Lục Trình Thiên vừa xoa tóc vừa đi qua phòng khách. Đúng lúc này, di động trên sô pha kêu lên ù ù, kích thích đến sự chú ý của anh.
Lục Trình Thiên nhíu mày tiến lên phía trước, không chút kiêng dè cầm chiếc điện thoại lên rồi liếc nhìn cái tên đang nhấp nháy điên cuồng trên màn hình, chính là Hà Cảnh Quân.
Cười lạnh một tiếng, Lục Trình Thiên nhìn về phía Đan Diễn Vy rồi chợt xoay người, ngón tay ấn lên màn hình điện thoại.
Ngay lập tức, một tin nhắn được gửi đi.
Giây tiếp theo, điện thoại lại tiếp tục reo lên.
Lục Trình Thiên thản nhiên tắt máy, ngồi trong phòng ngủ với cảm giác vô cùng hài lòng.
Khi Đan Diễn Vy rửa mặt xong đi vào, Lục Trình Thiên đã trở thành một người dâu hiền vợ thảo đang sắp xếp lại chăn.
Nhìn thấy anh ngồi đấy cô vô cùng kinh ngạc.
“Buổi tối anh không trở về sao? Du Du ban đêm ở một mình sẽ rất sợ hãi.” Đan Diễn Vy do dự mở miệng.
Trước kia khi cô rời khỏi biệt thự đã dặn dò anh rất kĩ và Lục Trình Thiên cũng đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho Du Du. Nhưng bây giờ anh không ở đó, cô lo lắng cho Du Du khi ở trong phòng một mình.
Lục Trình Thiên cười khẩy: “Mẹ tôi còn có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con hơn em. Em cứ đặt hết cả trái tim mình lên người Du Du rồi một ngày nào đó thằng bé không còn cần em chăm sóc nó nữa, đến lúc đó người đau khổ chính là em.”
Đan Diễn Vy không nói gì.
Loading...
“Được rồi, đi ngủ đi!” Bàn tay to của Lục Trình Thiên vươn tới, đem người kéo lệch lên trên giường, giả vờ buồn ngủ.
Đan Diễn Vy đẩy ra: “Tôi đi xem điện thoại. Lúc rời đi quên không nói một tiếng với Cảnh Quân, anh ấy lúc này hẳn sẽ rất lo lắng.”
Đây cũng là chuyện vừa rồi trong phòng tắm cô nghĩ đến.
Có lẽ do mấy lời trêu chọc của Lục Trình Thiên mà tâm trạng của Đan Diễn Vy bây giờ cũng đã tốt hơn trước rất nhiều.
Ít nhất thì chuyện xảy ra tối nay cũng không phải nguyên nhân từ Cảnh Quân mà ra.
Anh cũng đã rất cố gắng, một mực đứng về phía cô. Thậm chí anh còn chống lại cả ba mẹ mình.
Thế nhưng, lúc đấy cô không những không có lập trường để mà kiên định đứng bên cạnh anh, ngược lại còn vì những lời nói kia bị tổn thương, thậm chí còn cùng Lục Trình Thiên rời đi…
Bây giờ nghĩ lại, dường như cô chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của anh.
Xét đến cùng, vẫn là bởi vì không phải là yêu!
Sắc mặt Đan Diễn Vy có chút ảo não.
“Đan Diễn Vy, em có phải không có tí ý thức nào không? Lúc này còn gọi điện thoại, nhỡ đâu lại quấy rày đến tình cảm của người ta với vị hôn thê, em có thể đền bù nổi không?”
Đan Diễn Vy hơi nhíu máy, có chút xấu hổ: “Anh ấy không phải là người như vậy.”
“Cho dù là loại người gì thì đó cũng là vị hôn thê của anh ta, em cũng không có tư cách xen vào.” Lục Trình Thiên lạnh lùng nói.
Chóp mũi Đan Diễn Vy nhẹ thở ra hai tiếng, có vẻ có chút bất mãn nhưng cũng từ bỏ ý định tìm điện thoại.
Dựa theo tính cách của Cảnh Quân cùng ba mẹ anh, hẳn là họ đã giữ anh ở lại.
Mà lúc này, trong lòng Cảnh Quân cảm thấy vô cùng lo lắng.
Ba anh kéo anh lại ân cần khuyên nhủ. Nói rõ ra thì ý tứ chính là muốn trong lòng buông Đan Diễn Vy ra. Anh có một tiền đồ rộng mở, người đàn ông phải có mắt nhìn về tương lai chứ không thể chỉ đắm chìm trong tình yêu với một người phụ nữ.
Cảnh Quân nghe được những lời này thì khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Anh vốn nghĩ ba anh là một người hiểu lí lẽ nhưng xem ra, bây giờ thì không phải như vậy nữa.
Khi anh bước ra khỏi phòng và không còn thấy bóng dáng của Đan Diễn Vy đâu nữa, sự thất vọng nháy mắt lên tới đỉnh điểm.
“Con xin lỗi. Ba mẹ, đây là lần cuối cùng con đưa Vy Vy về đây. Nếu hai người về sau vẫn không thể thay đổi thái độ với cô ấy vậy thì có lẽ chúng ta nên hạn chế gặp lại nhau thôi.” Hà Cảnh Quân nói xong câu này, sắc mặt anh cũng đã trở nên ngiêm trang và khó coi.
Ba Hà híp mắt: “Con đang đe dọa chúng ta sao?”
“Không, con chỉ đang nói sự thật. Con phải bảo vệ vợ tương lai của mình.” Hà Cảnh Quân quyết đoán nói.
Anh nói xong cũng không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của mọi người, xoay người rời đi.
Mẹ Hà tức giận đến phát run, khuôn mặt cha anh cũng đã trỏ nên khó coi hơn: “Hà Cảnh Quân, nếu hôm nay con bước ra khỏi cánh cửa này, vậy thì đừng bao giờ quay lại đây nữa.”
“Ba, ba nhất định muốn ép con sao?” Hà Cảnh Quân quả nhiên dừng bước.
Quay đầu lại, hốc mắt của Hà Cảnh Quân có chút đỏ hoe.
Sắc mặt của ba Hà có chút hòa hoãn nhưng ngữ khí vẫn rất nặng nề: “Không phải ba ép con. Cảnh Quân, con tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm sống chưa phong phú nên không thể tránh được việc đi lầm đường. Ba là ba con, đương nhiên vào thời điểm thích hợp phải giúp con đi đúng hướng. Lần này, ba sẽ nói rõ với con tại đây. Nếu con thực sự muốn cùng Đan Diễn Vy kia ở cùng một chỗ thì con không cần phải nhận ba và mẹ. Nếu hôm nay con bước ra khỏi cánh cửa này, ba cam đoan sẽ sa thải con ở công ty ngay ngày mai.”
Ba Hà chỉ có một đứa con, nếu không phải vào lúc quan trọng cũng sẽ không muốn ép đứa con trai này.
Nhưng theo quan điểm của ông, Đan Diễn Vy kia thực sự quá kém!
Đã không phải là một danh môn khuê tú thì không nói, vậy mà tác phong của bản thân cũng có vấn đề. Nhưng quan trọng hơn cả chính là bản thân còn có một đứa con. Cho dù là một gia đình bình thường còn chưa chắc sẽ chấp nhận một người phụ nữ như vậy, nói gì đến nhà họ Hà bọn họ?
Cả người Hà Cảnh Quân run rẩy.
Ngón tay anh gắt gao siết chặt, mặt anh căng cứng, một lúc lâu không nói nên lời.
Anh có thể không quan tâm đến chuyện ở công ty, không quan tâm đến tài sản của gia đình nhưng anh lại không thể không nghĩ đến ba mẹ của mình.
Cả hai bên đều là những người quan trọng với anh, anh sao có thể lựa chọn được chứ?
Mẹ Hà thấy vậy, tuy có chút không đành lòng nhưng vẫn nói: “Cảnh Quân, con nghe lời ba con đi. Chỉ vì một người phụ nữ mà ngay cả ba mẹ con cũng không cần sao?”
Hà Cảnh Quân cúi đầu, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Bà có chút sốt ruột, thực sự rất sợ con trai mình sẽ không đồng ý mà thực sự bước ra khỏi cửa, lựa chọn người phụ nữ kia.
Thấy Hà Cảnh Quân không nói gì, tâm trạng của ba Hà cũng đã tốt lên rất nhiều.
Do dự, vậy là chứng tỏ hai vợ chồng già bọn họ vẫn còn chút sức nặng trong lòng anh.
“Ba biết rằng ở tuổi con vẫn chưa có nói chuyện yêu đương nhiều cho nên đối với vài thứ có chút tò mò nên ba có thể hiểu được. Nhưng khi niềm đam mê không còn thì chính là lúc nhìn xem chuyện hôn sự này đem lại được những lợi ích gì.” Ba Hà lời nói có chút ý tứ xâu xa.
Hà Cảnh Quân cúi đầu, rơi vào cảm giác điên cuồng trước nay chưa từng có, ôm đầu một cách dữ dội, trong lòng giãy dụa vạn lần.
Ba mẹ Hà nhìn thấy cũng không chịu nổi.
Mẹ Hà thậm chí còn nói: “Mẹ không ép con, Cảnh Quân. Nếu như con thực sự không thích Tiểu Nhã thì chỉ cần con tìm được một người có điều kiện bình thường, cả ba và mẹ đều có thể xem xét. Chúng ta không cần môn đăng hộ đối nhưng Đan Diễn Vy tuyệt đối không được. Mẹ tuyệt đối sẽ không chấp nhận một ngưới phụ nữa đã có con bước vào nhà họ Hà.”
Hà Cảnh Quân khóe miệng co giật, giọng anh đầy thống khổ: “Thật xin lỗi…xin lỗi…”
Ba Hà mẹ Hà trong lòng nhảy dựng lên.
“Con à, việc này có gì cần phải xin lỗi. Chỉ cần con sau này cách xa Đan Diễn Vy ra thì con vẫn là con ngoan của ba mẹ.” Mẹ Hà loạng choạng đi lên cầm lấy cánh tay của Hà Cảnh Quân, giọng nói run rẩy có chút bất an.