên bị nắm lấy.
“Vy Vy!” Giọng nói ngạc nhiên và vui mừng của Hà Cảnh Quân vang lên, khiến ba Hà tức giận đến trợn to mắt.
Đan Diễn Vy không được tự nhiên động đậy cổ tay, muốn rút tay ra.
Ánh mắt Hà Cảnh Quân phát sáng nhìn Đan Diễn Vy: “Vy Vy, sao em lại ở đây? Có phải đến vì anh không? Anh…”
“Cái kia, Cảnh Quân, chúc mừng anh đã đính hôn nhé.” Đan Diễn Vy cười ngượng ngùng. Liếc mắt thoáng thấy Tiểu Nhã cũng mặc váy trắng tinh từ từ đi tới.
Công chúa nhỏ trước giờ như cô gái nhỏ không trưởng thành, hôm nay mang theo mấy phần dịu dàng hiền thục, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.
Nhưng sự xinh đẹp này khi đến trước mặt Đan Diễn Vy như ít đi mấy phần tươi sáng.
Nếu quần áo cùng màu mặc trên người cô ta còn xem như xinh đẹp, thì khi Đan Diễn Vy trang điểm ăn mặc lại trở thành tiên khí bức người.
Đương nhiên Tiểu Nhã cũng phát hiện ra điều này, trong mắt lập tức xuất hiện vẻ ghen tị, tiến lên ôm lấy cánh tay của Hà Cảnh Quân.
“Cô Đan, cảm ơn cô có thể đến tham gia tiệc đính hôn của chúng tôi.” Trên mặt cô ta mang theo nụ cười, trong lòng lại thầm nghĩ, lần trước lại không thể xử chết cô ta, thật đúng là mạng lớn mà!
Hà Cảnh Quân thay đổi sắc mặt, mất tự nhiên đẩy tay cô ta ra, sau đó cầm lấy bả vai Đan Diễn Vy nói: “Vy Vy, không phải giống như em nghĩ đâu, anh và Tiểu Nhã chỉ là đính hôn hợp đồng thôi, sức khỏe của mẹ anh xảy ra chút vấn đề, đây là nguyện vọng của bà ấy, cho nên anh mới…”
Hà Cảnh Quân bối rối giải thích, khiến ba Hà và Tiểu Nhã đều xụ mặt xuống.
Vẻ mặt Tiểu Nhã khó chịu, thù hận thi thoảng không thể khống chế lóe lên trong mắt, nhìn về phía Đan Diễn Vy.
Ba Hà kéo Hà Cảnh Quân lại: “Con đang nói hưu nói vượn cái gì thế, Tiểu Nhã là vợ sắp cưới của con, Hà Cảnh Quân, con đã đồng ý với ba thế nào! Đợi lát nữa mẹ con sẽ tới đây đấy.”
Một câu cuối cùng khiến Hà Cảnh Quân sững lại.
Ba Hà thở phào một hơi.
Lại nghe thấy anh ta nói: “Ba, chuyện con đồng ý với ba đương nhiên con sẽ làm được, nhưng con phải nói rõ ràng với Vy Vy. Cái này chỉ là đính hôn thôi, sớm muộn gì cũng sẽ hủy hợp đồng.”
“Con…” Ba Hà giận đến suýt chút ngất xỉu.
Khóe mắt Tiểu Nhã đỏ ửng, lên án nhìn Hà Cảnh Quân: “Anh Cảnh Quân, anh quá đáng lắm rồi! Hôm nay là tiệc đính hôn của chúng ta, anh không nghĩ tới cảm nhận của em sao?”
Hà Cảnh Quân không biết nói gì.
Đối với một cô gái, cách làm của anh thật sự không ổn thỏa, nhưng anh cũng không muốn Đan Diễn Vy hiểu lầm.
Đan Diễn Vy hơi áy náy, không nhịn được tiến lên nói: “Cảnh Quân, anh đừng như thế, hôm nay là tiệc đính hôn của anh và Tiểu Nhã, em thật lòng chúc phúc cho hai người, thật đấy!
“Vy Vy, có phải em đang giận anh không? Anh biết chuyện này khiến em uất ức, nhưng mà anh…” Hà Cảnh Quân chỉ cho rằng cô còn đang tức giận.
Gần đây anh vẫn luôn không thể liên lạc với cô, lại thêm chuyện lúc trước, anh luôn nghi ngờ ba Hà, cho nên thấy rất áy náy với Đan Diễn Vy, muốn cho hai người bình tĩnh một chút.
Nhưng không ngờ mẹ Hà không muốn vào phòng phẫu thuật, phẫu thuật đương nhiên có mạo hiểm, còn rất mạo hiểm là đằng khác.
Mẹ Hà luôn nói có lẽ mình sẽ chết trên bàn phẫu thuật, cho nên nhất định muốn anh thành gia lập nghiệp.
Vì chuyện này đã ầm ĩ rất lâu, bác sĩ còn nói nếu để lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, khối u lành tính có thể trở thành ác tính, Hà Cảnh Quân không còn cách nào mới đồng ý kết hôn với Tiểu Nhã.
“Ngài Hà, hôm nay là ngày đại hỉ của anh, lôi kéo người phụ nữ của tôi như vậy có phải hơi không đúng lắm không. Cho dù không suy nghĩ vì thanh danh của nhà họ Hà, thì cũng nên suy nghĩ vì hai cô gái này chứ nhỉ?” Giọng nói lạnh lùng của Lục Trình Thiên vang lên, ánh mắt cố ý vô tình nhìn về phía Đan Diễn Vy.
Dường như Đan Diễn Vy đã hiểu ý trong lời nói của anh rồi.
Thật đúng là người hay gây chuyện. Anh mới rời đi có một lát mà thôi.
“Lục Trình Thiên!” Hà Cảnh Quân nghiến răng, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên tiến lên như nơi không người, cầm tay Đan Diễn Vy, kéo người vào lòng: “Sao lại đứng đây hóng gió thế? Có lạnh không? Con trai điện thoại nói nhớ em rồi, muốn chúng ta nhanh chóng trở về.”
Ba Hà cau mày, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn thoáng qua Lục Trình Thiên.
Sắc mặt Hà Cảnh Quân càng u ám hơn.
Đan Diễn Vy cong khóe môi, lặng lẽ vỗ tay anh ra, nhìn về phía Hà Cảnh Quân: “Tân hôn vui vẻ, Du Du tìm em rồi, bọn em đi về trước đây.”