Không phải Liễu Nhân phản bác Lâm Tùy Ý, cô đang nhắc nhở Lâm Tùy Ý.
Mơ thấy hoa nở là điềm báo sinh con gái, mơ thấy rắn là điềm báo sinh con trai, huống hồ bọn họ đang ở trong thai mộng, càng không thể sai.
Lâm Tùy Ý gật đầu: “Tôi, tôi biết.”
Liễu Nhân tò mò hỏi: “Tiền bối, còn manh mối gì khác ạ?”
Bản thân Lâm Tùy Ý cũng biết, chỉ dựa vào vết bò sát ở cửa hàng 108 liền đoán hoa là điềm báo thai nhi, cái còn lại là điềm báo bà lão, đúng là thiếu chứng cứ.
Nhưng điềm báo là đáp án Lâu Lệ cho cậu, cho dù có nhiều chỗ không hợp lý và mâu thuẫn, Lâm Tùy Ý vẫn chọn tin tưởng.
Cơ mà không thể nói cho Liễu Nhân và Lý Dịch biết nguyên nhân mình chắc chắn hoa là điềm báo thai nhi, rắn là điềm báo bà lão.
“Không có.” Lâm Tùy Ý nói.
Liễu Nhân xấu hổ: “Thế…”
Lý Dịch nói: “Đã có thêm manh mối điềm báo, trước tiên tra theo nó xem sao.”
Đây là uyển chuyển nói rằng mình nghi ngờ kết luận của Lâm Tùy Ý. Lâm Tùy Ý không nói gì nữa, bỗng nhiên nghĩ đến Lâu Lệ từng dạy… một mình vào giấc giải mộng sẽ đạt hiệu suất cao hơn hợp tác cùng người khác.
Dường như lúc ấy Lâu Lệ đang nhắc nhở cậu hoàn thành phần còn lại của thai mộng một mình.
Lâm Tùy Ý vuốt mặt, nói với Liễu Nhân và Lý Dịch: “Cửa hàng 108 là nơi bà lão sinh sống hồi còn sống. Vô luận như thế nào, vẫn phải cẩn thận điềm báo còn lại.”
Lý Dịch nói: “Hiển nhiên rồi.”
Lâm Tùy Ý ngẫm nghĩ: “Tôi sẽ đi tìm điềm báo, có thể phiền hai người canh hoa không?”
Lý Dịch gật đầu đồng ý: “Chúng ta đều ở trong mộng, tìm điềm báo không phải việc một người, tôi…”
“Tôi đi tìm một mình.” Lâm Tùy Ý ngắt lời. Cậu nhìn về phía Liễu Nhân, trịnh trọng nói: “Nhất định phải canh chừng hoa.”
Liễu Nhân gật đầu, thấy Lâm Tùy Ý xoay người muốn ra cửa, Liễu Nhân đuổi theo vài bước, đi phía sau Lâm Tùy Ý: “Tiền bối, tôi và tiền bối đi cùng nhau đi.”
“Không cần, thật.” Lâm Tùy Ý hơi sốt ruột, “Một mình tôi đủ rồi, hai người bảo vệ hoa đi.”
Liễu Nhân thấy thế đành phải dừng bước chân, “Tiền bối cẩn thận nhé.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Lâm Tùy Ý một lần nữa ra cửa.
Cậu muốn đi tìm điềm báo bà lão, phải nhanh một chút. Theo như lời Liễu Nhân, bà lão sẽ gia tăng năng lực theo thời gian trong mơ, ở trong thai mộng càng lâu càng khó giải quyết.
Ngoài ra, còn một nguyên nhân khác Lâm Tùy Ý muốn mau chóng tìm được điềm báo bà lão. Đây là việc Lâu Lệ dẫn dắt muốn cậu làm, cậu muốn biết Lâu Lệ mượn bà lão nói cho cậu biết điều gì.
Lâm Tùy Ý đi ra khỏi tòa dân cư, ngẩng đầu nhìn không trung. Thai mộng là hỉ mộng, cho nên không trung xanh thẳm, biển mây trôi chầm chậm, không có tuyết rơi làm Lâm Tùy Ý cảm thấy áp lực. Vốn là một giấc mơ nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng lại xuất hiện bà lão, Lâu Lệ biến mất.
Bầu trời sáng sủa không thể làm tâm tình Lâm Tùy Ý thoải mái nổi, ngược lại có hơi khó thở. Cảm giác sắp sửa vạch trần bí mật không thể lảng tránh đè lên cậu.
Trước khi nhập mộng Lâm Tùy Ý có rất nhiều bối rối, trong đó rốt cuộc ai là chủ nhà số 1 tầng 2 đơn vị 3 tòa nhà 7 hẻm Kim Liễu.
Ngày hôm qua cậu đi theo Lâu Lệ không có cơ hội đến nơi này xem, chỉ nhìn từ xa qua cửa sổ. Hiện tại không có người đi theo hạn chế hành động, Lâm Tùy Ý nhấc chân đi hướng tòa nhà số 7.
Đi vào đường đơn vị 3, mắt nhìn thấy mọi chỗ đều mới tinh.
Lâm Tùy Ý không dừng chân xem phong cảnh mới tinh, bước nhanh tới tòa nhà số 7, đi vào tòa nhà không lâu thì tới căn hộ số 1 ở tầng 2.
Tới cửa, Lâm Tùy Ý nhịn không được nhăn mày.
Như biết cậu sẽ đến nơi này xem xét, có người đã mở cửa sẵn cho cậu. Lâm Tùy Ý chợt nhớ lại, hình như năm đó cậu tới sống ở căn hộ số 1 tầng 2 đơn vị 3 tòa nhà số 7, cửa cũng được mở sẵn.
Lúc ấy cậu không cảm thấy có gì bất thường. Ngẫm lại cũng đúng, lúc ấy cậu cũng chưa từng chú ý đến tuyết rơi liên tục.
Nếu mọi thứ thật sự chỉ là một giấc mộng, vì sao trong mơ luôn có tuyết rơi?
Cậu biết nếu một người có ấn tượng khắc sâu đối với sự vật sự việc nào đó, sự vật sự việc sẽ xuất hiện trong mộng. Nếu mọi thứ là một giấc mộng, tuyết rơi suốt 22 năm chứng tỏ cậu có ấn tượng sâu sắc đối với tuyết. Ở nhân gian đã xảy ra chuyện gì đó khi trời đổ tuyết lớn chăng?
Tất nhiên là nghĩ không ra, đến việc mọi thứ có phải là mơ hay không cũng không biết.
Lâm Tùy Ý ngừng suy nghĩ miên man, nhẹ nhàng đẩy cửa. Tối hôm qua cậu nhìn từ xa qua cửa sổ, biết căn hộ số 1 tầng 2 không có người sống, nhưng cậu không lập tức đi vào.
Gần giống sự khiếp sợ hoảng loạn khi gần trở về quê hương.
Cậu đẩy cửa mở rộng hết mức, đứng ngoài cửa nhìn vào trong.
Trong nhà bày biện quen thuộc. Không nhịn được, Lâm Tùy Ý vẫn đi vào.
Cậu đi quanh nhà hai vòng, sờ giường đệm, giường được trải sẵn, không biết có ai quét tước mỗi ngày không, sờ không thấy bụi. Cậu mở tủ quần áo, tủ quần áo có quần áo kích cỡ của cậu.
Lâm Tùy Ý trầm mặc.
Thì ra từ lúc này đã có người biết cậu sẽ đến nơi này, hơn nữa chuẩn bị đầy đủ vì cậu.
Người này là…
Lâu Lệ ư?
Lâm Tùy Ý càng nghĩ càng buồn. Cậu ở trong nhà chịu không nổi, một hơi chạy ra ngoài. Chạy được vài bước thì lộn trở về đóng cửa lại.
Sau đó cậu kéo mũ áo khoác qua đỉnh đầu, đi xuống lầu.
Rốt cuộc không phải người thương cảm, Lâm Tùy Ý hít một hơi điều chỉnh trạng thái của mình.
Cậu nhìn đường Kim Hoa vừa quen thuộc vừa xa lạ, tự hỏi điềm báo bà lão ở đâu.
Cậu đoán có ba địa điểm bà lão sẽ xuất hiện, một là bên người Vương Đình Đình. Bà lão vào mộng là vì đầu thai, sẽ đưa chìa khóa cho chủ mộng. Hai là cửa hàng số 108, nơi bà từng sinh sống. Ba là hoa, có khả năng bà lão muốn giết hai nhi.
Có ba ý tưởng này, Lâm Tùy Ý đi tìm lần lượt từng địa điểm.
Chỗ cậu đứng tương đối gần nhà Vương Đình, bèn đến nhà Vương Đình Đình trước.
Tất nhiên không thể trực tiếp tới cửa, cậu cần tránh tiếp xúc cùng Vương Đình Đình. Chờ Vương Đình Đình và bác Vương đi quầy bán quà vặt trông coi, Lâm Tùy Ý mới đi ra từ chỗ tối.
Cậu đi tới, kéo cửa.
Lâm Tùy Ý: “……”
Không có ai mở cửa sẵn cho cậu. Lâm Tùy Ý rầu rĩ suy nghĩ, chắc là điềm báo bà lão không trốn trong nhà Vương Đình Đình.
Nghĩ như thế thì trẻ con quá. Lâm Tùy Ý vẫn tính vào nhà tìm thử. Cửa bị khóa, cậu học Lâu Lệ tìm hai sợi dây thép, vốn dĩ chỉ tính cạy bừa, không được thì tìm cách khác, ai ngờ sau khi cậu chọc dây thép vào mắt khóa, ký ức cơ bắp làm cậu khẽ gảy sợi dây thép.
‘Cành cạch’, cửa mở.
Lâm Tùy Ý sững sờ nhìn dây thép trong tay. Xem xong dây thép, cậu nhìn chằm chằm tay mình.
Mãi lâu sau, cậu mới đi vào nhà Vương Đình Đình. Tìm kỹ khắp nhà Vương Đình Đình, xem cánh cửa màu nắng ngoài ban công mấy lần, xác định không có dấu vết điềm báo bà lão, cậu mới đi ra ngoài cửa.
Chạm vào…
Đóng cửa lại.
Đóng cửa xong, Lâm Tùy Ý chọc sợi dây thép cầm trong tay nãy giờ vào mắt khóa. Ký ức cơ bắp lại lần nữa điều khiển cậu di chuyển sợi thép.
‘Cành cạch’, khóa cửa lại được mở.
Lâm Tùy Ý nhíu chặt mày, xòe tay ra, nhìn chăm chú.
“Cậu là ai?”
Phía sau phát ra tiếng thắc mắc.
Lâm Tùy Ý vội xoay người, tay giấu sau lưng rút sợi dây thép cắm trong mắt khóa rồi giấu vào tay áo.
Đối mặt bác Vương tỏ vẻ cảnh giác, Lâm Tùy Ý nhận ra bác Vương không biết cậu là ai.
Mộng giống thực tế, Vương Đình Đình nằm mơ hồi nhiều năm trước, khoảng thời gian này bác Vương chưa quen cậu.
Thấy chỉ có bác Vương không có Vương Đình Đình, Lâm Tùy Ý nhẹ nhàng thở ra. Cậu nói: “Vừa rồi hình như cháu nhìn thấy một con rắn chạy ra từ nhà bác.”
Bác Vương lập tức ‘hả’ một tiếng, dùng chìa khóa mở cửa đi vào nhà ngó quanh một vòng, sau đó thò đầu từ sau cửa, chất vấn: “Làm gì có rắn!”
Lâm Tùy Ý không giải thích mình nói là ‘có rắn chạy ra từ trong nhà’ chứ không phải ‘chui vào nhà’. Nhưng bác Vương nói như vậy, Lâm Tùy Ý xác định điềm báo bà lão chưa tới tìm Vương Đình Đình.
“Chắc là cháu nhìn lộn.” Lâm Tùy Ý xin lỗi nói: “Ngại quá bác Vương.”
Dứt lời xoay người rời đi.
Bác Vương nhìn theo bóng lưng Lâm Tùy Ý, lẩm bẩm: “Sao cậu ta biết mình họ Vương?”
Nói xong lại lắc đầu. Mình về nhà lấy đồ bị quên… quên cái gì nhỉ?
Lâm Tùy Ý rời nhà Vương Đình Đình, bước tiếp theo là tới cửa hàng 108.
Cậu không đến quầy bán quà vặt. Lúc sáng sớm cậu đã đi một chuyến, quầy bán quà vặt không có dấu vết, còn nữa lúc này Vương Đình Đình đang ở quầy bán quà vặt.
Cậu lại đến cửa hàng 108, quan sát bụi bặm trên mặt đất. Lần này có phát hiện khác.
Trừ vết rắn bò sát, còn có mấy vết to chiếm khoảng ⅓ dấu vết. Hình như là vết móng vuốt.
Lâm Tùy Ý lập tức cầm di động chụp ảnh.
Chụp ảnh xong, Lâm Tùy Ý không ở cửa hàng 108 nữa.
Điềm báo bà lão không thể có mặt ở các địa điểm khác, vì làm thế là vô nghĩa. Bà lão chỉ có ba chỗ để đi, bà lão không ở gần Vương Đình Đình, không ở cửa hàng 108, như vậy chỉ còn hoa.
Lâu Lệ nói với cậu, hoa là điềm báo thai nhi.
Có đáp án khẳng định, từ đáp án suy ngược quá trình dễ dàng hơn nhiều. Lâm Tùy Ý đột nhiên nhớ tối hôm qua nghe thấy tiếng gõ cửa, hoa là điềm báo thai nhi, nó không cần thiết chế tạo ảo giác tiếng gõ cửa, dụ dỗ người ta mở cửa làm gì.
Điềm báo bà lão ở gần điềm báo thai nhi. Thai nhi chế tạo tiếng gõ cửa dụ người canh hoa mở cửa, so với người canh hoa, hoa càng dễ bị bà lão giết hại hơn.
Suy ra tiếng gõ cửa là điềm báo bà lão chế tạo. Bà lão lợi dụng tiếng gõ cửa dụ người canh hoa mở cửa, để chui vào phòng hãm hại điềm báo thai nhi.
Hiện tại Lâm Tùy Ý không tìm thấy điềm báo bà lão ở gần Vương Đình Đình và cửa hàng 108, cậu không khỏi bối rối. Điềm báo bà lão chắc chắn ở gần hoa, dưới tình huống đám Lý Dịch không tin hoa chính là điềm báo thai nhi, tỷ lệ bà lão đạt thành mục đích là rất lớn.
Cậu không thể để bà lão đạt được mục đích, cho dù 22 năm nhân sinh chỉ là một giấc mộng, thì cũng là 22 năm chân thật cậu đã trải qua. Tất cả những người tiếp xúc với cậu, đối với cậu mà nói đều là người sống. Cậu không thể để bà lão làm hại Vương Đình Đình.