Giải Mộng

Chương 70: Thai mộng 3




“Thật vô lý!" Liễu Trác Xuyên phẫn nộ.

Tàng Kiếm thượng nhân ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc.

Đây không chỉ là người kế vị của cao nhân kia mà còn sở hữu hổ phù của chiến thần Côn Luân trước đây?

Ông ta thực sự thắc mắc đứa trẻ này có bao nhiêu bí mật mà mọi người đều không biết?

“Trác Xuyên, nghe lời sư thúc” Tàng Kiếm thượng nhân nói: "Tốt nhất con không nên có ý định tranh giành với tên nhóc đó."

Tránh rước họa vào thân.

"Sư thúc cho rằng con không bằng anh ta sao?” Liễu Trác Xuyên hậm hực hỏi.

Nghe vậy, Tàng Kiếm thượng nhân khẽ lắc đầu, thầm nghĩ: "Không phải con không bằng cậu ta, mà con thua kém cậu ta về mọi mặt”

Tất nhiên, trước mặt sư huynh, ông ta không thể, trực tiếp nói ra những lời có thể khen người ngoài, chê người mình như vậy được.

"Hừ, chẳng qua anh ta chỉ là gặp may mắn thôi, không biết anh ta lấy được hổ phù cũ ở đâu ra” Liễu Trác Xuyên bướng bỉnh nói: "Đợi con lấy được hổ phù mới từ Bộ Quốc phòng, sau đó sẽ quyết đấu với anh ta"

Tầng Kiếm thượng nhân vậy thì không nói nên lời, thầm nghĩ, tên nhóc này đúng là bướng bỉnh!

“Quên đi, tùy con thôi..” Tàng Kiếm thượng nhân khẽ lắc đầu, thầm nghĩ lời hay cũng khó mà khuyên nổi một kẻ cứng đầu, cứ mặc kệ nó làm gì thì làm vậy.

Liễu Trác Xuyên thấy sư thúc mình như vậy thì càng khó hiểu hơn, bèn hỏi lại: "Tại sao sư thúc lại bảo. vệ tên nhóc đó vậy? Chẳng lẽ anh ta là người kế vị của sư thúc sao?”

Người thừa kế của mình?

Tăng Kiếm thượng nhân nghe vậy, khuôn mặt già nua bỗng đỏ bừng, thầm nghĩ, tên nhóc này đúng là không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói mà!

Đến ta còn phải tuân theo lời tên nhóc đó.

Con bao giờ thấy sư phụ nào phải nghe lời đệ tử chưa hả?

Tại thời điểm này.

Phùng Vô Tật đã hoàn toàn chịu thua.

Vì vậy, ông ta bắt đầu chủ động đầu hàng, tiến tới đàm phán.

"Đúng vậy, Thanh Môn của chúng tôi quả thực đã đánh giá thấp cậu, đã phán đoán sai lầm”

"Được, tôi nhận thua, lần này tôi là kẻ thua cuộc.”

Nói xong, Phùng Vô Tật giơ tay ra hiệu và nói tiếp "Chúng ta thương lượng điều kiện đi"

"Chỉ cần cậu để tất cả chúng tôi rời đi, ân oán của chúng ta sẽ được xóa bỏ kể từ bây gi

"Thanh Môn sẽ không bao giờ đối đầu với cậu nữa."

"Nếu như có một ngày cậu ra nước ngoài, chỉ cần là địa bàn của Thanh Môn, tôi cam đoan có thể cho cậu cảm giác như ở nhà”

"Từ giờ trở đi, chúng ta là bạn chứ không phải kẻ. thù. Bạn của cậu sẽ là khách của Thanh Môn, kẻ thù của cậu sẽ nằm trong danh sách đen của Thanh Môn.”

Phùng Vô Tật đưa ra những điều khoản hào phóng và thể hiện sự đầy đủ sự chân thành.

Ông ta cho rằng cho dù có là chiến thần thì vẫn phải nể mặt Thanh Môn, chắc sẽ không muốn làm tới cùng chuyện này.

Như Thẩm Thường Thanh trước đó đã nói, giang hồ không chỉ là đánh giết, mà còn là quan hệ giữa con người với nhau.

Thêm một người bạn sẽ tốt hơn nhiều so với việc có thêm một kẻ thù.

Huống hồ là mọt đồng minh hùng mạnh như Thanh Môn hải ngoại bọn họ.

“Ừ, như vậy là tốt rồi!'' Thẩm Thường Thanh ở trong khu cho quan chức hài lòng gật đầu, đang định lên tiếng hòa giải

Nhưng vào lúc này, Diệp Lâm lại lạnh lùng nói: "Ông cho rằng ông có tư cách thương lượng điều kiện với tôi sao?"

Cái gì?

Lời này vừa nói ra, bầu không khí tại hiện trường chợt ngưng tụ lại, bỗng chốc lại trở nên căng thẳng.

Cậu còn muốn thế nào nữa?" Phùng Vô Tật tức giận nói.

“Chẳng thế nào cả." Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Ba mươi vạn quân Ung Châu đã yên ảng quá lâu rồi, hay có thể dùng các ông để khai đao, tiện thể tiễn các ông xuống địa ngục luôn!"

Anh còn chưa nói xong, hiện trường đã tràn ngập sát khí, tất cả đều im lăng, sắc trời cũng thay đổi!