Giai Nhân Và Luật Sư

Chương 435: KHÔNG HỢP VỚI EM




Thấy biểu cảm của Đan Diễn Vy, Mẹ Hà và Tiểu Nhã nhìn nhau và hai người đều thấy trong ánh mắt đối phương chứa nụ cười.

Mẹ Hà tiếp tục nói: “Cô Đan, thế này đi, xem cô đã đi theo Cảnh Quân nhà chúng tôi lâu như vậy, chúng tôi cũng không làm khó cô, cô đưa ra một điều kiện, làm thế nào cô mới sẵn sàng từ bỏ Cảnh Quân nhà chúng tôi, cho dù đó là tiền hay bất kể điều kiện nào khác, chỉ cần nó không quá đáng, tôi nghĩ dựa vào gia thế của nhà họ Hà và Tiểu Nhã của tôi, không thể nào không thỏa mãn được cô.”

Tiểu Nhã ngầm đồng ý, trong lòng thầm khen Mẹ Hà một tiếng.

Quả nhiên cô ta vẫn còn nhiều điều cần phải học hỏi từ Mẹ Hà.

Đan Diễn Vy bình tĩnh nhìn hai người đó, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

“Cô cười cái gì?” Mẹ Hà nheo mắt, chỉ cảm thấy cô không có ý tốt, ánh mắt đem theo sự cảnh giác và để phòng.

Đan Diễn Vy khẽ nhướn mày: “Bác gái Hà cảm thấy, Hà Cảnh Quân đáng giá bao nhiêu tiền?”

“Ý cô là gì? Con trai tôi tất nhiên là vô giá rồi!” Mẹ Hà hừ lạnh.

Đan Diễn Vy gật đầu: “Nếu đã vậy, sao bác gái lại có thể đem tiền ra so sánh với anh ấy chứ? Bác nghĩ làm thế nay là sỉ nhục cháu, không phải là sỉ nhục con trai bác sao?”

“Cô…” Mẹ Hà kìm nén hơi thở, hừ một tiếng: “Già mồm át lẽ phải, miệng của cô đúng là nhanh nhẹn, thảo nào lại có thể làm mê hoặc hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, nhưng đáng tiếc, may mắn của cô dừng lại ở đây rồi.”

“Tôi không cần biết cô rốt cuộc là có ý gì, tóm lại, tôi sẽ không để cô đạt được đâu, biết điều thi mau chóng biến mất khỏi Cảnh Quân, nếu không kể cả hai người có lén lút đi lấy giấy kết hôn về, tôi cũng sẽ không chấp nhận đâu, trái lại, đến lúc đó ba nó tức lên, để nó trắng tay thì cô cũng đừng hòng vơ vét được thứ gì.” Mẹ Hà nói những từ sắc bén, hướng về phía Đan Diễn Vy nói.

Cô nhếch môi: “Cảnh Quân trước giờ không hề dựa vào gia đình mà đi đến được ngày hôm nay, cháu tin chỉ cần dựa vào một mình anh ấy, chắc chắn có thể dựng lên cả một sự nghiệp.”
Loading...


Mẹ Hà trừng mắt nhìn thẳng, người phụ nữ này không hề đơn giản chút nào!

“Vậy ý cô là dù thế nào cũng không rời khỏi Cảnh Quân? Đan Diễn Vy! Tôi nhất quyết không để con trai tôi kết hôn với cô, cô tự đi mà mơ giấc mơ của cô đi.” Mẹ Hà tức đến nỗi thở dốc không ngừng.

Đan Diễn Vy đứng dậy: “Bác gái à, tuổi cũng cao rồi bớt bận lòng đi một chút, cháu biết tầm quan trọng của Hà Cảnh Quan đối với bác, bác yên tâm, chỉ cần Hà Cảnh Quân nói một tiếng, cháu nhất quyết sẽ không ở lì lại bên cạnh anh ấy mà không đi, có thời gian tức giận với cháu thế này, không bằng nói chuyện với anh ấy xem sao.”

Nói xong, Đan Diễn Vy quay người rời đi.

Bóng lưng người phụ nữ trước mặt tự nhiên linh hoạt, cánh tay giơ lên vẫy vẫy ống tay áo.

Mẹ Hà trừng mắt lên, không biết nên giận hay nên nói gì.

Tiểu Nhã thấy thế bước tới đỡ lấy Mẹ Hà: “Dì, đợi lát nữa anh Cảnh Quân ra thấy chúng ta, mà không thấy cô Đan đâu, nhất định sẽ tức giận, chúng ta cứ vào bếp trước đi đã.”

Mẹ Hà hừ một tiếng: “Đâu phải là dì đuổi cô ta đi chứ, hừ, dì nói người phụ nữ này sao lại đi dễ dàng như vậy, hóa ra là đang đợi dì ở bước tiếp theo, muốn chia rẽ hai mẹ con dì! Đúng là đồ độc địa!”

Tuy rằng nói như vậy, Mẹ Hà vẫn nhanh chân bước sang bên kia cùng Tiểu Nhã.

Đan Diễn Vy bước ra khỏi cửa nhà họ Hà, chậm rãi thở ra một hơi.

Nói với mẹ Hà những lời như vậy, không phải vì muốn giữ Cảnh Quân không buông, mà vì tức những lời bà nói.

Cô thú nhận từ trước đến giờ cô không phải là con người biết nhẫn nhục chịu đựng.

Cũng từ cái lúc Tiểu Nhã xuất hiện, cô liền có ý muốn khiến Cảnh Quân từ bỏ, không muốn chịu đựng những bất công đó.

Chỉ là, không có Hà Cảnh Quân, thì không có hôn nhân, cô còn có thể nắm chắc bao nhiêu phần tranh giành với Lục Trình Thiên.

Những hy vọng vốn đã mong manh ngay từ đầu dường như trở nên ngày càng xa tầm với.

Lẽ nào để cô ấy tùy ý chọn một người lạ để kết hôn?

Đan Diễn Vy đã có suy nghĩ để bản thân từ bỏ.

Một chiếc ô tô màu đen mang theo một lực không tưởng được dừng lại ở sát sườn của Đan Diễn Vy tiếng phanh lại trên mặt đất, nghe thôi cũng khiến người rùng mình.

Cô khẽ cau mày, khi đang nghĩ về đời tổ tông thứ hai của chiếc xe điên nào đó, thì cửa sổ hạ xuống, bỗng nhiên xuất hiện một hình bóng quen thuộc.

Hít một hơi, Đan Diễn Vy lùi lại hai bước: “Lục Trình Thiên? Sao anh lại ở đây?”

Lục Trình Thiên nhướn mày: “Đến xem ai sẽ kết hôn với gia đình họ Hà rồi trở thành bà trẻ trong tương lai thôi.”

Giọng điệu lộ rõ sự mỉa mai và chọc ghẹo, khiến trong lòng Đan Diễn Vy vô cùng thấy bực mình.

Sự tức giận ban nãy vừa hạ được một chút giờ lại xông thẳng lên não.

“Lục Trình Thiên, tâm tình tôi đang không tốt, không hứng thú đứng khoa môi mùa mép với anh, nếu anh thực sự nhàn rỗi không có việc gì hay nhàm chán như vậy, anh có thể lái xe đi tìm Vũ Thư của anh, sở trường của cô ấy là giải quyết sự cô quạnh về đêm đấy.” Đan Diễn Vy hừ lạnh một tiếng, xoay người và đi về hướng khác.

Không khí vào ban đêm hơi lạnh, cô mặc một chiếc váy đã được chuẩn bị cẩn thận, lúc này, đôi chân và cánh tay của đều lộ ra bên ngoài, một cơn gió lạnh lẽo thẩm thấu vào da, khiến con người chỉ muốn rời khỏi nơi này.

Lục Trình Thiên khéo léo quay lại một chút: “Trông em thế này, sao rồi, người trong gia đình họ Hà không xem trọng em? Thấy oan ức à?”

Đan Diễn Vy lờ đi, coi như anh ta không tồn tại.

Tuy nhiên, Lục Trình Thiên không biết thế nào là dừng lại đúng lúc.

Không ngừng lái chiếc xe từ từ chậm rãi đi đằng sau cô, và lời nói lại càng từng câu một ném ra.

“Bà Hà không thích em à? Bà ta tỏ thái độ không tốt với em à?”

“Tôi đoán không phải vị hôn thê đó cũng ở đó đấy chứ?”

“Cảnh Quân không thể lay chuyển được ba mẹ anh ta, vì thế nên em chỉ có thể chán nản mà tự đi ra thôi phải không?”

“Đan Diễn Vy, em thật là có tiền đồ đấy.”

“ Đủ rồi, Lục Trình Thiên!” Đan Diễn Vy quay ngoắt lại, tức giận gầm lên một tiếng với Lục Trình Thiên, trên măt không biết từ lúc nào, lại có những giọt nước mắt trong suốt lăn xuống.

Trái tim của Lục Trình Thiên khẽ động, có chút đau lòng, có chút bất mãn.

Chỉ vì một gia đình họ Hà mà bị oan ức.

Không phải Hà Cảnh Quân đã nói cái gì mà nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy sao?

Kết quả thì sao?

Có đáng để rơi lệ vì người đàn ông đó không chứ?

Trong lòng bắt đầu mắng Hà Cảnh Quân hết lần này đến lần khác, nhưng không ngờ bản thân cũng đã từng để Đan Diễn Vy rơi nhiều nước mắt như thế.

Nhưng, ý nghĩ trong lòng bất chợt lóe lên, Lục Trình Thiên nhanh chóng xuống xe.

“Là tôi đủ rồi chứ không phải em sao? Đan Diễn Vy, dày vò xong rồi thì đừng có chà đạp bản thân nữa, Hà Cảnh Quân không hợp với em, cũng không thể cho em thứ hạnh phúc mà em muốn.” Lục Trình Thiên đút tay vào túi, đứng thẳng trước mặt Đan Diễn Vy, đôi mắt anh tràn đầy cảm xúc, còn nhẫn nhịn khuyên bảo cô.

Cánh cửa đè nặng trong lòng Đan Diễn Vy dường như đã được mở ra, không quan tâm đến điều đó, cô bất chợt nắm lấy cánh tay của Lục Trình Thiên, tức giận nói: “Anh ấy không thể cho được, lẽ nào anh lại cho được sao? Lục Trình Thiên anh là tên khốn nạn nên liền nghĩ tất cả mọi người đều là kẻ khốn nạn, Cảnh Quân tốt hơn anh rất nhiều! Rất rất nhiều!

Nói nhiều như vậy, anh cũng không hề nghĩ tới cuộc gặp gỡ ngày hôm nay còn là do xích mích của cô với anh, nước mắt của Đan Diễn Vy không ngừng rơi ra.