Dù đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị kinh ngạc đến nỗi nói không ra lời, nhưng khi Lâm Tùy Ý nghe được thông tin này từ miệng bà lão, cậu dại ra cả người.
Đại não bị rỉ sắt, vận chuyển khó khăn, vấn đề duy nhất sót lại là: Tại sao là chú?
Bà lão không đủ kiên nhẫn chờ Lâm Tùy Ý lấy lại tinh thần. Bà theo ý bà, sau khi uy hiếp Lâm Tùy Ý nếu không làm việc theo giao hẹn sẽ quậy cậu không được yên bình, một lần nữa nhào vào hoa.
Lâm Tùy Ý chìm trong khiếp sợ, không kịp phản ứng ngăn cản bà lão. Cậu như quên mình muốn làm cái gì, chất phác nhìn bà lão nhào vào hoa, sau đó hét thảm thiết một tiếng, ngã ngửa xuống đất.
Qua thật lâu, lâu đến nỗi đại não dần hết rỉ sét, Lâm Tùy Ý mới phản ứng lại.
Cậu chạy nhanh đến bên hoa, nhặt bùa bình an chôn dưới đất. Đó là bùa bình an Lâu Lệ cho cậu, nghe bảo chúc thân thể khoẻ mạnh, đại đạo bình an, chư tà lảng tránh trăm sự đại cát.
Thế nào là đại đạo bình an. Theo cách nói Giải mộng, bà lão là Tà Ám, đại đạo bình an chư tà lảng tránh, bùa bình an đương nhiên có tác dụng trong mộng.
Lâm Tùy Ý nắm bùa, phủi đất dính trên bùa. Dù cho đã rõ mình vẫn luôn bị dẫn dắt, nhưng nghiêm túc suy nghĩ, lại thêm một lần biết rằng, Lâu Lệ sớm biết sẽ có ngày hôm nay nên đã chuẩn bị bùa bình an cho cậu, lòng cậu không khỏi sợ hãi.
Cậu nhận ra Lâu Lệ đã bày một bàn cờ rất lớn, còn cậu là quân cờ ở thế khó, trong lòng nôn nóng lẫn mê mang.
Nhưng nôn nóng mê mang không làm nên chuyện gì. Lâm Tùy Ý cẩn thận cất bùa bình an vào người, mới đi xem Liễu Kiệt.
Duỗi tay kiểm tra hơi thở, Liễu Kiệt không có hô hấp.
Lâm Tùy Ý không khỏi trầm mặc. Cậu không có năng lực khởi tử hồi sinh, chỉ có thể tuyên cáo tin dữ.
Lý Dịch và Liễu Nhân ngủ say, hẳn là Liễu Kiệt làm. Nhưng vẫn còn đỡ, Lâm Tùy Ý có thể đánh thức bọn họ.
Lý Dịch và Liễu Nhân tỉnh lại vội hỏi tình huống.
Lâm Tùy Ý tiếc nuối nói: “Liễu Kiệt đã chết.”
Trong phút chốc, Lý Dịch và Liễu Nhân đơ mặt. Bọn họ biết rõ mỗi lần Thầy Giải Mộng nhập mộng là một lần mạo hiểm sinh mệnh, tử vong cập kề, vì thế mặt ngoài có thể che giấu bi thương người thân quen qua đời.
Liễu Nhân nói: “Tiền bối, Liễu Kiệt ở đâu?”
Lâm Tùy Ý dẫn bọn họ trở về phòng chứa đồ.
Nhìn thấy thi thể Liễu Kiệt, Liễu Nhân không nhịn được che mặt rơi lệ. Lý Dịch từng chứng kiến rất nhiều đồng bạn không thể rời khỏi giấc mơ, bởi vậy có thể miễn cưỡng duy trì mặt mũi lý trí.
Hắn hỏi Lâm Tùy Ý: “Tiền bối, đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Tùy Ý kể sự tình, trừ việc trao đổi thông tin với bà lão. Giơ bùa bình an Lâu Lệ tặng cậu cho Lý Dịch và Liễu Nhân xem, cậu nói: “Chỉ cần giao hoa cho chủ mộng, chờ chủ mộng tiếp nhận chìa khóa mở cánh cửa màu nắng ấm là có thể rời đi.”
Đồng bạn tử vong đã thành sự thật, điều họ có thể làm là rời khỏi giấc mơ nhanh chóng giúp người chết mồ yên mả đẹp.
Lý Dịch nói liên tiếp mấy từ ‘Tốt’, phòng chứa đồ dần yên lặng. Người lý trí gặp chuyện này cũng chỉ giữ được lý trí mặt ngoài, ví dụ như Lý Dịch đầu óc bị buồn thương bóp thành hồ nhão, quên hỏi Lâm Tùy Ý khi nào giao hoa cho Vương Đình Đình.
Lâm Tùy Ý nói: “Trời chưa sáng, tranh thủ hoa đang nở, hiện tại có thể giao hoa cho chủ mộng.”
Lý Dịch lại nói, tốt.
Biết Lý Dịch và Liễu Nhân không có tâm tình làm việc, công việc giao hoa cho Vương Đình Đình rơi xuống đầu Lâm Tùy Ý. Lâm Tùy Ý không biết an ủi người khác như thế nào, cũng không thể mở miệng nói ‘nén bi thương cho qua’, sao có thể nén bi thương được.
Lâm Tùy Ý ôm hoa rời căn hộ, đi thẳng đến nhà Vương Đình Đình, gõ cửa.
Bác Vương ra mở cửa, thấy thanh niên hành tung quỷ dị ban ngày.
Lâm Tùy Ý đưa hoa tới: “Đưa cho chị Đình Đình.”
Bác Vương đang do dự, Vương Đình Đình bị tiếng đập cửa ban đêm đánh thức đi ra ngoài thấy hoa, một cảm xúc quen thuộc muốn thân cận lập tức nhuộm đẫm cô. Cô đi tới, nhận lấy hoa Lâm Tùy Ý đang cầm.
Trong nháy mắt, hoa nở đến xán lạn.
Nhụy hoa chụm lại trước khi được mẹ ôm ấp chầm chậm mở ra, bên đó quả nhiên là chìa khóa.
Không còn nhụy hoa bao bọc, chìa khóa rơi xuống. Nhưng không có âm thanh chạm đất, Vương Đình Đình kịp thời chụp lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Vì sao trong nhụy hoa xuất hiện chìa khóa, Vương Đình Đình không thấy kỳ lạ. Thấy vậy, Lâm Tùy Ý liền biết việc cậu nên làm trong mộng đã xong, không hề chần chừ xoay người rời đi.
Cậu phải đi về nói với Liễu Nhân và Lý Dịch, Vương Đình Đình nhận chìa khóa sự. Sau khi trở về, Liễu Nhân lại giải thích với cậu nguyên nhân điềm báo bà lão bị mâu thuẫn trước.
Liễu Nhân nói: “Là con bướm, điềm báo bà lão là con bướm. Ếch xanh ăn bướm, rắn ăn ếch xanh, cuối cùng là Liễu Kiệt…” Tạm dừng một khắc, Liễu Nhân nói: “Mơ thấy bướm sinh con gái.”
Lâm Tùy Ý ngẩn người: “Hai người?”
Liễu Nhân giải thích rõ ràng đến vậy, tất nhiên là đã kiểm tra một phen. Mà tiến hành kiểm tra như thế nào, tất nhiên là một quá trình tàn nhẫn.
Lý Dịch nói: “Giải mộng cần giải toàn cảnh giấc mộng. Nếu Liễu Kiệt vào mộng này, đây là trách nhiệm của Liễu Kiệt.”
Lâm Tùy Ý không nói gì nữa.
Lý Dịch hỏi: “Chủ mộng nhận rồi…”
Còn chưa nói chữ hoa, sàn nhà dưới chân bắt đầu rung lắc. Rung lắc rất nhỏ, không giống hung mộng sụp đổ mạnh.
Một quầng sáng ấm áp tỏa sáng trong đêm. Tất cả cảnh vật đều bị nó chiếu sáng.
Màu vàng ấm đột ngột xuất hiện, Lý Dịch im bặt, Lâm Tùy Ý liền đi tới ban công, ngẩng đầu nhìn tầng 2 tòa nhà phía đối diện, sáng chói mắt.
Rất mau, cậu cũng bị màu nắng bao phủ, bên tai nghe thấy tiếng cười thanh thúy như chuông bạc nói: “Cảm ơn.”
Giọng nói rơi xuống, ánh sáng biến mất.
Lâm Tùy Ý mở mắt. Cậu rời mộnVương Đình Đình g, về cửa hàng 108. Cảm xúc cuồn cuộn, Lâm Tùy Ý đang nghĩ ngợi dùng thái độ thế nào đối mặt Lâu Lệ, cậu ngẩng đầu lên, cả người cứng đờ như tượng đá.
Trong tầm nhìn tất cả đều là giấy, không phải giấy thông thường, mà là loại giấy vàng mã dùng để làm người giấy. Toàn bộ cửa hàng dán giấy trông có vẻ hỗn độn rách nát, kèm chút quỷ dị.
Một giây ấy, Lâm Tùy Ý tưởng mình lọt vào một tầng giấc mơ khác.
Cậu vội lấy di động, nhìn thời gian trôi bình thường… Cậu quay về thế giới sinh sống 22 năm.
Nhưng trước mắt?
Lâm Tùy Ý dụi mắt, kinh ngạc trên mặt không giảm.
Kia là bàn trà thác chảy bằng giấy, cá trên bàn bằng giấy, ba cái ghế dựa là giấy, ngay cả bình phong cũng là giấy.
Tất cả mọi thứ lọt vào mắt đều là giấy, chỉ có tượng ngọc Tổ sư gia đặt trên bàn thờ giấy là đồ thật.
Lâm Tùy Ý sửng sốt tại chỗ thật lâu, đột nhiên nhào đến bàn trà thác nước bằng giấy, nhặt con cá giấy như vật chết, ném. Chụp lấy đỉnh mộng bằng giấy, ném. Tóm lấy bút bằng giấy lại không ném, Lâm Tùy Ý nhìn cục giấy trước mắt, hô: “Lâu tiên sinh!”
“Lâu tiên sinh!”
“Lâu tiên sinh?”
Không ai trả lời.
Cậu không kịp buông bút giấy trong tay, chạy đi tìm người ở phòng khác. Giường đệm cũng là giấy, tất cả đều là giấy, ngay cả áo khoác Lâu Lệ từng khoác cho cậu cũng là giấy.
Đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Tùy Ý không biết, trong lòng rối như cuộn chỉ.
Lúc này có người gọi tên cậu.
“Tùy Ý ơi.”
Lâm Tùy Ý nghe tiếng lập tức xông ra ngoài. Thì ra là bác Vương không yên tâm cứ đứng canh ngoài cửa hàng 108, nghe thấy giọng cậu nên đi vào.
Bác Vương cũng bị cảnh tượng rực rỡ muôn màu giấy dọa hết hồn, nói lắp: “Này này này… Này là sao vậy?”
Lâm Tùy Ý hỏi: “Lâu tiên sinh đâu?”
Bác Vương cũng thắc mắc: “Không phải Lâu tiên sinh đi cùng cháu vào mộng Đình Đình hả?” Bác nhìn chung quanh một vòng, sắc mặt khó coi, nhưng không khó coi bằng Lâm Tùy Ý: “Này này này, có chuyện gì xảy ra vậy? Hai người gặp rắc rối trong mộng hả? Đình Đình…”
Đầu óc Lâm Tùy Ý kêu ong ong. Cậu hít sâu một hơi, phun ra.
Cưỡng ép bản thân trấn tĩnh, cậu nói: “Bác Vương, chị Đình Đình không có việc gì. Chị ấy đã tỉnh.”
Bác Vương nghe vậy mừng rơn: “Đình Đình không bị sao, tốt quá tốt quá. Tùy Ý à bác Vương cảm ơn…”
Lâm Tùy Ý bị bác Vương nắm tay lắc lắc. Cậu lại lần nữa hít sâu một hơi rút tay ra, hỏi: “Bác Vương, bác vẫn luôn ở bên ngoài?”
Bằng không sẽ không kịp thời đi vào cửa hàng 108 như vậy.
Bác Vương gật đầu: “Đúng vậy, bác lo lắng quá mà.”
Lo lắng cho con gái yêu, cũng lo lắng cho Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý nói: “Bác không thấy Lâu tiên sinh rời đi?”
Bác Vương lắc đầu: “Không có. Lâu tiên sinh đi đâu rồi?”
Lâm Tùy Ý nhắm mắt, sao cậu biết Lâu Lệ đi đâu. Nhưng cậu rất rõ ràng, thân phận Lâu Lệ có vấn đề, không chỉ tùy ý rời khỏi mộng, còn có thể biến mất ngay dưới mí mắt bác Vương.
“Vương thúc.” Lâm Tùy Ý mệt mỏi nói: “Chị Đình Đình không sao, bác về xem chị ấy đi. Cháu hơi mệt, bác để cháu ở một mình.”
Bác Vương còn muốn nói thêm, cơ mà mỏi mệt trên mặt Lâm Tùy Ý không phải giả. Bác ‘Ôi’ một tiếng, nói: “Thế… thế bác về xem Đình Đình trước. Cháu… Tùy Ý à, cháu nghỉ ngơi đi nhé.”
Lâm Tùy Ý: “Vâng.”
Bác Vương lưu luyến mỗi bước đi, Lâm Tùy Ý gian nan mỉm cười: “Cháu không sao.”
“Tốt tốt tốt, không sao là tốt.” bác Vương đi đến cạnh cửa.
“Bác Vương.” Lâm Tùy Ý mở miệng.
Bác Vương lập tức đứng lại: “Hả, sao đấy?”
Lâm Tùy Ý nói: “Tình huống cửa hàng 108, bác đừng cho người khác biết.”
Bác Vương gật đầu như gà mổ thóc: “Được được được, đương nhiên, bác không nói, ai cũng không nói.”
Lâm Tùy Ý: “Cảm ơn bác.”
Chờ bác Vương đi rồi, bên tai an tĩnh. Lâm Tùy Ý tiếp tục tìm kiếm trong cửa hàng 108. Cậu không tin tất cả đồ vật trong cửa hàng 108 đều biến thành người giấy, Lâu Lê cũng biến thành người giấy, Lâu Lệ cũng thành người giấy.
Cậu tìm tìm, rồi dừng lại.
Lâm Tùy Ý nhìn thấy một người giấy cột tóc hai đuôi ngựa. Cậu tới gần, lật ngược người giấy, đằng sau có nét bút Lâu Lệ: Lâu Lê nghe lệnh.
Nặng nề đè trong lòng thở không nổi, Lâm Tùy Ý lắc lắc người giấy: “Lâu Lê?”
‘Loạt xoạt’, một thứ gì đó rớt xuống, đáp bên chân Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý cúi đầu xem, vật rớt ra không phải giấy, là giấy chứng nhận bất động sản quen thuộc, là tờ giấy khoảng thời gian vì xin giải mộng Lâu Lệ, cậu đưa cho Lâu Lệ.
Nhặt lên, mở ra.
Nhìn cái tên trên giấy chứng nhận bất động sản, sắc mặt Lâm Tùy Ý nháy mắt tái nhợt.
Lâu Lệ.
Trên giấy viết Lâu Lệ.
Căn hộ chú mua, lại viết tên Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý nghĩ tới điều gì, run rẩy lấy ra di động, bấm gọi số liên lạc mà cậu biết ơn nhất.
【 Chú 】
【 đang gọi…】
Đinh linh linh…
Đinh linh linh…
Trong cửa hàng 108, có tiếng chuông vang lên.
Lâm Tùy Ý hít thở sâu vài lần mới dám lần theo tiếng chuông. Đằng sau tượng ngọc Tổ sư gia có một cái di động, không phải giấy.
Lâm Tùy Ý thấy Lâu Lệ từng sử dụng nó. Lâu Lệ dùng di động này để chuyển tiền bồi thường cho người đâm đuôi xe.
Lâm Tùy Ý cầm di động lên xem.